Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bà nội dự định là khi nào có cơ hội sẽ tự mình đi hoá giải ….hiểu lầm của hai người.
Cổ Kha ngửa mặt, nằm trên ghê sô pha trong phòng khách, khuôn mặt đầy vẻ u sầu. Một lúc sau lại thở dài, cô đành phải làm ra một quyết định quan trọng vậy.
Cho đến nay, Cổ Kha có một chuyện với một người mà cứ làm cô buồn phiền mãi, mà chuyện phiền muộn này đã kéo dài đến 9 năm rồi.. Nhất là sau khi chuyện xảy ra 2 năm, cũng chính là đoạn thời gian từ tiểu học đến sơ trung kia, làm cô mỗi khi nhớ đến đều nhịn không được mà thở ngắn thở dài. Theo thời gian dần trôi, cô học lên trung học, dần dần cũng đã không còn nhiều thời gian rảnh rỗi để bận tâm đến anh ta, phiền muộn kia cũng dần dần lắng xuống. Cô cũng ít khi nhớ về chuyện của người đó, chỉ làm ngẫu nhiên xẹt qua tâm trí, theo thói quen lắc đầu, nhăn mặt nhíu mày.
Sáng sớm hôm nay, là thứ năm tuần đầu tiên của tháng tư, Cổ Kha ôm sách giáo khoa vừa đi vừa ngáp ở vườn trường. Đúng lúc đó, đối diện cô có một đám nam sinh có vóc dáng cao cao đi tới, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, là một tiểu soái ca. Chớp mắt vài cái đã thấy rõ ràng, cô choáng váng dừng chân, mở to mắt nhìn người kia, tròng mắt cũng đã sắp rớt ra.
Tiểu soái ca sao? Đương nhiên cũng thấy được cô. Đi cùng đường mà có người nhìn mình chằm chằm, là ai cũng sẽ liếc nhìn chủ nhân của ánh mắt kia một chút. Liếc mắt qua một cái, căn bản là không yên lòng nên đôi mắt kia chợt loé lên, ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt cô cũng không thu hồi, học theo ánh mắt của cô mà nhìn cô chằm chằm. Bước đi không nhanh không chậm, chậm rãi đi tới, từ từ đi qua.
Đợi cho tiểu soái ca đi thoáng qua mình, cô như mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, hồi phục lại tinh thần, vội vàng xoay người theo bóng dáng đang rời đi kia kêu to, “ A, bạn học gì ơi …”
Bạn học nam kia không đáp lại, cũng không quay đầu lại.
“Bạn ơi!” Cô cao giọng kêu lên.
Người kia vẫn tiếp tục đi, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng kêu của cô.
Cô có chút nóng nảy, bước đến hai bước, không cần để ý đến ánh mắt của người xung quanh, mắt nhìn thẳng về người phía trước hô to, “Đại Tề?”
Người đằng trước cuối cùng cũng đừng lại
Cô nóng lòng, nhanh chân đi đến trước mặt người đó: Thình thịch, thình thịch… cô đã dần cảm nhận được…
Thân hình khẽ nhúc nhích, anh ta xoay người lại, từ xa nhìn về phía nơi này. Một lát sau, khoé miệng khẽ nhếch lên, sau đó quay người lại rồi bước đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người kia chính là Đại Tề. Vài năm không gặp, anh đã cao hơn trước, khuôn mặt đã có những đường cong rõ ràng hơn, nhưng dáng người 19 tuổi lại không thay đổi nhiều, vẫn giống năm 10 tuổi với khuôn mặt gầy teo, mũi cao cao, lại còn có làn do trắng nõn tôn lên đôi môi hồng nhuận. May mắn là anh có thân thể cường tráng, bằng không ngay cả cô cũng nhịn không được mà chê anh yêu đuối như con gái, giống đa số trẻ con trong xóm trước đây đã từng làm vậy.
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, Cổ Kha đứng dậy khỏi sô pha, vội vàng lấy ba lô ra khỏi nhà.
Hai giờ sau, Cổ Kha bước vào cửa nhà mình. Mẹ cô tỏ ra kinh ngạc, “Ủa, sao đã về rồi, không phải con nói cuối tuần này có việc sao?”
“Dạ, tạm thời đổi lại rồi ạ. Mẹ, bà nội đâu?” Cô vừa nói vừa cởi giày đi vào phòng.
Hai năm đi học đại học, cô không ở nhà. Bởi vì trường xa mà cô không muốn ở lại ký túc xá, nói là có nhiều quy định, không được tự do nên đã quyết tâm tự đi thuê phòng sống. Bình thường, khi nào rảnh rỗi thì làm chút việc vặt, cha cô cũng hào phóng sẽ tiếp tế chút thức ăn, cuộc sống của cô không cần lo nghĩ nhiều.
Đa số cuối tuần cô đều về nhà, đôi khi không muốn làm việc gì thì trốn trong phòng nhỏ tìm sự thanh tĩnh. Giống như lần này, vốn không định về nhà vào cuối tuần nhưng mà kế hoạch không thể không thay đổi tại vì lúc sáng sớm, ở vườn trường cô đã gặp phải người mà cô không có khả năng gặp phải nhất - Lục Vĩ Tề. Vài năm trưứoc, anh đã theo mẹ ra nước ngoài, Châu Âu, không nói là sẽ định cư luôn ở trở về nữa. Nếu thật sự là vậy, người buổi sáng cô gặp là quỷ sao? Vì gặp hắn nên cô quyết định về nhà gặp bà nội tìm kiếm chút tin tức.
Con bà nó thiên phú bát quái của cô không có người có thể nói cùng.
Cổ Kha đi vào phòng khách, TV đang phát tin tức xã hội, bà nội xem hết sức tập trung.
“Bà nội, cháu đã về.” Cổ Kha ném ba lô rồi ngồi xuống bên cạnh bà nội, “ Bà nội còn nhớ rõ Đại Tề không ạ?”
“Đại Tề?” Bà nội đã già dĩ nhiên chỉ toàn tóc trắng, ngẩn người, vỗ nhẹ đầu, “Cháu nói là cháu trai của lão Lục kia hả, đứa bé kia… A, mẹ nó đã lập gia đình, gả cho người ngoại quốc, có nhiều tiền, ngày ấy nó làm không sai. Cháu xem Lam Tử xinh đẹp như vậy, ra nước ngoài cũng được người ngoại quốc họ yêu thích đấy thôi…”
“Cháu biết rồi, cháu nói là Đại tề, anh ta đã trở lại bà biết không?”
“Gì? Đứa bé kia đã trở lại? Bà không nghe nói, chắc có lẽ cha nó hối hận nên đem nó về đây cũng nên? Bà phải đến đi hỏi, hỏi xem đã…”
Cổ Kha thất vọng.
Cuối tuần trở lại trường học có nên trưc tiếp tìm anh giáp mặt nói chuyện hay không? Cô buồn rầu, chỉ sợ Đại Tể không muốn để ý đến cô lần nữa, từ năm 12 tuổi lúc hai người nháo một phen như vậy, chị sợ rằng sẽ không có cơ hội nói chuyện nhiều nữa.
Năm đó trẻ người non dạ, cô nhớ rõ khi đó cô đã dùng bạo lực đem ý tốt của anh bức lui ra xa, cho đến khi anh thành người xa lạ như thế nào.
Nếu có thể trở lại, cô luôn nghĩ rằng có lẽ…
Nhưng mà trái đất luôn xoay tròn, mặt trời luôn lặn ở hướng tây, mọc ở hướng đông.
Đảo mắt đã 21 tuổi rồi và bọn họ lại gặp nhau.
*
Cổ Kha dùng tất cả phương pháp đi hỏi thăm tin tức của Lục Vĩ Tề, nhiều ngày đều không được hồi âm. Thậm chí cô còn vài lần trong một ngày cứ chạy đến chỗ mà hôm trước đã tình cờ gặp anh, đi qua đi lại đi tới đi lui nhưng cũng phí công.
Chắc có lẽ người kia không phải Đại Tề, có thể là hình dáng giống nhau thôi?
Có khả năng! Chắc là Đại Tề không đến học tại đại học này, nhưng lại có việc trùng hợp đến vậy sao?
Bộ dạng người đó lúc mang túi xách trên lưng rõ ràng giống lúc còn đi học như thế….
Đây là cửa hàng nơi cô thường đến sau giờ học. Chỗ cô thích nhất chính là khu vườn với những cây đại thụ to lớn. Ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá chiếu vào, phủ kín mặt đất.
Mỗi lần tan học, nếu có thời gian thì cô nhất định sẽ đến chỗ này.
“Cổ Kha.” Giọng nói từ xa vọng đến, không cần ngẩng đầu lên cũng biết nữ thần tự do Quách Tiểu Nghê đại giá đến đây.
“Hello, how are you doing?” Nữ thần ngồi xuống ghế.
“Úc.” Cổ Kha ngẩng đầu.
Chỉ thấy bên cạnh cô có một nữ sinh mặc váy dài màu lam, đai lưng rất nhỏ, giống như là không có khả năng chịu nổi hai khối trắng bóng như ẩn như hiện. Cũng may có khoác áo dệt kim hở cổ bên ngoài, bằng không có thể nói là “Thản ngực lộ bối” ( Thản ngực lộ bối: lộ ngực)
Cổ kha định mở miệng nói thì thấy cô ấy đang điều chỉnh chỗ ngồi cho thoải mái rồi vắt chân lên bắt chéo.
“English, English, let’s speak English.”
“Cậu còn làm bộ gì nữa, sợ người khác không thấy quần lót của cậu à.” Cổ Kha nhịn không được mà nói.
“Chỗ này là góc chết, xem không, hắc hắc.” Quách Tiểu Nghê thần bí cười hề hề, “Cậu cũng chỉ có ngồi đó mà ước thôi, cậu nói tớ thế cậu có muốn thay đổi khẩu vị không đây?”
“Vị tiên sinh thích ăn dấm chua kia đâu?” Cổ Kha thuận miệng hỏi, cũng không phải thật sự tò mò, cô đã sớm quen tốc độ đổi bạn trai của Quách Tiểu Nghê.
“Đừng nói đến hắn.” Vẻ mặt của Quách Tiểu Nghê đầy phiền chán, lấy tay làm quạt liên tục phe phẩy trước mũi, “ Hắn đúng là tên đàn ông keo kiệt nhất, dựa vào cái gì mà quản lão nương tớ đây chứ? Bạn gái thì sao? Bạn gái thì không thể có bạn là đàn ông à, sẽ không thể ra ngoài chơi à, có người nào lại như thế! Vậy thì để hắn đi quản người khác đi.”
“Qua hai ngày nữa tớ cùng đi quán bar với một người, buổi tối tớ còn diễn xuất ở quán bar, cậu qua cổ động cho tớ đi.” Quách Tiểu Nghê nhàn rỗi nên không tha cho cô được.
“Uh.” Cổ Kha không yên lòng, tiếp tục quay đầu bút.
Cô lo lắng suy nghĩ đến nguyên nhân Đại Tề xuất hiện ở vườn trường, lập tức lại phủ định. Nghĩ lại, người này còn lâu mới xuất hiện. Bình thường nói đến thì lại tìm người này người nọ, nhưng càng tìm lại càng không thấy được bóng dáng người đó đâu cả, giống như chuột trốn mèo vậy. Ngày nào đó cô chẳng phải đã rống to lên tìm anh ta, ngược lại lại tự động đi ra.
Bất qúa nếu ngày đó đúng là gặp phải thì sao? Anh ta có còn giống như lần trước không để ý đến cô nữa hay không? Cô tỏ vẻ phiền “Ai nha” một tiếng đem những phiền muộn trong lòng tiêu tan hết.
“Cậu bị sao thế?” Quách Tiểu Nghê giống như ý thức được cái gì, thu hồi vẻ mặt không có việc gì, quay lại nhìn cô, “ Vừa rồi cậu mất hồn mất vía, không phải tư xuân đi, ha ha, nhà của tớ có một cô gái sắp trưởng thành rồi.”
Cổ Kha bị lời của cô bạn làm tỉnh lại, cầm bút trong tay gõ lên mặt bàn, mất hứng nói, “Đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn, cái gì mà tư xuân với không tư xuân, khó nghe chết đi được.”
Bị làm phiền, cô đuổi Quách Tiểu Nghê đi rồi trở về nhà trọ nằm phịch lên sô pha, vẫn nghĩ về Đại Tề.
Từ lần nhìn thấy anh ta cho đến nay, mỗi lần nhớ lại đều thức tỉnh, làm cô cả này tâm phiền ý loạn.
Cô biết lần này phải làm gì đó, nếu lại do dự giống vài năm trước thì sẽ lỡ cơ hội, cô sẽ hối hận cả đời.
Nhưng mà, anh tiếp tục đi băng sơn lộ tuyến, làm sao giờ?
Nhớ đến năm 16 tuổi ấy, năm nhất trung học, khi hai người gặp lại nhau, anh dùng thái độ lạnh lùng bảo cô không thể đến gần, cố ý không cho cô cơ hội giải thích.