Vào thời anh còn trẻ con thì anh đã hung hăng đẩy ngã một cô bé khóc vào nhiều năm về trước, nhưng anh thật sự không ngờ rằng cú đẩy này khiến anh không gặp lại cô bé trong nhiều năm. Thời gian trôi qua nhiều năm lúc cả hai đã trường thành, thì Lục Vĩ Tề gặp lại Cổ Kha. Cô hối hận nghĩ đây có thể là lúc thu hẹp khoảng cách của hai người, và cô sẽ nắm chặt tay anh đi.
“Cô thay đổi rất nhiều, Tiểu Kha”. Anh nói.
“Đại Tề, anh cũng không giống như trước?”
Lục Vĩ Tề đem bàn tay cô nắm thật chặt, cằm đặt lên vai cô, giọng nặng nề: “Nếu em muốn trở lại như trước… là bạn bè, thì đừng phí công vô ích.