Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đàn ông sao mà cứ sáng nắng chiều mưa, thay đổi thất thường thế này…
Vốn dĩ ngày hôm đó Tống Duy Bồ còn nói gì mà không cho cô đi tìm Trần Tiếu Vấn, kết quả không biết từ câu nói nào mà thái độ của anh đã dao động. Thậm chí lúc cô gọi điện thoại hỏi thăm Trần Tiếu Vấn về chuyện Rossela, đối phương nhân tiện còn mời cô tham gia đại thọ chín mươi của Trần Nguyên Cương, Tống Duy Bồ ngồi bên cạnh cũng được ngỏ lời mời anh cùng đi.
Việc này cũng trở thành hoạt động cuối cùng trước khi bắt đầu tuần thi cuối kỳ.
Trang viên trên đỉnh núi đã lâu ngày không gặp lại, lúc này được thắp đèn sáng trưng trông huy hoàng tựa như một phường trân bảo. Nhiệt độ không khí đã cao hơn nhiều so với lần trước đến đây, những hoa sen khô héo nép mình lại trước đó giờ đã bung mình nở ra khiến người ta háo hức đón chào mùa hạ.
Khách đến bữa tiệc mừng thọ chín mươi của Trần Nguyên Cương rất đông, bãi đỗ xe bên ngoài trang viên chật kín đủ loại xe sang trọng. Người ra vào phần lớn đều là những gương mặt phương Đông, hầu hết đều dùng tiếng Quảng Đông để giao tiếp. Nhớ đến cây long não và bùn đất đã được vận chuyển từ ngàn dặm xa xôi đến trang viên, Mộc Tử Quân chợt có ảo giác tựa như ảo mộng, phảng phất như đang trở về nơi quê nhà xa xôi của Trần Nguyên Cương.
Khách mời đa phần là người lớn tuổi, người đến người đi, quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu. Mộc Tử Quân quan sát khắp xung quanh, sau đó nghiêng người hỏi nhỏ Tống Duy Bồ: “Tôi có cần khoác tay anh không?”
Tống Duy Bồ mới vừa bước ra khỏi ghế lái, nghe thấy câu hỏi bất ngờ này từ cô, cơ thể anh hơi sững lại: “Khoác tay tôi làm gì?”
“Tôi thấy họ đều khoác tay nhau đi vào.” Mộc Tử Quân dùng ánh mắt ra hiệu cho anh nhìn những khách khứa đi theo đôi theo cặp ở xung quanh: “Đây không phải là lễ nghi khi tham gia tiệc của xã hội thượng lưu sao?”
Tống Duy Bồ: …
“Phải.” Anh im lặng một giây mới nói tiếp: “Đúng là phải khoác tay.”
Mộc Tử Quân gật đầu, vô tư thản nhiên đặt tay mình vòng qua khuỷu tay anh. Tống Duy Bồ đứng hình mất một giây sau đó mới trở lại bình thường, cánh tay trái nhấc lên vuông góc dẫn theo cô đi vào bên trong trang viên.
Thời tiết tốt, trong phòng ngoài phòng đều thông thoáng, mấy chiếc bàn dài màu trắng được bày biện ra dưới ánh nắng chiều, bên trên đặt sẵn các món bánh ngọt và cocktail để cho khách nếm thử trong lúc chờ đợi tiệc diễn ra.
Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đứng trên đài cao được bày biện trái cây, rảnh rỗi không có gì làm, hai người lại nói đến cuộc trò chuyện mà trước đó đã hỏi thăm Trần Tiếu Vấn qua điện thoại.
“Anh ta nói phụ nữ tên Rossela có rất nhiều, họ Matrone ở Ý cũng không phải dòng họ nhỏ, nhưng nếu ở Úc thì…” Mộc Tử Quân xiên một miếng dưa lưới đã được cắt sẵn bỏ vào miệng: “Họ này không phổ biến lắm.”
“Còn bức tranh kia?” Tống Duy Bồ không ăn, chỉ dựa vào mép bàn nghe cô kể lại.
“Anh ta nói sẽ đi hỏi thăm các phòng trưng bày xem có từng sưu tầm tác phẩm của họa sĩ này hay không.”
Mộc Tử Quân trầm ngâm nói: “Có rất nhiều người Ý mở phòng trưng bày triển lãm ở Úc. Haiz, anh nói xem có phải người Ý bọn họ ngoài nấu ăn ra chỉ biết làm nghệ thuật không?”
Vừa mới dứt lời, một tiếng gọi “Kiri” du dương trầm bổng từ đằng xa vang đến. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tiếu Vấn trên người mặc một bộ tây trang thẳng thớm, mái tóc xoăn màu hạt dẻ được chải chuốt cẩn thận, dáng vẻ đi về phía bọn họ hệt như một con teddy to lớn tràn đầy năng lượng.
“Tôi rất vui khi thấy hai người đến đây!” Anh ta nói.
Trình độ tiếng Trung của anh ta dường như đã tiến bộ hơn lần gặp mặt trước đó, nhưng rõ ràng khi nói vẫn còn lơ lớ không được tự nhiên, thậm chí Mộc Tử Quân còn lo câu tiếp theo anh ta nói sẽ là “Đã lâu không được gặp người bạn già của tôi.”
May là không có.
“Tôi có mời mấy vị giám đốc phòng trưng bày triển lãm tới đây, họ đang trò chuyện với nhau ở bên kia.” Trần Tiếu Vấn giơ tay chỉ qua bên đó: “Có cần tôi đưa cô qua đó làm quen với họ một chút không?”
Trần Tiếu Vấn nhiệt tình khiến cô khó có thể từ chối, Mộc Tử Quân đoán rằng việc kết nối những khách hàng lại cũng là… một phần trong lễ nghi của giới thượng lưu bọn họ. Cô vội vàng nhai nuốt miếng dưa lưới đang cắn dở, sau đó đi đến bên cạnh Trần Tiếu Vấn.
“Vậy tôi đi qua đó một chuyến.” Mộc Tử Quân vẫy tay với Tống Duy Bồ: “Anh đợi tôi một lát.”
Tống Duy Bồ không nói gì, ánh mắt dừng lại trên người đi bên cạnh cô.
Mộc Tử Quân quay sang, nhìn thấy Trần Tiếu Vấn đã cong cánh tay trái lên làm ra một tư thế lễ nghi rất đúng chuẩn với xã hội thượng lưu!
Xã hội thượng lưu của mấy người có cần thiết phải vậy không?
Cô lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó khoác cánh tay vị trí mà đối phương đã dành riêng cho mình, được Trần Tiếu Vấn đưa đi về phía những giám đốc phòng trưng bày.
Còn Tống Duy Bồ vẫn đứng yên ở đó, nhìn bóng lưng của hai người dần xa, giống như nhìn thấy một chiếc boomerang do chính tay mình ném ra lại bay ngược về đánh thẳng vào mình.
Đám người Ý bọn họ không chỉ biết nấu ăn và làm nghệ thuật đâu?
Họ còn biết trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng là kỹ năng họ dày công tôi luyện đó chứ!
Trước giờ Mộc Tử Quân không giỏi giao tiếp, khi ở cùng một nhóm người Ý đĩnh đạc đang nói chuyện thoải mái, nụ cười trên miệng cô như đông cứng lại. Có lẽ là vì nhìn ra được Mộc Tử Quân không được tự nhiên, Trần Tiếu Vấn còn ân cần dẫn cô rời khỏi nhóm người đó, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô có thể nói một tiếng “Ciao”, họ sẽ rất vui.”
Từ “Ciao” trong tiếng Ý mang hai tầng nghĩa là “xin chào” và “tạm biệt”, tuy rằng nó không được văn minh lắm theo góc nhìn của tiếng Trung khi viết ra, nhưng cách phát âm thực tế càng giống “qiao” (im lặng) trong tiếng Trung. Mộc Tử Quân rời đi sớm cũng có hơi áy náy, thế là cô rất phối hợp nói một tiếng “Ciao”, đổi lại được một tràng những lời chào tạm biệt nhiệt tình của mấy vị giám đốc kia.
Mãi cho đến khi rời khỏi đám đông bên trong, Mộc Tử Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Duy Bồ không thấy đâu, cô đứng hoài cũng mệt nên tìm một cái ghế ngồi xuống, Trần Tiếu Vấn lại vịn vào thành ghế trò chuyện với cô.
Khi cùng trò chuyện với những người có nền văn hóa khác nhau, chẳng mấy chốc chủ đề sẽ dễ dàng chuyển sang việc dạy ngôn ngữ, nhất là khi vừa nãy anh ta đã dạy cô nói “Ciao”, hai người cũng tự nhiên nói thêm đến những từ thường dùng khác.
“Mi Chiamo sau đó thêm tên của cô vào.” Trần Tiếu Vấn lên tiếng nói rõ: “Khi cô gặp người Ý có thể tự giới thiệu, chẳng hạn như Mi Chiamo Federico.”
“Thế à!” Mộc Tử Quân gật đầu học theo: “Mi Chiamo Kiri.”
“Cô phát âm rất chuẩn.” Trần Tiếu Vấn gật đầu khen ngợi mới nói tiếp: “Nếu muốn cảm ơn người khác thì dùng grazie. Còn xin lỗi là scusi.”
Mộc Tử Quân lặp lại một lần, Trần Tiếu Vấn lại lên tiếng khen cô học nhanh. Người Ý thực sự rất thích khen người khác khiến cho Mộc Tử Quân phơi phới trong lòng, quên mất chuyện mình đã học suốt ba ngày mới nói được hai câu tiếng Quảng Đông.
“Còn nữa không?” Cô hăng hái nói: “Tôi cảm thấy tiếng Ý cũng không khó lắm.”
Trần Tiếu Vấn nghe vậy chợt nhướng mày khẽ gật đầu, cúi người nhìn cô, giọng điệu trầm thấp nói: “Còn thêm một câu… Ti amo…”
Đang yên đang lành sao nghe giọng điệu này lại thấy mù mịt và có sức hút thế. Mộc Tử Quân chần chừ một lát, sau đó mới lặp lại câu anh ta vừa nói: “Ti… Ti…”
“Ti amo.” Trần Tiếu Vấn nói càng lúc càng thâm tình.
Mộc Tử Quân còn chưa kịp lặp lại lần nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi đến bên cạnh mình. Vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng của Tống Duy Bồ đã xuất hiện ở bên ghế, ánh mắt không hề nhìn đến Trần Tiếu Vấn mà chỉ chăm chú nhìn vào cô.
Bị nhìn chằm chằm như vậy cô chợt thấy chột dạ, vội vàng giải thích tình huống hiện tại để biện bạch: “Federico đang dạy tôi nói tiếng Ý…”
Lúc này cô mới nhớ đến vừa nãy Trần Tiếu Vấn không hề đề cập đến nghĩa tiếng Trung của câu này là gì, vội quay đầu sang hỏi: “Cái câu Tia gì đó có nghĩa là gì thế?”
Trần Tiếu Vấn nhìn thoáng qua biểu cảm của Tống Duy Bồ, lúc này mới nhận ra được điều gì đó, anh ta chỉ nhún vai nói một tiếng “Scusi” với Tống Duy Bồ rồi vội vàng rời đi.
Câu này cô biết, scusi là xin lỗi.
Nhưng anh ta xin lỗi gì chứ?
Tống Duy Bồ đã kéo Mộc Tử Quân đến bên mình. Lúc này đã muộn, sắc trời đã tối đen, bữa tiệc trong sảnh đã sắp bắt đầu. Hai người sóng vai đi về hướng ánh sáng rực rỡ, Mộc Tử Quân liếc nhìn theo bóng dáng Trần Tiếu Vấn vội vã rời đi, sau đó quay sang Tống Duy Bồ: “Anh cũng biết tiếng Ý mà đúng không? Ti amo là gì vậy?”
Tống Duy Bồ chợt khựng bước chân lại.
Anh dừng lại một cách bất thình lình, lại còn đang nắm cổ tay cô nên cũng khiến cô đứng sững lại. Mộc Tử Quân nghiêng người nhìn sang, cả người anh đang hướng về phía sảnh tiệc, đường nét khuôn mặt một nửa bị bóng tối nuốt chửng, một nửa phản chiếu trong sắc cam của ánh đèn, khó thể nào phân biệt được là vẻ dịu dàng hay là nét lạnh nhạt.
Cô bất chợt nhớ đến lần đầu gặp anh ở sân bay hôm ấy, toàn thân anh được bao phủ trong ánh sáng trắng của đèn xe, trên người như viết hằn lên năm chữ “Người lạ chớ lại gần”.
Nhưng giờ đây anh đang nắm tay cô, đứng sát bên cạnh cô, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được tiếng hít thở phập phồng của anh.
Anh im lặng một lúc, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi lên tiếng.
“Không phải em rất muốn học tiếng Quảng Đông sao?” Anh hỏi.
Sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện học tiếng Quảng Đông? Đây là chuyện từ lúc nào rồi. Nhưng lần đầu chạm mặt cùng anh ở thư viện quả thực cô đã từng nói như vậy, lúc này cũng chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
“Đúng vậy, tôi muốn học, nhưng luôn có anh bên cạnh nên hình như tôi cũng không cần dùng đến tiếng Quảng Đông cho lắm.”
Anh gật đầu, tiếp tục chủ đề này.
“Vậy được, bây giờ tôi sẽ dạy em một câu, em đọc theo tôi.”
Giọng điệu khi anh dùng để phát âm tiếng Quảng Đông dường như khác hẳn với tiếng Phổ Thông và tiếng Anh, lần đầu khi nghe anh giao tiếp với mọi người trong sòng bạc cô đã nhận ra rồi. Anh nhìn vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào khác, mở miệng phát âm từng chữ một.
“Ngo.” Anh nói.
“Ngo.” Mộc Tử Quân lặp lại.
“Ho.” Anh tiếp tục.
“Ho.”
“Chung.”
“Chung.”
“Yee.”
“Yee.”
“Lay.”
“…”
Cô dường như ý thức được điều gì đó, nhất thời im lặng, ngay cả một âm tiết cuối cùng cũng không nói. Tống Duy Bồ đợi một lúc không thấy cô lặp lại, anh khẽ cúi đầu nói tiếp: “Tôi lặp lại cả câu một lần nữa.”
“Ngo Ho Chung Yee Lay” (*)
(*) 我好中意你:có nghĩa là anh thích em.
Cô há hốc miệng, những lời thoại kinh điển trong mấy bộ phim Hồng Kông mà cô từng xem thời thơ ấu chợt thức tỉnh, cổ họng bỗng nhiên trở nên khô khốc, một chữ cuối cùng không thể thốt nên lời.
“Ti amo thì học nhanh như thế.” Anh cúi đầu tiến sát gần cô hơn: “Sao cùng một ý nghĩa mà tiếng Quảng Đông lại không học được?”
Mộc Tử Quân như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, cô liếm môi bất đắc dĩ mở miệng phát ra một âm thanh bất lực “À”
Tống Duy Bồ cười khẽ một tiếng, chầm chậm lùi về sau hai bước giải phóng đi tư thế áp sát vừa rồi. Nhìn thấy bóng dáng anh đã rời xa khỏi người mình, Mộc Tử Quân mới thả lỏng hai vai, chột dạ nói: “Về… về nhà tôi sẽ luyện thêm.”
“Ừm.” Tống Duy Bồ đã cất bước đi về phía sảnh tiệc, nhìn bóng lưng anh bước đi thanh thản như thể chưa từng phát sinh chuyện gì, Mộc Tử Quân bước nhanh để đuổi kịp anh, chỉ nghe thấy tiếng gió xen lẫn giọng anh nói vang đến bên tai.
“Không được tìm người khác để luyện, cả hai câu đều không thể.”
“Ồ.” Mộc Tử Quân chắp tay sau lưng, trả lời rất thành thật: “Tôi tự luyện ở nhà.”
Bữa tiệc sau đó, cả hai người đều trầm mặc không nói gì nhiều.
Dù nói là tổ chức lễ mừng thọ chín mươi tuổi cho Trần Nguyên Cương, nhưng Mộc Tử Quân cũng không biết ông ấy có ý thức được con cháu đang tận hiếu với mình hay không. Một đôi trai gái và bốn người cháu tụ lại một chỗ, ngoại trừ Trần Tiếu Vấn là con lai, những người khác đều tóc đen mắt đen. Trần Nguyên Cương mặc một bộ Đường phục ngồi giữa đám người, vẻ mặt có hơi ngỡ ngàng, có lẽ trong thế giới của ông, ông vẫn đang là chàng thiếu niên 16 tuổi và khách sạn Trường An của năm 1940.
Sau một hồi tiệc tùng huyên náo, bóng đêm phủ xuống, khách khứa lục tục rời tiệc ra về.
Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ bước lên xe bắt đầu lái trở về nhà. Trước đây hiếm khi họ lái xe đi đêm thế này, đường núi ngoằn ngoèo quanh co, đèn xe bật mở phản chiếu trên mặt đất một mảng trắng xóa, những cây cao lớn mọc san sát hai bên đường sừng sững như đã đứng vững ở đó ngàn vạn năm.
Cô đã không còn nhớ nổi mình đã ngồi xe của anh bao nhiêu lần, dù sao thì kể từ ngày đầu tiên đến Melbourne đã đi xe của anh. Bên ngoài xe sáng tỏ, trong xe ánh đèn mờ tối. Khi đi hết đường núi, Tống Duy Bô bật xi nhan hòa vào dòng xe cộ trên làn đường bằng phẳng.
Có đèn đường rồi thì không cần phải tập trung chú ý như trên đường núi nữa. Chẳng mấy chốc cô đã thấy Tống Duy Bồ buông một tay ra, chỉ dùng một tay cầm vô lăng. Sau khi chạy qua đèn xanh, anh đưa tay len lỏi vào giữa chỗ ngồi của hai người…
Mộc Tử Quân nín thở tập trung, cô cắn chặt lấy môi dưới, bàn tay đặt trên đùi cũng không tự chủ được mà vô thức siết chặt.
Thế nhưng Tống Duy Bồ chỉ mò mẫm một lúc giữa hai ghế ô tô, sau đó lấy một chai nước khoáng còn nguyên từ trong chỗ đặt cốc ra.
“Vặn nắp ra giúp tôi.” Anh nói.
Mộc Tử Quân: …
“Tôi không có tay.”
“Tôi không có mù.”
Đường đi khá thuận lợi, anh quay đầu sang nhìn cô, không hiểu vì sao giọng điệu cô lại bất ngờ trở nên gay gắt như vậy. Mộc Tử Quân vặn nắp chai ra sau đó hờ hững đưa sang cho anh.
Tống Duy Bồ uống một ngụm, đưa lại chai nước cho cô.
Mộc Tử Quân: …
Cô vặn mạnh nắp chai lại, sau đó nhét chai nước khoáng vào trở lại chỗ đặt cốc. Biển báo phía trước cho thấy sắp đến một trạm xăng, Mộc Tử Quân khoanh tay nhìn biển báo lướt qua đầu mình, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn đến trạm xăng.”
“Tôi không đổ xăng.”
“Tôi muốn mua đồ!”
Từ đằng xa đã có thể nhìn thấy nóc trạm xăng, bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h cũng đang sáng đèn. Tống Duy Bồ kịp thời thả chậm tốc độ xe, nhưng vẫn không nén tò mò hỏi lại: “Em muốn mua gì?”
Mộc Tử Quân: “Coca lạnh.”
Tống Duy Bồ: “Không phải ở sau xe có sao?”
Mộc Tử Quân: “Tôi muốn loại lạnh!”
Tống Duy Bồ: “… Được.”
Đến cũng đến rồi, Tống Duy Bồ kiểm tra bình xăng, sau đó dứt khoát đỗ xe bên cạnh máy tự phục vụ. Hai người bước xuống xe, Tống Duy Bồ còn chưa kịp đi đến mở nắp bình xăng, thì đã nghe thấy tiếng Mộc Tử Quân đóng sầm cửa bên ghế phụ, sải bước đi về phía cửa hàng tiện lợi bên kia.
Thật đúng là khiến người ta không hiểu nổi.
Trạm xăng tự phục vụ cũng không xa cửa hàng, Tống Duy Bồ đưa mắt nhìn theo cô đi vào trong mới quay lại xử lý súng xăng. Anh cúi đầu nhét đầu súng xăng vào ống bình xăng, ấn vào nút xả xăng rồi khoanh tay bắt đầu chờ đợi.
Tiếng đổ xăng của xe ô tô rất giống tiếng ồn trắng xoa dịu thần kinh căng thẳng của anh khi lái xe vào ban đêm. Từng cảnh tượng trên đường vừa rồi cứ lần lượt hiện ra trong đầu anh, anh khoanh tay chờ đợi tiếng nhắc nhở của bình xăng, bỗng nhiên cười thầm một tiếng.
Vừa nãy có phải Mộc Tử Quân cho rằng anh muốn nắm tay cô không vậy.
Có gì mà tức giận chứ, lúc ở Sydney cũng đã từng nắm tay cô rồi, chỉ là vì cô say rượu nên không có ấn tượng mà thôi.
Súng xăng phát ra tiếng nhắc nhở bình xăng đã gần đầy, anh đặt vòi phun trở lại trên giá, ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi. Toàn bộ bức tường bên ngoài đều được làm bằng kính, đèn được bật khắp cửa hàng cho nên từ ngoài có thể nhìn thấy rõ từng chi tiết bên trong.
Nhân viên bán hàng đang ngủ gà ngủ gật trên ghế xoay, Tống Duy Bồ thay đổi góc nhìn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Mộc Tử Quân đang đứng phía sau kệ hàng hóa.
Anh lập tức cau mày lại.
Trong tay cô cầm một lon Coca, quay mặt về hướng bị kệ hàng che khuất. Dường như cô đang nói chuyện với ai đó đang đứng sau kệ hàng, nhưng trên nét mặt lại có một loại hoảng hốt không thể che giấu.
Tống Duy Bồ đã mở cửa ghế lái, lúc này đóng sầm lại đi về phía cửa hàng. Góc nhìn thay đổi, bóng dáng người bên trong cũng dần hiện rõ. Anh không kiểm soát được chửi bậy một tiếng rồi tăng tốc chạy qua đó.
Lúc vào cửa, âm thanh điện tử chào đón khách đến, nhân viên cửa hàng đang ngái ngủ cũng ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau đó bị biểu cảm trên gương mặt dọa cho tỉnh táo lại, cậu ta hoảng loạn chào đón nhưng lại vô thức ấn vào máy tính tiền. Tống Duy Bồ không kịp giải thích, vội bước nhanh vào kệ hàng sâu bên trong kéo Mộc Tử Quân ra sau lưng anh.
Đứng đối diện với Mộc Tử Quân chính là gã chủ nhà trước đây của cô.
Sau lần báo cảnh sát đó, Steve đã phụ trách toàn bộ các công việc tiếp theo, Tống Duy Bồ cũng không đề cập đến chuyện này với Mộc Tử Quân, sợ cô nhớ đến người này sẽ ám ảnh. Anh chỉ biết sơ sơ cục cảnh sát đã trừng phạt anh ta, anh cũng đã xác nhận đối phương sẽ không biết bất kỳ thông tin nào sau khi Mộc Tử Quân dọn đi.
Không ngờ lại chạm mặt ở đây vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.
Anh nắm lấy cổ tay cô, cô giả vờ bình tĩnh nhưng thực chất đang run rẩy không ngừng. Vừa nãy gã chủ nhà nhìn thấy Mộc Tử Quân đi một mình đến mua đồ nên muốn tới hù dọa cô nàng, rõ ràng anh ta cũng không ngờ Tống Duy Bồ đang ở gần đây.
Dáng vẻ Tống Duy Bồ rất hùng hổ, khoảnh khắc lao tới vừa nãy hệt như thú dữ vồ mồi. Chủ nhà cũng giật mình bất giác lùi về sau một bước, ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó mới điềm nhiên như không có việc gì: “Tôi chỉ chào hỏi một tiếng với khách thuê nhà của mình mà thôi.”
Nói xong, anh ta lập tức nghiêng người lách qua khỏi kệ hàng, thậm chí còn không dám đi dọc theo con đường nơi Mộc Tử Quân đang đứng. Động tĩnh của bọn họ đã khiến nhân viên cửa hàng – một thanh niên da trắng trẻ tuổi hoảng loạn cầm điện thoại và cây chổi trong tay đứng thủ ở trước cửa, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Mãi cho đến khi bóng dáng gã chủ nhà biến mất khỏi cửa hàng tiện lợi, Mộc Tử Quân mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể.
Ban nãy đối phương đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô, khoảnh khắc cô quay đầu lại như sắp ngất xỉu bởi vì mùi tanh hôi trên người gã. Nhất là khi gương mặt đó tiến sát lại gần, loại cảm giác ghê tởm muốn buồn nôn khi đọc được đoạn tin nhắn của cô bạn người Singapore chợt cuồn cuộn như sóng dữ bên trong dạ dày lại ùa về lần nữa.
Nhưng cảm giác đã dịu đi khi Tống Duy Bồ nắm lấy tay cô, anh chặn tầm mắt cô lại, không để cô nhìn người đó thêm giây phút nào nữa. Cho đến khi đối phương đã đi khỏi, anh mới chầm chầm xoay người lại.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của anh, Mộc Tử Quân phát hiện cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất. Cô vẫn luôn biết màu lông mi của anh đậm hơn người khác, nhưng vào lúc này đứng dưới ánh đèn sáng, anh rủ mắt xuống nhìn cô, cô mới nhận ra màu đen trong mắt anh thuần túy và mãnh liệt hơn trong tưởng tượng, đủ để nuốt chửng mọi điều tồi tệ mà cô gặp phải.
Cả hai đều không nói gì, nhưng cô cảm giác bàn tay anh đã buông lỏng ra một chút, sau đó từ trên cổ tay đã chầm chậm tiến xuống, chạm vào bên mép tay. Ban đầu anh chỉ nắm lấy hai ngón tay sau cùng, sau đó lòng bàn tay lại từ từ mở rộng ra đi sâu vào trong nắm trọn cả bàn tay cô.
Cơ thể hai người gần như có thể cảm nhận được nhịp thở và nhiệt độ của nhau. Lúc này Mộc Tử Quân mới nhận ra rõ ràng anh cao hơn mình bao nhiêu, ranh giới của lễ độ đã bị phá bỏ, anh tiến vào lãnh thổ riêng tư hơn của cô. Cô nhìn vào nếp nhăn trên vai áo sơ mi của anh, một nếp nhăn rất ngay ngắn, nhưng khi anh bước thêm một bước lại gần cô, nếp nhăn đó đã gấp nhăn lại.
Mộc Tử Quân đột ngột lùi về sau một bước, thấp giọng nói: “Về thôi.”
Anh cũng không bước tới thêm nữa, chỉ chầm chậm buông tay cô ra sau đó đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lúc mở cửa anh đứng ở bên ngoài chờ cô, cô đi nhanh tới trước mặt anh sau đó anh lại đi theo cô trở về xe, giữ một khoảng cách với cô nhưng vẫn đủ để bảo đảm rằng cô an toàn trong tầm mắt mình.
Không khí trong xe nóng hơn vừa nãy, Mộc Tử Quân hạ cửa sổ xuống. Gió đêm thổi vào tràn ngập trong xe, anh nhấn mở một đài không rõ tên ở Úc, tiếng gió xen lẫn tiếng ồn ào của đài phát thanh đêm khuya.
Anh lái xe đi thẳng vào gara dưới tầng.
Cửa cổng mở tự động bằng điện, hai người yên lặng chờ đợi cửa mở ra, sau đó anh lái xe vào vị trí đỗ như thường lệ. Mộc Tử Quân tháo dây an toàn ra, Tống Duy Bồ thường ngày sẽ mở khóa cửa xe ngay, nhưng hôm nay thì không.
“Không vào nhà sao?” Cô hỏi.
Anh không nói gì, chỉ cầm chai nước khoáng cô vặn mở vừa nãy lên ngửa đầu uống vài ngụm. Trong gara không có đèn, chỉ có ánh đèn neon của con đường lộ đằng xa rọi tới. Mộc Tử Quân nương theo tia sáng kia nghiêng mặt nhìn anh, nhìn thấy đường nét góc nghiêng gương mặt anh hiện rõ trong ánh sáng mờ ảo.
Dường như cô đã quá quen thuộc với dáng vẻ này, cô càng quen thuộc với góc nghiêng gương mặt anh hơn, sống mũi cao, đường quai hàm sắc bén cùng với hầu kết rõ nét của anh.
Anh uống nước xong, đặt chai nước về lại chỗ cũ. Những ngón tay Mộc Tử Quân gập lại lần nữa như đang chờ đợi câu hỏi của anh.
“Đừng chuyển đi, được không?”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Tôi nói là em đừng chuyển nhà nữa.” Anh nhìn vào kính xe, giọng điệu rất dịu dàng nhưng là vẻ dịu dàng đã cố gắng mới khống chế được: “Tôi không muốn em lại gặp phải những chuyện như thế kia, tôi cũng lo lắng lúc em gặp chuyện phiền phức mà tôi không có mặt.”
“Em cứ ở lại chỗ tôi, ở cho đến khi tốt nghiệp, có được không?”
Những ngón tay đang siết chặt dần duỗi ra, sau đó cô đặt tay lên đùi rồi lại trượt xuống đầu gối.
“Không phải tôi muốn chuyển đi…” Cô nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ cảm thấy phiền đến anh thôi…”
Tống Duy Bồ sững sờ, ánh mắt dời đến gương mặt cô trong kính xe. Ánh đèn neon trên đường lộ trong phố người Hoa hôm nay sáng lạ thường, thậm chí ánh sáng còn xuyên qua con hẻm chật hẹp, chiếu xuống tầng dưới nhà anh, chiếu rọi lên gương mặt cô.
“Không phiền gì cả.” Anh nói, giọng điệu có vẻ bất ngờ hơn. Chậm lại một chút, anh mới lên tiếng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Do tôi tự nguyện.”
Mộc Tử Quân thầm nghĩ: Vì sao lúc con người động lòng trái tim sẽ bồn chồn loạn nhịp thế?
Trái tim cô rõ ràng đang đập rất chậm, như thể đang ngâm mình trong một dòng nước ấm.
Cô gật đầu, trả lời anh: “Được, tôi không chuyển đi nữa.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");