Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khăn quàng cổ đan xong, Phó Nham Phong đeo hay không đeo không phải vấn
đề mà là Giang Vân Ý căn chỉnh kích thước không hợp lý, giặt một lần là co lại,
không thể đeo được.
Nhưng khăn quàng cổ vẫn được cất cẩn thận trong tủ của Phó Nham Phong.
Buổi tối hai người bày quán, lễ thất tịch các cặp đôi ra đường đông, xe dừng
cạnh công viên, người qua lại không phải vợ chồng già đi bộ tiêu cơm thì là các
cặp đôi tay trong tay đi dạo.
Phó Nham Phong dọn quần áo và giá áo xuống, Giang Vân Ý chủ động treo
từng chiếc lên móc.
Lần này có Phó Nham Phong, Giang Vân Ý mới biết thì ra chỉ cần bày mấy
hàng mẫu, sau đó dựa theo yêu cầu của khách hàng để lấy thêm từng loại. Ngã
một lần khôn hơn một chút, lần này Giang Vân Ý không cho thử áo ngủ, giảm
thiểu tối đa hao tổn.
Bọn họ tới không lâu thì bên cạnh có một bà cụ bán hoa, tay xách một cái giỏ,
trong giỏ chứa đầy hoa.
Bên cạnh công viên này là mấy quảng trường khá lớn, phương tiện qua lại đủ
loại, người dân mấy khu phố xung quanh đều tới đây đi dạo, đặc biệt là người
trẻ tuổi.
Bà cụ khoảng sáu, bảy mươi tuổi, mặc một chiếc sườn xám caro màu đỏ thẫm,
tóc hoa râm được búi gọn trông vừa đoan trang vừa dịu dàng, lưng thẳng tắp,
khí chất thật sự xuất chúng.
Đặc biệt ở chỗ tai phải bà có cài một bông hồng nhung màu đỏ.
Bà và hoa của bà hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, ngày đặc biệt nên người
mua hoa đã không ít, hôm nay số người bị bà thu hút nhiều đến nỗi bà không
cần cần đi rao bán, chỉ đứng im một chỗ đã có rất nhiều người lại gần hỏi giá.
Phó Nham Phong tìm kiếm sản phẩm dựa theo yêu cầu của khách, khóe mắt
thấy Giang Vân Ý chạy sang chỗ khác.
Một lát sau, Phó Nham Phong bán được hai bộ đồ ngủ, trong lúc tìm tiền lẻ trả
khách thì Giang Vân Ý quay về, vành tai cài một bông hoa màu vàng.
Khách hàng rời đi, Giang Vân Ý tiến đến trước mặt Phó Nham Phong: “Đẹp
không? Bà cho em đấy.”
Cậu vốn định mua, không ngờ trò chuyện một lát thì bà tặng cậu một bông.
Giang Vân Ý giơ tay sờ bông hoa sau tai: “Em trả bà tiền nhưng bà không
nhận.”
Dưới đèn đường, gương mặt Giang Vân Ý và đóa hoa được ánh vàng cam hắt
vào, đều là màu vàng xinh đẹp.
Phó Nham Phong nhìn cậu, không nói gì, hình như đang đợi cậu nói tiếp.
Giang Vân Ý không giữ được bí mật, nét mặt tràn đầy vui sướng, nhón mũi
chân kề tai Phó Nham Phong thì thầm.
Vậy nên Phó Nham Phong mới biết thì ra Giang Vân Ý ra thương lượng chuyện
hợp tác với bà.
Giang Vân Ý cài bông hoa trên tai cả buổi, gương mặt xinh xắn cộng thêm đóa
hoa tươi tắn hấp dẫn không ít ánh mắt. Sau đó Giang Vân Ý sẽ gợi ý khách
hàng mua áo ngủ tới chỗ bà bán hoa, mà bên kia, những ai mia hoa của bà lão
tới mua áo ngủ sẽ được khuyến mãi hai mươi phần trăm.
Cứ như vậy, dù lượng người ở quảng trường là cố định nhưng lượng khách hàng
của cả hai bên đều tăng không ít.
Giang Vân Ý kéo tay Phó Nham Phong lắc qua lắc lại: “Em tính rồi, dù giảm ba
mươi phần trăm thì chúng ta vẫn có lãi.”
Phó Nham Phong: “Em còn dám tự quyết định.”
Bày hàng ba tiếng đồng hồ, bọn họ bán được mười sáu đồ đôi, tức ba mươi hai
chiếc, trừ tiền vốn thì kiếm được hơn hai trăm, túi đầy ắp tiền lẻ.
Đếm tiền xong, Giang Vân Ý nhảy lên lưng Phó Nham Phong, Phó Nham
Phong vòng tay ra sau đỡ mông cậu, mặc cậu vui vẻ.
Giang Vân Ý giơ túi lên cao, càng nhìn càng thấy túi mình thêu quá đẹp, đặc
biệt hiện tại túi căng đầy, vì thế càng phấn khởi: “Sao em giỏi thế nhỉ.”
Phó Nham Phong nói theo: “Ừ, giỏi.”
Giang Vân Ý cười miệng ngoác đến mang tai, vừa thẹn thùng vừa thẳng thắn:
“Sao anh không khen em?”
Giang Vân Ý không nhận tiền cũng không cần lương, Phó Nham Phong hỏi cậu
muốn gì.
“Em nói anh sẽ thực hiện chứ?”
“Nếu làm được, anh sẽ làm.”
“Anh chắc chắn làm được.”
“Nói đi.”
Giang Vân Ý bò xuống, vòng đến trước mặt anh, muốn nói nhưng ấp a ấp úng,
cúi đầu: “Cái kia, ừm là…”
“Cái gì?” Phó Nham Phong cũng cúi đầu, thấy đóa hoa trên vành tai đã rớt nửa
số cánh, tiện tay hái xuống.
Giang Vân Ý còn chưa mở miệng, tiếng bà bán hoa bên cạnh đã truyền tới.
Thì ra bà bán gần hết hoa rồi, đang chuẩn bị về, còn một bông cuối cùng không
muốn bán mà tặng cho Giang Vân Ý.
Trong lúc Giang Vân Ý trò chuyện với bà, Phó Nham Phong đã dọn quán xong,
vừa ngồi xổm buộc lại bao tải, quay đầu đã thấy Giang Vân Ý chạy về, trong
tay có thêm một đóa hoa hồng đỏ tươi.
“Tặng anh này.” Giang Vân Ý híp mắt, cầm bông hoa bằng hai tay.
Phó Nham Phong không rảnh tay, cúi đầu ý bảo bỏ túi mình, Giang Vân Ý liền
đứng sau lưng anh, nhét cành hoa vào túi quần, chừa bông hoa ở ngoài.
Sau khi bị cắt ngang, cả hai không tiếp tục đề tài vừa rồi.
Về đến nhà, Phó Nham Phong tìm chai nước khoáng cắm bông hoa, trong túi
còn có bông hoa mẫu đơn màu vàng Giang Vân Ý cài cả đêm, bỏ ra chuẩn bị
vứt, ngẫm nghĩ rồi lại mang về phỏng bỏ vào ngăn kéo.
Đêm nay Phó Nham Phong mặc chiếc áo thun màu lam kia, nhưng chiếc áo màu
trắng Giang Vân Ý mới mặc hôm qua vừa mang đi giặt, hai người lại không
mặc đồng thời.
Giang Vân Ý không quên chuyện ban nãy chưa nói xong, lúc ngủ dán sát Phó
Nham Phong, lặng lẽ tán gẫu.
“Anh bảo sẽ thực hiện một nguyện vọng của em. Còn tính không?”
Phó Nham Phong cảm thấy thiếu niên có vẻ đánh tráo khái niệm, nhưng không
phản bác mà chỉ hỏi: “Nguyện vọng gì?”
Giang Vân Ý sờ soạng trong chăn nắm lấy tay anh: “Hai ta vẫn luôn ở bên nhau
nhé.”
Giang Vân Ý không phải nữ, không thể lấy về nhà, vì thế Phó Nham Phong hỏi:
“Luôn bên nhau thế nào?”
Trong bóng đêm, giọng Giang Vân Ý rầu rĩ: “Hai ta đừng chia tay, dù thế nào
cũng đừng chia tay.”
Phó Nham Phong nghiêng người ôm Giang Vân Ý vào lòng, cằm chạm trán
cậu, tiện thể cúi đầu hôn lên trán, đáp: “Hiện tại không phải vẫn tốt hay sao?
Nghĩ mấy thứ đấy làm gì? Còn có nguyện vọng nào khác không?”
Giang Vân Ý ôm lấy eo anh, thầm thì: “Không có cái khác, chỉ có cái này.”
~Hết chương 28~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");