Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm ấy, lúc Phó Nham Phong về thì Giang Vân Ý đã đi rồi, không quên mang
quần lót phơi ở sân sau, chỉ còn một nửa bánh kem để trên bàn.
Thu qua đông tới, Giang Vân Ý đúng là không đến nữa, Ngô Văn Hà nhắc mãi
tối đó không nấu bữa khuya cho nhóc con, lại bảo điều kiện nhà mình kém,
không biết nhóc con ở có quen không.
“Hôm ấy mẹ ngủ trước khi các con về, không biết thằng bé phải đi sớm, biết thế
mẹ chờ.” Ngô Văn Hà thở dài, “Mẹ dậy đã không thấy ai, con nấu nhiều cháo
thế mà thằng bé có ăn miếng nào đâu.”
Bánh kem Giang Vân Ý để lại Ngô Văn Hà ăn một miếng, chỉ là thứ này quá
nhiều đường nên không thể ăn nhiều, cứ đấy đến hết hạn không thể không vứt
bỏ.
Ban ngày Phó Nham Phong vẫn vận chuyển hàng hóa, trời tối mới bày quán,
giống như những hộ buôn bán khác, công việc hàng ngày đơn điệu nhưng
không rảnh chút nào.
Trời lạnh, ngoài xâu hạt, Ngô Văn Hà nhận thêm đan găng tay, chỉ là không còn
ở nhà mà chống gậy tới nhà dì Vương, không kiếm được nhiều nhưng ít ra bổ
sung vào chi phí sinh hoạt, hầu như phụ nữ nông thôn toàn thế.
Cuối năm 2005, có con gái nhà nọ vừa ý Phó Nham Phong nên nhờ dì Vương
tới nhà Phó Nham Phong hỏi thăm. Trên thực thế, con gái xem trọng Phó Nham
Phong trong thôn không ít, nhưng trước giờ không có ai nhờ người tới hỏi trực
tiếp, thứ nhất là do điều kiện nhà Phó Nham Phong không tốt, thứ hai là anh
chưa trưởng thành đã ngồi tù, mấy năm trước mới ra tù, mọi người trong thôn
đều biết.
Thời gian trôi qua, bắt đầu có người thấy Phó Nham Phong vừa biết kiếm tiền
vừa chịu thương chịu khó, ánh mắt thẹn thùng rung động của các đối tượng
khác phái khi nhìn anh cũng nhiều lên.
Hiển nhiên là Ngô Văn Hà muốn hỏi ý Phó Nham Phong.
“Cô bé kia nhỏ hơn con một tuổi, hiện đang công tác trong trung tâm y tế ở thị
trấn, nhà ba tầng, ba mẹ vẫn khỏe mạnh, điều kiện tốt hơn nhà chúng ta rất
nhiều.” Ngô Văn Hà nói, “Chủ yếu là xem ý của con, mẹ không vội.”
Phó Nham Phong: “Con cũng không vội.”
Sau đó anh từ chối thêm mấy nhà, tất cả đều dùng lý do “không vội”.
Có một lần, dì Vương ở nhà Phó Nham Phong đến tận lúc mặt trời xuống núi,
chờ anh về hỏi trực tiếp: “Nếu cháu có đối tượng rồi thì bọn dì đỡ lãng phí thời
gian vậy.”
Lúc nói lời này, Phó Nham Phong vô thức nhớ tới Giang Vân Ý.
“Thế thì phiền dì sau này cứ nói như vậy giúp cháu ạ.” Phó Nham Phong sợ
phiền toái, không rảnh lao đầu vào chuyện tình yêu.
Chỉ có Ngô Văn Hà sốt ruột: “Con lấy đâu ra đối tượng, bây giờ rêu rao ra
ngoài như thế, sợ là sau này không tìm được ai nữa.”
Dì Vương: “Người cô bé thích là cháu, điều kiện tốt, đòi hỏi sính lễ không
nhiều, chuyện tốt rơi vào người cháu đấy.”
Phó Nham Phong: “Thế thì càng không thể trì hoãn người ta.”
Người nhìn lén Phó Nham Phong trên đường vẫn không giảm, nhưng anh chỉ
nhớ nhóc con xinh xắn đứng trên bãi đất trồng rau, ôm túi hạt giống quay đầu
nhìn mình.
Trong độ tuổi có thể yêu sớm, anh chưa kịp yêu đã phải ngồi sau song sắt, ra tù
vẫn bận rộn kiếm kế sinh nhai, dưới áp lực sinh tồn, yêu đương đối với anh quá
xa xỉ.
Anh không biết mình có thích nam hay không, nhưng anh chắc chắn mình
không sợ trẻ con, bởi anh không thấy phản cảm khi Giang Vân Ý hôn mình. So
với nói là nghi ngờ Giang Vân Ý, chi bằng tự nhận anh đang nhắc nhở chính
bản thân, nhắc nhở nội tâm bị người đồng tính thích mà không một chút phản
cảm.
Là đồng tính là một chuyện phiền toái, không những với anh của hiện tại mà
còn đối với Giang Vân Ý đang tuổi vị thành viên. Không để ý tới thứ tình cảm
kia đồng thời chiến tranh lạnh với Giang Vân Ý là biện pháp tốt nhất anh nghĩ
đến trong thời điểm hiện tại.
Tháng một năm 2006, thôn Phổ Phong ở phương nam hiếm khi xuất hiện tuyết,
liên tục một tuần liền Phó Nham Phong không bày quán được. Hơn nữa trời
lạnh, Ngô Văn Hà đau khớp đi không nổi nên buổi tối anh rất ít khi ra ngoài,
mấy lần sức khỏe Ngô Văn Hà không ổn, ngay cả ban ngày anh cũng không
nhận việc mà ở nhà chăm sóc bà.
Hôm nay, như thường lệ, anh mang bữa sáng vào phòng Ngô Văn Hà, đo huyết
áp xong mới mang bô ra giếng rửa, vừa vào nhà thì thấy Giang Vân Ý.
Cậu mặc áo hoodie màu lam dày, có lẽ còn lót bông, cổ tay lộ ra trông càng thon
gầy.
Bây giờ là buổi sáng, trên người Giang Vân Ý không có hành lý, hẳn là từ nhà
đến đây.
Không chờ Phó Nham Phong hỏi, Giang Vân Ý đã chủ động mở lời: “Em nghỉ
đông.”
Giữa tháng một, còn không đến nửa tháng nữa là ăn tết.
“Ăn sáng chưa?” Phó Nham Phong hỏi xong mới nhớ mình dập lửa rồi, hiện tại
không còn cơm phần cậu.
Giang Vân Ý lắc đầu: “Em mới dậy, không đói.”
“Vừa dậy đã sang đây.” Phó Nham Phong nói.
“Em sang thăm dì.” Giang Vân Ý đứng dậy, “Dì dậy chưa ạ?”
“Dậy rồi, đang ở trong phòng.” Phó Nham Phong trả lời.
“Anh không đi làm à?” Giang Vân Ý hỏi.
“Không, mấy hôm nay mẹ không thoải mái.” Phó Nham Phong đáp.
Cuộc đối thoại rất tự nhiên, dường như xa cách mấy tháng, giữa bọn họ thật sự
không có vấn đề gì.
Phó Nham Phong cầm bô đã rửa sạch vào phòng Ngô Văn Hà, Giang Vân Ý
theo phía sau.
Sức khỏe Ngô Văn Hà không tốt, mấy ngày nay không có tinh thần, thấy Giang
Vân Ý, gương mặt hồng nhuận hẳn lên, ánh mắt chan chứa ý cười: “Tiểu Vân à,
con nghỉ rồi đúng không? Về ăn tết nhỉ?”
Giang Vân Ý ngồi ở mép giường, cảm thấy bà gầy đi không ít, trên mặt không
có tí thịt, gò má nhô hơn, “Dì ơi, con mua tặng dì khăn quàng cổ, hôm nay con
không mang tới, lần sau con mang sang nhé.”
“Ừ ừ ừ, con tới là dì vui rồi, không cần tốn tiền làm gì.”
Hôm nay Giang Vân Ý làm đúng như lời cậu nói, chỉ tới tâm sự với Ngô Văn
Hà rồi về. Lúc đi Phó Nham Phong đưa cậu ra sân, hỏi có cần đưa về không,
Giang Vân Ý đứng trước mặt xua tay bảo không cần, đi một lát là về rồi.
Hôm sau quả nhiên Giang Vân Ý mang khăn quàng cổ tới, một chiếc khăn
quàng cổ lông dê màu đỏ rực, màu sắc vừa ấm áp vừa tươi sáng, thích hợp đeo
vào dịp tết. Ngô Văn Hà tựa vào đầu giường, cầm khăn lật qua lật lại, yêu thích
không nỡ buông.
Sau khi kiếm được tiền, Phó Nham Phong mua cho Ngô Văn Hà mấy thứ, có cả
máy mát xa chân và chậu ngâm chân nhưng gần như bà chẳng dùng mấy, sợ anh
lại tốn tiền, thứ được sử dụng nhiều nhất vẫn là túi chườm nóng Giang Vân Ý
tặng.
Phó Nham Phong cũng từng mua tặng Ngô Văn Hà khăn quàng cổ, nhưng lúc
này Ngô Văn Hà vui vẻ như thể đây là lần đầu tiên bà được tặng khăn quàng cổ
trong đời.
Lần này Giang Vân Ý ăn tối xong mới sang nên sau khi ra khỏi phòng Ngô Văn
Hà không vội về nhà mà ngồi cạnh bàn bát tiên, thẫn thờ nhìn mấy hạt cườm
còn sót lại trong hộp sắt.
Phó Nham Phong hiếm khi không làm gì mà chỉ hút thuốc ở sân sau, nửa thân
mình chìm trong bóng tối, hút mấy điếu liền.
Anh đang hút thì Giang Vân Ý đi ra, tay cầm ghế nhỏ.
Hai người cứ ngồi cạnh nhau như thế, cánh tay chạm cánh tay.
“Không về à?” Phó Nham Phong hỏi.
Ai ngờ Giang Vân Ý vừa mở miệng đã nói: “Anh ghét đồng tính lắm đúng
không?”
Phó Nham Phong: “Không đến mức đấy.”
Giang Vân Ý nghẹn không có chỗ xả: “Vậy sao lần trước anh bảo em đừng
tới…”
Phó Nham Phong cúi đầu rít một hơi: “Ý tôi là em tập trung học hành, đừng
ngày nào cũng nhong nhong bên ngoài.”
Giống như bất chấp tất cả, Giang Vân Ý lấy hết dũng khí hỏi: “Thế tại sao trước
đây anh không đi học?”
Phó Nham Phong liếc cậu, ánh mắt như đang nói “Chẳng phải em biết rồi hay
sao”, sau đó trả lời thẳng: “Ngồi tù.”
Giang Vân Ý cúi đầu, Phó Nham Phong cũng không còn gì để nói, vì thế cả hai
giữ im lặng.
Không biết qua bao lâu, Giang Vân Ý ngẩng đầu, giọng nói hơi run: “Nếu anh
thật sự không chấp nhận được, về sau em sẽ không quấn lấy anh nữa, sẽ không
thích anh nữa…”
Phó Nham Phong chỉ hút thuốc không trả lời, một lát sau, anh nghe thấy Giang
Vân Ý nói tiếp: “Nhưng lần trước quá sốt ruột, em chưa xác nhận được…”
Phó Nham Phong quay đầu, khói thuốc vẫn quẩn quanh môi lưỡi chưa kịp phun
ra, Giang Vân Ý đã lại gần.
Phó Nham Phong không trốn, mặc cậu hôn lên môi mình.
~Hết chương 14~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");