Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Nham Phong gặp lại Giang Vân Ý vào Quốc Khánh, sớm hơn anh nghĩ.
Quốc Khánh ngày thứ ba, khi mặt trời sắp xuống núi, Phó Nham Phong lái một
chiếc xe bán tải second-hand về nhà, ngõ vào nhà nhỏ hẹp nên anh dừng xe trên
đường lớn cách nhà năm mươi mét.
Trước khi vào sân, Đại Hoàng đã chạy ra cắn ống quần anh, lùi người về sau, ý
muốn dẫn anh xem thứ gì đó, Phó Nham Phong theo Đại Hoàng vào nhà, vừa
liếc mắt đã thấy bóng lưng quen thuộc.
Giang Vân Ý quay đầu nhìn anh.
Đại Hoàng chạy vòng quanh bàn bát tiên, trên bàn là chiếc hộp vuông vức rực
rỡ sắc màu, bên ngoài có hình bánh kem. Phó Nham Phong bước đến gần, hỏi
cậu: “Hôm nay là sinh nhật ai?”
“Không, không sinh nhật ai hết.” Giang Vân Ý nắm góc áo, “Có phải sinh nhật
mới được ăn bánh kem đâu, là… là tiền lời đợt trước em kiếm cùng dì, mua
tặng dì ăn thôi.”
Phó Nham Phong: “Cảm ơn.”
Nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, Phó Nham Phong đi vào thấy Ngô Văn
Hà xắn tay áo cắt rau.
“Ồ, con về rồi à, có thấy bánh kem Tiểu Vân mang tới không?” Ngô Văn Hà
cười không ngậm được miệng, “Nhóc con có lòng, mẹ vui lắm, tối nay mẹ làm
hai món.”
Thật ra Ngô Văn Hà không thể ăn nhiều đồ ngọt, bà vui vì đó là Giang Vân Ý
mang tới, dù cậu chỉ tặng hộp không thì bà vẫn có thể vui như thế.
Con cá Giang Vân Ý bắt và mang tới vẫn được nuôi ở sân sau, tối nay được
Ngô Văn Hà chế biến thành món ăn, con cá chỉ to bằng bàn tay, Phó Nham
Phong không được phép động đũa, chỉ có Giang Vân Ý được ăn.
Trong bữa cơm, Phó Nham Phong hỏi cậu: “Sao lại về? Chẳng phải lâu lắm mới
về một chuyến hay sao?”
Giang Vân Ý nghẹn hồi lâu không thốt ra được câu nào, Ngô Văn Hà gõ đũa
vào bát Phó Nham Phong: “Có ai nói như con không? Lễ Quốc Khánh không
được về à? Đi một tháng còn chưa đủ lâu chắc?”
Phó Nham Phong cảm thấy nếu Giang Vân Ý là nữ, chắc chắn Ngô Văn Hà sẽ
nhận làm con dâu.
Không nhớ từ khi nào, Ngô Văn Hà đã nói mấy câu đại loại như “nếu Tiểu Vân
là con gái thì hay biết bao”, có lẽ là một tháng trước, cũng có thể là nửa tháng.
Sau khi cắt bánh kem, Ngô Văn Hà ăn nửa miếng, Phó Nham Phong ăn một
miếng, Giang Vân Ý ăn hai miếng, phần còn lại Ngô Văn Hà muốn Giang Vân
Ý đóng gói đem về, tránh lãng phí.
“Cái này đắt lắm đúng không?” Ngô Văn Hà cẩn thận xếp mấy miếng bánh lại
thành nửa vòng tròn rồi cất vào hộp, “Tấm lòng của con dì nhận, dì rất vui.”
Tiền tích góp suốt kì nghỉ hè Giang Vân Ý chưa biết tiêu ra sao. Thật ra bánh
kem không tính là quà, lần này về cậu còn tặng Ngô Văn Hà một chiếc túi
chườm nóng, sau Quốc Khánh nhiệt độ giảm xuống, có thêm túi chườm nóng
buổi tối ngủ sẽ ngon hơn.
Ngô Văn Hà bắc một nồi nước, ôm túi chườm nóng lên giường nghỉ ngơi, bảo
muốn sử dụng triệt để.
Thời tiết lạnh trời tối sớm, lúc rửa bát trời đã tối om, gió thổi lạnh căm căm.
Nước giếng cũng lạnh băng, Phó Nham Phong rửa bát một mình, không khiến
Giang Vân Ý dính nước.
Giang Vân Ý ngồi trên băng ghế bên cạnh, không rửa bát thì không biết làm gì,
đôi mắt ngó nghiêng Phó Nham Phong.
“Tóc anh ngắn.” Giang Vân Ý chỉ đầu Phó Nham Phong.
Phó Nham Phong cảm thấy Giang Vân Ý cố ý tìm chủ đề nói chuyện, tóc dài thì
cắt, không có gì lạ cả.
Giang Vân Ý: “Anh để tóc dài một chút hay ngắn đều đẹp.”
Phó Nham Phong hỏi thẳng: “Người nhà biết em về không?”
Đúng là đi vào ngõ cụt, Giang Vân Ý rời mắt không trả lời.
Giang Vân Ý đeo balo tới, balo vẫn đặt trên bàn ở nhà chính, Phó Nham Phong
nhìn thoáng qua, túi sườn balo còn cắm bàn chải đánh răng.
“Từ trường về thẳng đây.” Giang Vân Ý quay đầu, “Còn chưa về nhà, lát nữa
em về.”
Phó Nham Phong cảm thấy có một số việc anh không nên xen vào, anh cũng
không xen vào được, vì thế không nói gì nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Giang Vân Ý cố tình hỏi: “Nếu tối nay em không về, em
có thể ngủ ở chỗ anh không?”
Phó Nham Phong ngẩng đầu khỏi đống chén bát, liếc cậu một cái: “Không có
giường cho em ngủ.”
“Ngủ cùng anh được không?” Mặt Giang Vân Ý đỏ bừng, lòng bàn tay xoa đầu
gối, “Em gầy mà, không chiếm nhiều chỗ đâu.”
Phó Nham Phong chưa đồng ý, cũng không từ chối, Giang Vân Ý không phải
người da mặt mỏng nhưng dưới tình huống này, bảo cậu nhắc lại việc muốn ngủ
lại cũng khó khăn, đành thầm tính toán sẽ về nhà Lưu Hiền Trân thế nào.
Nếu không phải nơi đây có Phó Nham Phong và Ngô Văn Hà, Giang Vân Ý
không định quay về thôn Phổ Phong vào lễ Quốc Khánh.
Phó Nham Phong rửa bát xong thì bê vào phòng bếp, bật đèn sân rồi ra giếng
múc nước, múc được nửa lu thì dừng lại, nhìn Giang Vân Ý ngồi trên băng ghế
cạnh luống rau, hỏi, “Lúc trước em bảo sinh nhật em vào tháng mười.”
Giang Vân Ý không ngờ Phó Nham Phong còn nhớ chuyện này, mím môi, định
nói gì đó, cuối cùng vẫn không thốt lên lời.
Phó Nham Phong múc nước xong thì đậy nắp lại, đi đến trước mặt cậu, ngồi
xổm, thay đổi cách hỏi khác: “Có phải hôm nay là sinh nhật em không?”
Mặt Giang Vân Ý không cảm xúc, tay lại chọc áo đến nỗi sắp thủng đến nơi, ấp
a ấp úng: “Bánh kem em chưa ăn, là mới hoàn toàn, mang đến đây mới ăn.”
Phó Nham Phong ừ một tiếng, sau đó nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Em cảm ơn… Quốc Khánh bạn bè về nhà hết, không ai ăn sinh nhật với em.”
Giang Vân Ý lẩm bẩm, “Không phải em nhất định phải tổ chức sinh nhật, chỉ là
em muốn ăn bánh kem thôi.”
Trên thực tế, cậu rất ít tổ chức sinh nhật, trước kia bảo mẫu mua cho cậu bánh
kem xem như là xong, nhưng năm nay tương đối đặc biệt, dù sao qua sinh nhật
là cậu tròn mười tám.
“Trước em bảo em học trường trung học số 2, là trường nào? Em về đây kiểu
gì?” Phó Nham Phong hỏi.
“Cách chỗ này năm, sáu mươi cây số.” Giang Vân Ý trả lời, “Giữa trưa bắt xe,
chiều về đến nơi.”
Nghĩa là không phải trường trung học số 2 trên thị trấn, đúng là khá xa, bảo sao
phải trọ ở trường.
“Về nhà không báo với người nhà?” Phó Nham Phong xác nhận lại.
“Không muốn về nhà.” Giang Vân Ý cúi đầu, “Cũng không muốn trọ ở trường
những ngày này, bạn cùng phòng về nhà hết rồi, chỉ còn mình em, tiền điện
nước lại đắt.”
Giang Vân Ý không nơi để về khiến Phó Nham Phong nhớ lại quá khứ, lúc anh
mới ra tù, không thể tiếp tục đi học, đất đai của gia đình lại bỏ hoang, đi ra
ngoài tìm việc, nhà máy nào cũng không dám nhận anh, vất vả lắm mới tìm
được nhân viên tạp vụ từng quen ba cho mượn chiếc xe để vận chuyển hàng
hóa, còn chưa tích góp được bao nhiêu thì Ngô Văn Hà đổ bệnh.
Một đường vỡ đầu chảy máu mới sống được đến bây giờ.
Không nghe thấy Phó Nham Phong đáp lại, Giang Vân Ý ngẩng đầu, thấy người
trước mặt nhìn mình chằm chằm, mặt lại đỏ ửng, hai tay ôm má, thì thầm: “Tự
nhiên không nói gì nữa thế.”
Phó Nham Phong rời mắt, chống đầu gối đứng dậy, nói chậm rãi: “Được thôi,
tối em ngủ cùng tôi.”
~Hết chương 11~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");