Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắp đến Tết, trong khoảng thời gian này, Phó Nham Phong không nhận việc bên
ngoài nữa, mấy ngày liên tục anh đứng trong sân thấy Giang Vân Ý đạp xe đạp
lướt qua lướt lại nhà mình, đạp xe từ đông sang tây rồi vòng về.
Hai hôm nay Ngô Văn Hà có thể xuống giường đi lại, sáng nay mang rổ ra bảo
muốn lên núi hái nấm. Phó Nham Phong vừa thịt gà, chuẩn bị vặt lông nên
không ngăn cản, ra cổng gọi Giang Vân Ý đang chơi với Đại Hoàng ở ven
đường vào nhà.
“Tiểu Vân đến từ bao giờ thế?” Ngô Văn Hà vừa mừng vừa lo, “Đến sao không
vào nhà?”
Giang Vân Ý đỏ mặt, túm góc áo, chưa kịp mở miệng thì Phó Nham Phong đã
trả lời hộ: “Mẹ à, em ấy vừa đến.”
Không cần Phó Nham Phong nói thêm, sau khi biết Ngô Văn Hà muốn ra sau
núi hái nấm, Giang Vân Ý đã xung phong đi theo.
Vừa ra đến cổng thì Ngô Văn Hà quay vào nhà lấy khăn quàng cổ màu đỏ ra
đeo, vừa đeo vừa bảo: “Dì thích món quà Tiểu Vân tặng.”
Bọn họ muốn hái nấm mọc trên thân cây gỗ, năm ngoái Phó Nham Phong bỏ
mấy cây gỗ trầm đã làm sạch vào rừng trúc, hôm nay Ngô Văn Hà và Giang
Vân Ý ra hái một lượng vừa ăn.
“Còn nhiều nữa.” Ngô Văn Hà chỉ vào thân gỗ, “Mấy cái này chưa lớn, năm sau
tới hái là vừa.”
Giang Vân Ý cầm rổ lầm bầm: “Cây gỗ lớn như này mà hái được một tẹo,
không biết có bị ai hái mất rồi không.”
Nấm mọc đều đặn trên thân gỗ chứng tỏ có người gieo trồng, hiền lành quá dễ
bị bắt nạt, ít nhất không ai dám chạm vào đồ của Lưu Hiền Trân.
Ở trong núi, Giang Vân Ý hái mấy quả dại ven đường mang về.
Cuối cùng số lượng quả dại trong rổ còn nhiều hơn nấm, Phó Nham Phong rửa
sạch quả, Giang Vân Ý nhận lại, ngồi trên ghế nhấm nháp.
Đến lúc này, Giang Vân Ý không chỉ lượn lờ trước cổng nữa, lời “đoạn tuyệt
quan hệ” chỉ xem như nói ra rồi thôi.
“Chẳng phải không hợp nhau à?” Phó Nham Phong cái hay không nói, cứ phải
chọn đúng cái dở.
Giang Vân Ý: “Em có tới tìm anh đâu, em đến thăm dì.”
Phó Nham Phong đi tới trước mặt cậu, cúi người, duỗi tay cầm vòng cổ tự chế
với chiếc kẹp tóc từ áo cậu lên.
“Anh anh anh…” Giang Vân Ý không giữ lại, cứ thế mà nhìn anh nắm kẹp tóc
trong tay.
Lúc trước còn kiêu ngạo, hiện tại bị Phó Nham Phong vạch trần ngay trước mặt
thì xấu hổ, hai má ửng đỏ.
Phó Nham Phong hỏi: “Lấy từ bao giờ?”
“Em biết, biết từ lâu rồi.” Giang Vân Ý mím môi, “Lúc trước ở phòng ngủ của
anh, ngăn kéo đóng không kín, em vô tình nhìn thấy.”
Phó Nham Phong nhớ tới đêm Giang Vân Ý hôn mình, vì thế ngồi xuống, tầm
mắt ngang với thiếu niên đang ngồi trên ghế: “Thế nên mới cảm thấy tôi thích
em?”
Giang Vân Ý không dám nhìn Phó Nham Phong, hai tai đỏ bừng: “Ít nhất có
một chút đúng không.”
Phó Nham Phong không phản bác cách nói này của cậu, buông tay, hỏi lại:
“Đeo kẹp không thấy cộm à?”
Giang Vân Ý trả lời thật: “Hơi hơi.”
Phó Nham Phong: “Vậy bỏ đi đừng đeo, em chuẩn bị thi đại học, có gì sau này
bàn tiếp.”
Giang Vân Ý bèn tháo kẹp ra, cậu hiểu ý Phó Nham Phong không chỉ ở cái kẹp,
hiện tại cậu phải thu lại niềm yêu thích kia mới có thể lại gần anh.
Hai người không ai nói thêm về chiếc kẹp tóc, tựa như đó chỉ là một chiếc kẹp
bình thường, ai đó tự nhiên mang theo, trừ nó ra không có ý nghĩa gì hơn.
Đến lúc này, bọn họ xem như làm hòa.
Sắp đến tết, ngoại trừ lúc về nhà ăn cơm, gần như thời gian còn lại cậu đều theo
Phó Nham Phong, dính người vô cùng.
Cậu dũng cảm hẳn lên, như là được sự cho phép, Phó Nham Phong lên núi chặt
củi thì cậu đi theo nhặt, Phó Nham Phong cho gà ăn thì cậu đi theo trộn cơm gà,
ngay cả lên thị trấn mua đồ dùng tết cũng muốn đi theo.
Nhà Phó Nham Phong chuẩn bị đồ dùng tết rất đơn giản, thịt và thức ăn tự cung
tự cấp, chỉ mua thêm gạo, mì và đồ khô.
Trong lúc anh chọn đồ khô, Giang Vân Ý đứng ở quầy ăn thử, vẻ mặt thỏa mãn
với hàng mi cong cong.
Dù là tết thì trong nhà vẫn không có ai tới thăm, nhưng năm nay Phó Nham
Phong vẫn mua hạt dưa, kẹo mứt, hoa quả mỗi thứ một ít.
Giang Vân Ý cũng đi theo Phó Nham Phong ra sau núi bắt cá, cởi giày để lên
bờ, nhận ra bắt cá không cần dùng nhiều sức, chặn bằng mấy cục đá là bắt được
vài con cá to bằng nửa bàn tay, bỏ vào thùng nước rồi mang về nhà nấu.
Đêm giao thừa, Giang Vân Ý dùng bữa tất niên xong là đạp xe tới nhà Phó
Nham Phong, tiếng pháo hoa rộn ràng khắp chốn, không cần đèn pin thì con
đường vẫn đầy ánh sáng.
Giang Vân Ý đạp xe đến sân trước nhà Phó Nham Phong, đất đầy xác pháo,
trước cửa nhà treo hai đèn lồng đỏ thẫm, cả sân màu đỏ rực với bầu không khí
hân hoan.
Trước khi vào nhà, Giang Vân Ý đã nhận ra nhà anh có khách, bởi vì trong sân
có một chiếc xe máy không thuộc về Phó Nham Phong.
Đối diện TV đang bật Xuân Vãn là bàn bát tiên với ba người đang ngồi xung
quanh.
Ngô Văn Hà quay đầu nhìn Giang Vân Ý, vẫy tay: “Tiểu Vân đến rồi à, nhà dì
đang xem TV.”
Hai người còn lại cũng quay đầu.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi và một cô gái trẻ
khoảng ngoài hai mươi.
Cô gái với gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn và hai bím tóc tết hai bên, cười rộ lên
còn thấy hai má lúm đồng tiền.
“Nhóc con nhà ai đây nhỉ?” Cô gái mỉm cười dịu dàng.
Ngô Văn Hà giới thiệu Giang Vân Ý với hai người, quả nhiên người đàn ông
khen ba cậu tuổi trẻ tài cao.
“Tiểu Vân không ở nhà xem Xuân Vãn sao?” Ngô Văn Hà nhường chỗ cho
Giang Vân Ý.
Giang Vân Ý không hiểu rõ lòng mình có cảm giác gì, cứ cảm thấy kì lạ, chờ
Phó Nham Phong từ sân sau tiến vào, nội tâm càng bất an thêm.
Tính từ lúc Giang Vân Ý tới, bác trung niên và cô gái ở lại thêm tầm nửa tiếng
nữa rồi về.
Không cần Phó Nham Phong giải thích, Giang Vân Ý nghe người lớn nói
chuyện đã hiểu cô gái kia là đối tượng xem mắt của anh.
Tối hôm ấy, Giang Vân Ý ngồi ở sân sau khóc đến run rẩy, lặp đi lặp lại:
“Anh… Anh muốn lấy vợ!”
Giang Vân Ý không danh không phận khóc thút thít, nổi giận vô lý, nói không
dễ nghe thì việc Phó Nham Phong có kết hôn hay không thì chẳng liên quan gì
đến cậu.
Phó Nham Phong không có cách nào, sợ động tĩnh của cậu quá lớn lại kéo Ngô
Văn Hà ra, đành đè vai thiếu niên, kiên nhẫn giải thích, bảo bản thân không biết
chuyện xem mắt.
Hai hôm trước dì Vương ghé qua, Ngô Văn Hà hỏi anh có đủ tiền mua một
chiếc TV không, lúc ấy anh đã biết tết nhà mình sẽ có khách, chỉ là không biết
đó là đối tượng xem mắt.
Giang Vân Ý nhào vào lòng anh, tiện thể ôm lấy eo ai kia, mặt dán vào đầu vai
người ta, vẫn còn nức nở nhưng không biết đã sờ mó được bao nhiêu.
Phó Nham Phong đè cánh tay Giang Vân Ý, đẩy cậu ra xa một chút, cúi đầu
nhìn thiếu niên khóc đến đỏ bừng mặt, chạm nhẹ vào đuôi mắt, muốn cậu
ngừng khóc: “Không cưới, không được khóc.”
Giang Vân Ý cọ nước mắt lung tung vào áo anh, sụt sịt: “Anh mới mấy tuổi mà
đã cưới vợ chứ… Chẳng phải người ta bảo đàn ông lập nghiệp trước rồi mới lập
gia đình hay sao? Anh tầm tuổi này cần gì vội vàng kết hôn…”
Nông thôn có nhiều đàn ông hai mươi tuổi đã cưới vợ, nhưng hai câu sau về mặt
logic thì không có vấn đề.
Phó Nham Phong cảm thấy Giang Vân Ý nên ổn định cảm xúc trước, vì thế
không đáp lời, mặc cậu lau nước mắt vào cổ áo mình.
Giang Vân Ý ngẩng đầu, hai mắt hồng như mắt thỏ nhìn người đối diện với vẻ
mặt đáng thương: “Sao anh không nói gì hết…”
“Đã bảo không biết chuyện xem mắt rồi mà.” Phó Nham Phong không biết làm
sao, đành dịu giọng dỗ dành, “Vừa nãy mẹ nói rồi, không ép tôi, sau này sẽ
không thế nữa.”
“Giảo biện!” Giang Vân Ý cộc đầu vào ngực Phó Nham Phong.
Phó Nham Phong không muốn cậu buồn bực, nắm gáy đỡ cậu ngẩng đầu, sau
đó mắt đối mắt: “Đừng làm loạn.”
Giang Vân Ý mím môi, bình tĩnh lại nhưng giọng vẫn nức nở, chỉ là thành thật
hơn vừa rồi nhiều: “Dù sao anh đừng kết hôn sớm như thế.”
“Ừ.” Phó Nham Phong xoa lưng cậu.
Giang Vân Ý hít mũi: “Kết hôn có gì tốt đâu, một người tự do tự tại biết bao.”
Phó Nham Phong không biết cậu giận dỗi gì lắm thế, không biết phải dỗ thế
nào, vì thế nói sang chuyện khác: “Tôi mua pháo, bắn không?”
Giang Vân Ý nói bằng giọng mũi: “Pháo gì?”
Phó Nham Phong đúng là mua không ít pháo, từ pháo hoa đến pháo que trẻ con
hay cầm, mỗi thứ mua một ít, cuối cùng Giang Vân Ý chơi cả đêm.
Giang Vân Ý còn giận, Phó Nham Phong ném một que pháo bên chân, cậu hét
lên nhảy ra xa. Không biết nhà ai lại bắn pháo hoa sáng rực bầu trời đêm, Ngô
Văn Hà đang xem TV trong phòng, trong sân có thiếu niên cầu nguyện người
mình thích cả đời này đừng lấy vợ.
~Hết chương 16~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");