Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lòng có chuyện, Giang Vân Ý suy nghĩ một lát lại thất thần, buổi tối nằm
trên giường vẫn ngẩn người.
Nhưng cậu không giữ bí mật trước Phó Nham Phong được, anh ôm cậu vào
lòng bâng quơ mấy câu, cậu bày tỏ toàn bộ: “Anh… Anh có nghĩ chuyện lấy vợ
không?”
Phó Nham Phong dùng tốc độ nhanh nhất bắt kịp mạch não của cậu, sau đó trả
lời: “Anh có thể tự chăm sóc mẹ mình, nếu cần người chăm sóc thì anh tiêu tiền
mời giúp việc mới đúng, liên quan gì tới lấy vợ?”
Giang Vân Ý dựa vào lòng anh, mặt áp vào cổ anh, miệng nhỏ thở phì phò, như
thể chưa thoát hỏi cơn ác mộng mình dệt lên.
Một lát sau, Giang Vân Ý hít thở bình thường, Phó Nham Phong tưởng cậu ngủ
rồi, không ngờ Giang Vân Ý nhúc nhích, cho đến khi đối mặt với anh trong
bóng tối.
Sự ăn ý khiến bọn họ tìm lại cảm giác sau nhiều ngày xa cách, không dùng bao,
Giang Vân Ý tự giác ôm chân, cảm nhận lại hình dáng Phó Nham Phong.
Lâu rồi không làm, lúc đầu khó khăn là đương nhiên, Giang Vân Ý cắn môi, rớt
mấy giọt nước mắt mới nuốt hết, bụng căng đầy, cảm giác sắp hỏng mất.
Xa cách đã lâu, một lần làm không giữ lại chút gì, giường kẽo kẹt không ngừng,
không ai rảnh lo âm thanh ấy có khiến ai chú ý hay không.
Mùa đông lạnh lẽo, đêm khuya Phó Nham Phong ra ngoài đun nước rồi bưng
nước ấm về phòng, Giang Vân Ý đã mềm nhũn, nhưng được người ta ôm vẫn
không quên cong mông để anh rửa sạch.
Buổi sáng, Giang Vân Ý không ra cửa hàng với Phó Nham Phong, chủ động ở
nhà cùng Ngô Văn Hà. Phó Nham Phong đi rồi, Giang Vân Ý quay người tiếp
tục ngủ nướng.
Chín giờ, Giang Vân Ý thức dậy đánh răng rửa mặt, tới phòng Ngô Văn Hà mới
biết bà ăn rồi nên tự vào phòng bếp ăn cháo khoai lang và hai quả trứng luộc
Phó Nham Phong để lại, cậu chia cho Đại Hoàng một lòng đỏ trứng gà.
Hôm qua cậu với nói với Ngô Văn Hà kỳ nghỉ đông này về muốn ăn thật nhiều
trứng, Phó Nham Phong dường như đọc được suy nghĩ của cậu nên luộc thêm
cho cậu một quả.
Không biết có phải bởi ánh nắng hay không, ban ngày Giang Vân Ý nhìn Ngô
Văn Hà trông có vẻ tươi tỉnh hơn, có thể chống nạng đi ra khỏi phòng.
Đặt nạng bên cạnh, Ngô Văn Hà cầm que đan và len ngồi trên sô pha, bảo
Giang Vân Ý bật TV, cậu hỏi bà muốn xem gì, bà đáp: “Chọn kênh nào Tiểu
Vân thích xem ấy.”
Bật TV, trên màn hình hiển thị thông báo nộp phí, năm ngoái có thể xem ba
mươi mấy kênh, năm nay chỉ còn ba kênh.
Ngô Văn Hà phản ứng lại: “Lâu rồi không ai xem TV, anh Nham Phong của con
không xem, dì cũng thế, không biết là chưa nộp phí.”
May mà còn kênh du lịch xem được.
Tiếng TV phát ra, Đại Hoàng không biết từ đâu chui ra, băng qua nhà chính,
hướng về phía cửa lớn, nằm ghé vào ngạnh cửa.
Giang Vân Ý quay đầu nhìn, nói thầm: “Sao con cảm thấy hình như Đại Hoàng
ngày càng lười…”
Dường như từ nghỉ hè năm ngoái, cảm giác tồn tại của Đại Hoàng ở ngôi nhà
càng ngày càng thấp. Giang Vân Ý nhớ mỗi lần cậu sang chơi, Đại Hoàng đều
chạy ra đón, còn vẫy đuôi đưa cậu vào nhà, hiện tại hiếm khi lắc lư trước mặt
cậu.
Ngô Văn Hà cúi đầu nhìn mảnh len trong tay, không ngẩng đầu, thở dài: “Đại
Hoàng cũng già rồi.”
“Già rồi ạ?” Giang Vân Ý giật mình.
“Ừ.” Ngô Văn Hà đáp, “Chó và người giống nhau, đều sẽ già đi.”
“Nhưng nó thoạt nhìn…”
Nhưng nó thoạt nhìn không khác trước kia là mấy.
“Chó ở nông thông không sống thọ, một năm hai năm con không thấy khác
nhau mấy, nhưng thực ra nói đã từ trung niên sang cao tuổi.”
Ngẫm lại lần trước Đại Hoàng đưa cậu về nhà cách đây đã hơn một năm, nhưng
có lẽ trong cuộc đời của nói đã là chuyện rất lâu rồi.
Đại Hoàng như thể nghe hiểu bọn họ nói chuyện, ngửa đầu há miệng, phát ra
tiếng ư ử vừa như đáp lại vừa như chỉ là cái ngáp sau khi tỉnh ngủ.
Nội tâm Giang Vân Ý dâng lên cảm xúc khó tả.
Ngô Văn Hà tiếp tục đan len, ngẩng đầu hỏi cậu: “Mùa đông ở Thượng Hải có
lạnh không con?”
Giang Vân Ý lấy lại tinh thần, ôm tay giả vờ run: “Lạnh lắm ạ, thi thoảng còn
có tuyết rơi nữa.”
Ngô Văn Hà cũng run theo: “Còn có tuyết rơi nữa à, thế thì lạnh lắm.”
Thật ra cũng không phải rất lạnh, lâu lâu mới có tuyết, trong mắt người phương
bắc đấy cũng không gọi là tuyết, nhưng với người phương nam chưa thấy tuyết
bao giờ thì đúng là rét buốt.
Trên đường về, Giang Vân Ý mặc áo khoác lông vũ dày, ra khỏi bến xe mới cởi,
hiện tại áo khoác vẫn cất trong túi hành lý.
Ngô Văn Hà: “Thế để dì đan cho con một chiếc khăn quàng cổ.”
“Không cần phiền thế đâu dì.” Giang Vân Ý nhìn đôi tay cầm que đan run rẩy,
trái tim nghèn nghẹn, xua tay, “Thật ra Thượng Hải không phải rất lạnh đâu ạ, ở
bên đấy con ít khi đeo khăn quàng cổ lắm.”
“Thế hử.” Ngô Văn Hà mỉm cười, “Dì già rồi sợ lạnh nên tưởng mấy đứa trẻ
tuổi như các con cũng lạnh.”
Giang Vân Ý nhìn không ra hiện tại Ngô Văn Hà đang đan cái gì, khăn quàng
cổ không giống khăn quàng cổ, áo không giống áo, bàn tay rõ ràng không còn
linh hoạt, một đoạn ngắn mà tháo ra đan lại mấy lần.
Ngô Văn Hà không đan nữa, ngồi trên sô pha một lát rồi chống nạng đi loanh
quanh, về phòng lấy khăn quàng cổ màu đỏ Giang Vân Ý tặng đeo vào cổ, sau
đó rủ Giang Vân Ý cùng đi hái nấm: “Mấy cái năm ngoái chắc là mọc rồi.”
Giang Vân Ý lo lắng sức khỏe của bà nhưng bà vỗ vai cậu: “Lâu rồi dì không
dám ra ngoài một mình, sợ ngã lại làm phiền người ta. Nhưng con nói xem có
phải trùng hợp không, con vừa về là dì cảm thấy khỏe hẳn. Nào, dì đi hai bước
cho con xem, đây này, có phải đi được không?”
Giang Vân Ý bị bà dắt mũi, ngơ ngác gật đầu, sau đó lên núi cùng bà.
Đường lên núi dễ đi, Ngô Văn Hà chống nạng đi vẫn ổn, thậm chí không cần ai
đỡ.
Năm nay nấm trên thân gỗ phát triển rất tốt, gần như không bị ai hái trộm.
Phó Nham Phong về nhà nấu cơm, vừa vào sân đã thấy Giang Vân Ý đứng cạnh
chuồng gà nhón chân, vung tay không biết đang làm gì.
~Hết chương 36~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");