Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối nay, Giang Vân Ý túm góc chăn mãi không ngủ, vẫn suy nghĩ lời Phó Nham
Phong nói tối hôm qua, nương ánh trăng chiếu vào cửa sổ, lén nhìn người bên
gối, thấy gương mặt anh tuấn góc cạnh của anh, không nhịn được dịch lại gần
thơm một cái lên má.
Vừa hôn xong lùi lại, không biết Phó Nham Phong đã mở mắt từ bao giờ.
Phó Nham Phong ôm cậu lại, ấn đầu cậu vào lòng mình, hai người nhìn có vẻ
thân mật, trên thực tế, Giang Vân Ý bị bó chặt không thể động đậy.
Giang Vân Ý vốn không buồn ngủ, nhưng nằm cạnh Phó Nham Phong thoải
mái vô cùng, ngọ nguậy, mặt dán vào cổ anh, chỉ chốc lát đã thiếp đi.
Đêm nay Giang Vân Ý lại nằm mơ, trong mơ là hai người nằm đè lên nhau làm
chuyện người lớn.
Trước kia cậu từng dùng máy tính của Phó Bình Khôn lên mạng, bất cẩn xem
được video không phù hợp với trẻ con, biết đàn ông và phụ nữ tạo trẻ con như
thế nào. Chỉ là cậu chưa từng mơ thấy con gái, cùng lắm mơ thấy một vài ngôi
sao Hong Kong nam.
Giấc mơ ngày càng rõ ràng, cậu nhận ra người nằm trên là Phó Nham Phong,
chớp mắt một cái, cậu có cái nhìn của người nằm dưới, đối diện với Phó Nham
Phong, mà chuyện Phó Nham Phong làm với cậu là chuyện diễn viên AV nam
làm với diễn viên nữ.
Giang Vân Ý hoang mang, trong mơ mình biến thành nữ.
Tỉnh dậy, quả nhiên quần lót bị vấy bẩn.
Trước khi ăn sáng, cậu âm thầm thay quần lót, sau đó đỏ mặt giặt quần lót bẩn ở
sân sau.
Phó Nham Phong không hỏi vì sao cậu giặt quần lót, cũng không hỏi thêm bất
cứ điều gì, chỉ là cảm thấy nên phổ cập một chút tri thức cho thiếu niên. Vì thế
dùng bữa xong, anh dẫn cậu về phòng, đóng cửa thảo luận.
Ngô Văn Hà ở ngoài xem phim mẹ chồng nàng dâu, cách một bức tường, Phó
Nham Phong ôm Giang Vân Ý trên đùi, giảng giải chuyện người lớn.
Nói với cậu đàn ông và đàn ông có thể làm, làm thế nào, khi nào có thể làm.
Giang Vân Ý càng nghe càng cúi đầu thấp, cuối cùng trán chống đầu vai anh,
liên tưởng đến giấc mơ tối qua, mặt đỏ bừng.
Phó Nham Phong bảo loại chuyện này phải chờ cậu lớn hơn mới có thể làm.
Lúc này Giang Vân Ý không thẹn thùng, dụi mắt mở miệng: “Em trưởng thành
rồi, sắp mười chín rồi.”
Phó Nham Phong không chấp chuyện này với cậu, hai ngón tay gắp cổ tay cậu,
nhíu mày: “Gầy thế này.”
Giang Vân Ý ngồi dậy, lấy hết can đảm đối diện với Phó Nham Phong: “Anh…
Anh có phải người phía trên không?”
Theo lời Phó Nham Phong, nam nam có thể làm như nam nữ, hẳn là vẫn chia
trên và dưới nhỉ.
“Công hả?” Phó Nham Phong nhìn cậu, chưa đáp đúng hay không, như thể
chuyện này không cần phải bàn thêm.
Vì thế Giang Vân Ý lại được phổ cập khái niệm công và thụ.
Vòng cung phản ứng của Giang Vân Ý hơi chậm, mãi đến giữa trưa mới cẩn
thận ngẫm lại.
Nếu làm như vậy…
Nghĩ đến kích cỡ của Phó Nham Phong, mặt Giang Vân Ý lại ửng đỏ, giờ khắc
này mông như đau âm ỉ.
“Con sốt hả? Mặt đỏ thế.” Ngô Văn Hà hỏi, tay sờ lên trán cậu, “Không nóng
mà.”
Buổi sáng mới được phổ cập khoa học, Giang Vân Ý rụt rè hẳn ra, ý thức được
con trai cũng phải biết giữ ý.
Nhưng nên giữ ý với ông xã thế nào nhỉ. Buổi tối Phó Nham Phong về nhà, cả
ngày Giang Vân Ý không gặp người yêu nên nhớ thương vô cùng, trước khi đi
ngủ lại thân mật, má mềm cọ tới cọ lui cổ người ta, chân cẳng cũng không thành
thật, đầu gối chạm vào giữa đùi làm xằng làm bậy.
Như thể biết hiện tại Phó Nham Phong không chạm vào mình nên cậu mới dám
làm càn như thế.
Hai phút sau, Phó Nham Phong ấn cậu dưới thân, một tay nắm lấy hai tay cậu
cố định trên đỉnh đầu, tay kia lướt xuống lột quần cậu.
Giang Vân Ý ngơ ngác trừng mắt, môi khẽ nhếch, hồi lâu không phản ứng lại,
Phó Nham Phong tụt quần đến mông, đánh hai cái rồi nắm cằm cậu, ánh mắt
sắc bén: “Có thể ngủ chưa?”
Giang Vân Ý bị đánh mông quả nhiên thành thật hơn, song vẫn ôm mông dán
vào anh ngủ, chỉ là không cọ lung tung nữa.
Nửa đêm, Phó Nham Phong nghe Giang Vân Ý mơ màng nói mơ: “Lưu manh,
đồ lưu manh.”
Mắng người ta lưu manh nhưng Giang Vân Ý lại bắt đầu ngóng trông, biết sức
khỏe tốt hơn mới có thế thân thiết với người đàn ông của mình, vì thế trời chưa
sáng đã lóc cóc bò dậy, Phó Nham Phong nhóm lửa nấu cơm, cậu tự giác chạy
vài vòng quanh sân.
Chạy được mấy ngày, Phó Nham Phong không hỏi, chính cậu không nhịn được,
chủ động đến trước mặt anh, kéo tay anh đặt lên eo mình, đỏ mặt hỏi: “Anh sờ
đi, hình như có cơ bụng, đúng không?”
Ngụ ý là lớn rồi.
Đúng là Giang Vân Ý đầy đặn hơn, kỳ nghỉ này ăn nhiều hơn trước, người
không gầy tong teo, eo vẫn nhỏ, mông lại có thịt hơn.
Phó Nham Phong không chạm vào cậu, Giang Vân Ý vẫn kiên trì chạy bộ và ăn
cơm nghiêm túc.
Chẳng mấy chốc đã qua tháng tám, Giang Huệ Thanh gọi rất nhiều cuộc, bảo đã
sắp xếp lớp học thêm cho cậu ở Thượng Hải, chỉ chờ cậu về.
Sang năm thi lại là ý muốn của Giang Vân Ý, nhưng tưởng tượng đến chuyện
phải rời xa Phó Nham Phong và Ngô Văn Hà, Giang Vân Ý luôn ngủ ngon chợt
rơi vào cảnh mất ngủ.
Trước giờ cậu nằm mơ cũng muốn rời khỏi thôn Phổ Phong, nhưng hôm nay có
cơ hội, nơi này lại chứa đựng thứ cậu nhớ mong.
Phó Nham Phong nói mẹ ruột quay lại tìm, dẫn cậu về thành phố, lo toan
chuyện học hành, cậu không có lý do gì để do dự.
Giang Vân Ý thì thầm: “Anh muốn em đi lắm à.”
Như có cục đá đè nặng trong lòng, hô hấp của Phó Nham Phong nặng nề hơn,
anh nói gì cũng được, điều duy nhất không thể làm là giữ cậu lại.
Giang Vân Ý giận dỗi: “Trái tim anh làm bằng đá à, vừa cứng vừa hôi.”
~Hết chương 31~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");