Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Vân Ý quay về trường được mấy hôm, Phó Nham Phong mới thấy trong ngăn kéo phòng mình có một chiếc túi len màu xanh than to bằng bàn tay, các mũi len không đều nhưng với một người mới học thì xem như một tác phẩm không tệ.
Trong lòng đã có đáp án, song anh vẫn mang ra hỏi Ngô Văn Hà, đúng là Giang Vân Ý để lại.
Ngô Văn Hà không nghĩ nhiều, che miệng cười: “Tuần trước mẹ mới dạy, mẹ còn tưởng thằng bé muốn tặng cho cô gái mình thích, không ngờ là tặng cho con.”
Hẳn là Giang Vân Ý đặt chiếc túi này vào ngăn kéo trước mùng sáu, lần trước cũng tại ngăn kéo này, Giang Vân Ý phát hiện chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt.
Tuân thủ nguyên tắc tận dụng mọi thứ, lúc bày hàng quán, Phó Nham Phong dùng chiếc túi Giang Vân Ý tặng để đựng tiền lẻ.
Thời tiết ấm dần, sức khỏe Ngô Văn Hà chuyển biến tốt hơn, Phó Nham Phong đi sớm về trễ bắt đầu tích góp được tiền, tính tới đầu tháng sáu thì đã tiết kiệm được hơn hai vạn.
Giữa tháng bảy, Giang Vân Ý về.
Giang Vân Ý tới vào buổi chiều. Lúc Phó Nham Phong đi làm về, vừa bước qua cổng thì đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Ngô Văn Hà.
Anh vào nhà, hai người cùng một chú chó ngồi cạnh bàn bát tiên đồng thời quay đầu, trên bàn là hộp quà tinh xảo bằng gỗ, nắp đang mở, bên trong là hải sâm và bào ngư khô quấn chỉ vàng.
“Anh về rồi.” Giang Vân Ý chống bàn đứng lên.
Một thời gian dài không gặp, Giang Vân Ý trưởng thành hơn nhiều, trên đầu không còn cọng tóc chổng ngược mà được cắt ngắn gọn gàng.
Ngô Văn Hà ngồi bên cạnh cũng đứng lên, lại gần kéo tay Phó Nham Phong đến cạnh bàn: “Con xem Tiểu Vân mang tới đồ khô này, nhà mình chưa ăn bao giờ, mẹ không biết nấu, nấu hỏng thì phí.”
Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy, Phó Nham Phong nhìn hộp quà đã biết không rẻ, vì vậy hỏi Giang Vân Ý tốn bao nhiêu tiền.
“Không đến năm mươi, chỉ là hộp đẹp thôi, bên trong là đồ khô bình thường.” Giang Vân Ý trả lời rồi quay đầu nhìn Ngô Văn Hà, “Dì ơi, dì cứ xem chúng nó như nấm rồi nấu thôi, mấy cái này không khác nấm hương sò khô gì đâu.”
Ngô Văn Hà: “Nấm hương à, dì hiểu rồi, nhà mình có nhiều đồ khô mà, lần sau con tới là được rồi, không cần tiêu pha gì cả, con tới là dì vui rồi.”
Ngô Văn Hà cầm hải sâm và bào ngư vào phòng bếp còn lẩm bẩm: “Nấm hương còn đựng trong hộp đẹp thế nhỉ.”
Buổi tối, Ngô Văn Hà và Phó Nham Phong nấu nửa hộp đồ khô được một nồi canh, Ngô Văn Hà uống một bát đã no, Phó Nham Phong và Giang Vân Ý mỗi người hai bát.
“Cái này ngon.” Ngô Văn Hà gắp một miếng hải sâm, “Mềm mềm, giống nấm hương.” Sau đó bà gắp một miếng bào ngư, “Cái này dai hơn, nhưng cũng ngon, nhai sừn sựt.”
Sau đó đề tài chuyển sang Giang Vân Ý, “Dạo này Tiểu Vân cao hơn một ít đúng không? Dì thấy con hình như cao hơn.”
“Con cao hơn đấy ạ!” Giang Vân Ý đặt bát đũa xuống, muốn so với Phó Nham Phong.
Phó Nham Phong cúi đầu và cơm không phối hợp, Giang Vân Ý ủ rũ ngay lập tức, Ngô Văn Hà ra vẻ như muốn kéo anh dậy thì anh mới đành đứng lên.
Tuy Giang Vân Ý cao hơn hồi đầu năm nhưng so với Phó Nham Phong vẫn như tự rước lấy nhục.
Ăn cơm xong, Ngô Văn Hà nghỉ ngơi sớm, hai người cùng nhau rửa bát ở sân sau.
Phó Nham Phong hỏi thành thích thi đại học của cậu. Lúc đầu Giang Vân Ý cúi đầu không nói lời nào, Phó Nham Phong hỏi lại một lần, bấy giờ mới nghe thấy tiếng cậu, “Thành tích không tốt, không đỗ được trường đại học nào tốt, có lẽ phải học lại, mà không học cũng được…”
Giọng Giang Vân Ý bình tĩnh như thể đang kể chuyện người khác.
“Không học?” Phó Nham Phong cúi đầu rửa bát, hỏi tiếp bằng giọng điệu hờ hững, “Ra làm công? Chuẩn bị tới nhà máy nào? Hay theo thầy nào học nghề?”
Giang Vân Ý cúi đầu lẩm bẩm: “Em di truyền ba, học hành không tốt.”
Phó Nham Phong dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Giang Vân Ý: “Là không thể hay không muốn?”
“Em không biết.” Giọng Giang Vân Ý chợt nghẹn ngào, “Em không biết, làm gì cũng không tốt, em muốn học xong sớm một chút, như thế sẽ rời khỏi nhà sớm hơn một chút.”
“Lớn lên không phải học xong hay rời khỏi nhà.” Phó Nham Phong nhìn thẳng Giang Vân Ý, “Mà là có năng lực tiến vào xã hội.”
Giang Vân Ý ngẩn ngơ nhìn Phó Nham Phong, một lúc sau mới giơ tay dụi mắt, ngừng khóc.
Hai người tiếp tục rửa bát, không ai nói thêm gì nữa. Ước chừng năm phút sau, sắp rửa bát xong, Giang Vân Ý mới mở miệng, kể với Phó Nham Phong một chuyện.
Giữa tháng sáu, cậu mới thi đại học xong thì mẹ ruột Giang Huệ Thanh trở về tìm, đến trường học cùng Phó Bình Khôn.
Giang Vân Ý: “Mẹ em già đi nhiều, khác xa ảnh chụp, lúc đầu em không nhận ra, ba giới thiệu thì em mới biết là mẹ.”
Hơn nữa thật ra không phải Giang Huệ Thanh chạy theo đàn ông, sau khi ly hôn với Phó Bình Khôn, bà tới Thượng Hải dốc sức làm việc, hiện tại đã mua được nhà và xe.
“Tuy trước kia em trách mẹ bỏ em lại nhưng kì lạ là em không ghét mẹ.”
Điều Giang Vân Ý không nói là thật ra lúc đầu gặp Giang Huệ Thanh, cậu hơi mất tự nhiên, dù cho từ trước tới giờ cậu vẫn dùng họ bà.
Giang Vân Ý mới nhìn thấy Giang Huệ Thanh trong ảnh chụp, vì vậy trong ấn tượng của cậu, mẹ vẫn mang dáng vẻ của tuổi đôi mươi, mà mười mấy năm sau, bà đã già đi nhiều, gương mặt không ít nếp nhăn, cười rộ lên còn khó coi hơn khóc.
Hôm đó Phó Bình Khôn tới trường học, nách kẹp công văn, điện thoại trong tay không ngừng reo, bớt thời gian nói với cậu hai câu, bây giờ cậu đã trưởng thành, muốn theo ai là quyền của cậu.
Giang Huệ Thanh kéo tay Giang Vân Ý, chưa nở nụ cười hoàn chỉnh thì nước mắt đã rơi.
Giang Huệ Thanh nói: “Mẹ đến chậm, bây giờ mẹ có tiền rồi, mẹ có thể nuôi con.”
Giang Vân Ý như quả bóng cao su, mười tám năm trước bị đá sang Phó Bình Khôn, mười tám năm sau lại về bên Giang Huệ Thanh.
Dọc đường đi, Giang Huệ Thanh hỏi mấy năm nay Phó Bình Khôn đối xử với cậu thế nào, Lưu Hiền Trân có tốt không, cậu nhịn đau lòng mà nói dối. Cảm giác chịu tội trong lòng Giang Huệ Thanh mới giảm bớt, tự nói tự an ủi: “Con là con trai, mẹ biết ít nhất bọn họ không đối xử tệ với con.”
Thật ra Giang Vân Ý có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuộc sống quá phức tạp, cuối cùng chỉ kể được phần nào.
Lúc trước cậu nhìn Phó Nham Phong vất vả nhưng vẫn tự mình gánh vác, không than thân trách phận, hiện tại cậu đã hiểu, có nhiều chuyện không phải không muốn nói mà là không thể nói, cũng không biết nói thế nào.
Bởi vì ghét Phó Bình Khôn nên cậu luôn tự cho mình theo họ Giang Huệ Thanh. Đến khi Giang Huệ Thanh tới tìm, cậu mới nhận ra mình không hân hoan như trong tưởng tượng, bởi cậu không thể vờ như không quan tâm mười mấy năm Giang Huệ Thanh vắng mặt, dù Giang Huệ Thanh giải thích năm ấy bà sợ Giang Vân Ý theo mình sẽ khổ nên mới bỏ cậu lại chỗ Phó Bình Khôn.
Giang Vân Ý: “Em tới Thượng Hải sống với mẹ nửa tháng, thành tích được công bố, ý mẹ là muốn em ở Thượng Hải học lại, tương lai thi đại học ở đó, em chưa quyết định được có nên học lại hay không, mẹ bảo nghỉ hè về quê một thời gian, nên em về.”
Phó Nham Phong hỏi cậu còn đang do dự cái gì: “Chẳng phải trước giờ em muốn cao chạy xa bay hay sao?”
Giang Vân Ý mím môi, giữ im lặng.
Phó Nham Phong cũng không nói gì, rửa hết số bát còn lại.
Anh bưng bát đũa vào nhà, vừa đi ra thì Giang Vân Ý đã nhào vào lòng.
Phó Nham Phong không đẩy, cũng không ôm lại, cứ mặc cậu ôm lấy mình.
Giang Vân Ý quay đầu, lấy tay dụi mắt, nói ấp úng: “Thượng Hải rất xa, em đi khả năng cao sẽ không quay về.”
Dường như ngay tại thời điểm này, tâm trạng mới thực sự rơi xuống đáy, khác hẳn những lần trước, anh biết nếu lần này lại đẩy Giang Vân Ý ra, có lẽ đây là lần cuối cùng trong cuộc đời này.
~Hết chương 20~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");