Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
  3. Chương 19
Trước /58 Sau

Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ khi Ngô Văn Hà tiền trảm hậu tấu mời đối tượng xem mắt về nhà theo lời dì

Vương nhưng không thành công, TV mất tác dụng nâng cao tần suất xem mắt

của Phó Nham Phong. Vì vậy từ mùng một đầu năm, Ngô Văn Hà đã nhắc

thanh lý TV, nhắc mấy ngày thì xem TV ngần ấy ngày, ngồi cạnh bàn vừa đan

len vừa xem phim truyền hình, xem đến hấp dẫn, dần dần không nhắc lại nữa.

Cả năm chỉ nghỉ hai ngày, mùng ba Phó Nham Phong đã bắt đầu chở hàng. Ban

ngày Giang Vân Ý tới thì Phó Nham Phong không có nhà, cậu kê ghế xem TV

cùng Ngô Văn Hà đồng thời giúp bà kéo len thành cuộn. Ngô Văn Hà đúng là

kém linh hoạt không ít, một áo len thành phẩm phải làm mấy lượt mới xong,

thường đan được một nửa lại phải tháo ra vì xoắn hoặc quá lỏng.

“Trước kia toàn là dì đan áo len cho anh Nham Phong của con.” Ngô Văn Hà

thở dài, “Bây giờ dì bảo nó ra chợ mua còn nhanh hơn.”

Giang Vân Ý cũng học đan len, cậu học nhanh, hai ngày đã đan xong một chiếc

túi len to bằng bàn tay. Ngô Văn Hà khen cậu khéo, tương lai có nhiều con gái

muốn lấy làm chồng.

Giang Vân Ý nhớ tới Phó Nham Phong, thử hỏi Ngô Văn Hà nếu mình cả đời

không lấy vợ thì sao, Ngô Văn Hà cười đáp cưới hay không là tự do cá nhân,

chỉ là nên suy xét về già không có ai ở bên thì phải làm sao.

Giang Vân Ý hỏi tiếp nếu già vẫn có người ở bên, chỉ là người ấy không phải

vợ hay con cháu thì vẫn được đúng không ạ?

Ngô Văn Hà đáp lúc còn trẻ bà từng nghe nói mấy thôn khác có phụ nữ cả đời

không kết hôn, một nhóm bạn bè chăm sóc nâng đỡ nhau đến già, chỉ là bà

không may mắn tìm được bạn bè như thế.

Trái tim Giang Vân Ý nảy lên: “Chỉ cần có thể nâng đỡ lẫn nhau, nam hay nữ

đều được đúng không ạ?”

Bàn tay đan len của Ngô Văn Hà dừng lại, bà ngẩng đầu nhìn cậu. Bàn tay

Giang Vân Ý túa mồ hôi, rất nhanh sau đó, Ngô Văn Hà giơ tay xoa đầu cậu, nở

nụ cười: “Yên tâm, tương lai nhất định con sẽ lấy được vợ xinh.”

Lúc này Ngô Văn Hà còn chưa ý thức được thiếu niên trước mắt đâu muốn cưới

vợ, rõ ràng là muốn “lấy” con trai bà.

Mùng ba, mùng bốn, mùng năm, Phó Nham Phong đều đi sớm về trễ, Giang

Vân Ý chờ đến tối vẫn không gặp được.

Tết nhất ngày nào Giang Vân Ý cũng chạy sang nhà Ngô Văn Hà, thôn thì nhỏ,

tiếng gió chẳng mấy chốc đã bay tới chỗ Lưu Hiền Trân. Trong bữa cơm, bà nói

bóng nói gió tưởng cậu làm công ở ngoài, ai ngờ chạy sang nhà người khác ăn

cơm để tiết kiệm tiền cho nhà mình.

Giang Vân Ý cúi đầu không nói lời nào, Lưu Hiền Trân lấy đũa đánh vào mặt

cậu, mắng về sau đừng về nhà ăn nữa.

Chiếc đũa đánh vào mặt vừa rát vừa đau, hai mắt Giang Vân Ý đã rưng rưng.

Sáng mùng sáu, Giang Vân Ý thu dọn hành lý quay lại trường trước dự tính.

Bởi vì có học sinh lớp mười hai nên mùng sáu ký túc xá đã mở, học sinh nội trú

có thể về trường trước.

Muốn rời đi có trăm ngàn lý do, tùy ý tìm cái nào thì Lưu Hiền Trân cũng

không giữ.

Hành lý rất đơn giản, một balo, một túi khóa kéo, hết.

Chú lái xe điện đưa cậu tới bến xe, sau khi cậu xuống, chú quay xe một đi

không trở lại.

Tám giờ sáng, Phó Nham Phong dừng ở trạm xăng mua xăng, vừa đi ra thì thấy

bóng dáng quen thuộc ngồi ở bệ đá ven đường.

Anh lái xe dừng lại bên cạnh thiếu niên, lúc xuống xe cậu cũng thấy anh, nhưng

lại quay đầu đi ngay.

Giang Vân Ý đeo balo, bên chân có một túi xách, phía sau cách đó không xa là

cổng bến xe.

“Muốn bắt xe?” Phó Nham Phong lại gần, “Không phải em bảo sau lễ hội đèn

lồng mới khai giảng à?”

Thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm: “Khai giảng sớm.”

“Thế tại sao lại ngồi ven đường mà không vào bến?” Phó Nham Phong hỏi tiếp.

“Anh cũng mong chờ em khai giảng…”

Nghe vậy, Phó Nham Phong kéo cậu khỏi bệ đá, sau đó thấy vệt sưng đỏ trên

má thiếu niên, hình như bị thứ gì đó vừa nhỏ vừa dài đánh vào.

“Sao lại thế này?” Phó Nham Phong nhíu mày.

Ngốc đến đâu vẫn biết có chuyện không ổn, Phó Nham Phong không đành lòng

để cậu một mình, dẫn người lên xe trước.

Vừa lên xe, Giang Vân Ý đã dựa vào lưng ghế, than buồn ngủ rồi nhắm hai mắt

lại.

Cạnh bến xe quá ầm ĩ, sau khi gọi điện báo hoãn các đơn hàng xuống buổi

chiều, Phó Nham Phong lái xe đến một đường nhỏ vắng người, đảm bảo không

gian yên tĩnh cho Giang Vân Ý ngủ một lát.

Hơn một tiếng sau, Giang Vân Ý dụi mắt tỉnh lại, thấy Phó Nham Phong vẫn

nhìn mình chằm chằm, lại quay đầu đi chỗ khác.

Phó Nham Phong: “Mặt làm sao thế kia?”

“Không, không sao hết.”

Phó Nham Phong lại hỏi: “Trường học khai giảng sớm?”

Giang Vân Ý cúi đầu móc tay không trả lời.

Chờ đến khi Phó Nham Phong không hỏi nữa, cậu mới kể lại đầu đuôi câu

chuyện.

Bắt đầu từ Lưu Hiền Trân đến người dân trong thôn, cuối cùng dừng lại ở Phó

Nham Phong, Giang Vân Ý càng nói càng nghẹn ngào: “Anh mới không phải

người xấu…”

Nhắc đến Phó Nham Phong, Giang Vân Ý lại cảm thấy như chính bản thân mới

là người chịu ấm ức, vừa nói vừa nức nở: “Bọn họ không hiểu gì về anh hết.”

Phó Nham Phong đặt tay lên vô lăng, quay đầu nhìn cậu, hồi lâu sau mới mở

miệng: “Thế em hiểu tôi?”

Giang Vân Ý cúi đầu dụi mắt: “Một bao Kim Sa Giang năm tệ, anh thay linh

kiện cho em tốn mười tệ, em từng tới tiệm tạp hóa hỏi rồi.”

Phó Nham Phong không trả lời ngay, im lặng một lát mới hỏi: “Chỉ bằng ngần

ấy đã chứng minh tôi là người tốt?”

Giang Vân Ý lau nước mắt, quay đầu nhìn anh, hai mắt vẫn ửng đỏ, cố chấp đáp

lại: “Anh là người tốt.”

Nhiều năm qua, chỉ cần Phó Nham Phong lựa chọn vờ như không thấy, những

tin đồn vớ vẩn đó không thể làm hại anh, nhưng nước mắt của Giang Vân Ý

khiến lần đầu tiên anh cảm thấy nặng lòng, làm gánh nặng trên vai dường như

nặng nề hơn bao giờ hết, tại giây phút này, những ánh mắt như có như không

dừng lại trên người chợt chèn ép anh không thở nổi.

Phó Nham Phong chưa bao giờ tự biện giải cho mình, nhưng lần anh nói: “Ừ,

tôi là người tốt.”

Học Giang Vân Ý, lời nói trẻ con nhưng chân thành.

Giang Vân Ý bảo anh là người tốt, thế thì anh là người tốt.

Nghe vậy, Giang Vân Ý cong môi, nín khóc mỉm cười.

Mấy tháng nữa là thi đại học, Phó Nham Phong hỏi thành tích của cậu thế nào,

Giang Vân Ý ấp úng: “Tàm tạm, em sẽ cố gắng.”

Phó Nham Phong ừ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Anh đưa cậu quay lại bến xe. Lúc chuẩn bị xuống xe, Giang Vân Ý lại gần Phó

Nham Phong, giống như muốn thơm má anh một cái, lại giống như chỉ muốn

ghé lại gần thì thầm.

“Thế thì em đi đây.” Giang Vân Ý nói nhỏ, “Hẹn gặp lại khi em thi đại học

xong.”

Lúc này Phó Nham Phong chỉ cần quay đầu, gương mặt sẽ chạm vào môi Giang

Vân Ý. Anh ngả ra sau, giơ tay đè đầu cậu, vừa như vuốt ve vừa như từ chối:

“Ừ, về đi, thi đại học cố lên.”

Giang Vân Ý rời đi, Phó Nham Phong xuống xe hút một điếu rồi mới bắt đầu

làm việc.

~Hết chương 19~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net