Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Núi không cao, hành lý của mọi người không nhiều lắm, mỗi người đeo một
chiếc túi, đi bộ cùng lắm mười phút, nhưng bọn họ có một thùng nguyên liệu
nướng BBQ nên cuối cùng vẫn lái xe lên núi.
Băng qua hàng cây rừng, rất nhanh đã đến đỉnh núi, mấy ngôi nhà tường trắng
mái đen xinh đẹp dần hiện ra.
Đó là những căn biệt thự quy mô nhỏ. Xe dừng bên ngoài, bọn họ xuống xe đi
bộ qua con đường lát đá, phòng ốc bên trong rộng rãi, các góc rải rác những bể
nước nóng bao quanh bởi gạch men sứ màu trắng.
Đới Minh bưng hộp giữ nhiệt, nhìn về phía bể nước nóng và giới thiệu: “Ở đây
có cả suối nước nóng trong nhà và ngoài trời.”
Bước vào biệt thự, phòng khách đã tụ tập không ít người, trên sô pha có mấy
người đang đánh bài, nửa nam nửa nữ.
Đới Minh và vài người nữa mang đồ ăn, một số khác phụ trách mang rượu, có
mấy thùng xếp sau sô pha.
Số người tới khá đông, dù đã thuê hẳn một căn biệt thự, chia đều ra thì mỗi
người chỉ tốn mấy chục tệ.
Chỉ là số người vượt ngoài dự tính, có mấy người hôm nay mới quyết định đến,
càng đông càng vui, chỉ là chia phòng gặp chút vấn đề, mỗi người một giường
thì sẽ thiếu.
Mỗi phòng có hai giường, nếu kê hai giường sát nhau thành một giường lớn thì
có thể ngủ ba người.
Ngoài hai bạn cùng phòng đi cùng, Đới Minh còn một người bạn cùng phòng
nữa tự đến, vì thế ba người họ một phòng, Đới Minh tự nhiên hợp với Giang
Vân Ý và Phó Nham Phong một phòng.
Trên đường về phòng, Đới Minh cười hỏi: “Sẽ không bất tiện đâu nhỉ?”
Giang Vân Ý mím môi, lén nhìn sang Phó Nham Phong, nghe thấy anh mở
miệng: “Đàn ông thôi mà, có gì mà không tiện?”
Biệt thự có ba tầng, phòng bọn họ ở tầng hai, mở cửa đi vào, phía sau tấm rèm
là cửa sổ sát đất, bên ngoài là hành lang, phóng tầm mắt ra xa là phong cảnh núi
non.
Sắc trời không còn sớm, Đới Minh vừa đặt balo xuống thì có người gọi xuống
chuẩn bị đồ nướng BBQ cùng những người khác.
Lần này hơi ngoài ý muốn vì Đới Minh gọi Phó Nham Phong chứ không gọi
Giang Vân Ý: “Anh Phó, đi thôi, hỗ trợ mọi người dựng giá nướng.”
Giang Vân Ý tự giác đi theo.
Xuống cầu thang, mấy người trong phòng khách đã ai làm việc người nấy, có
một nam một nữ tiến về phía họ. Vừa nãy mọi người đã chào hỏi qua, Giang
Vân Ý nhớ hai người, nữ sinh tên là Trương Hân – hội trưởng câu lạc bộ văn
nghệ, sinh viên năm ba, mọi người gọi cô là chị Hân, còn nam sinh là thành
viên câu lạc bộ nhiếp ảnh, tên là Lý Phàm, sinh viên năm hai, cả hai đều theo
học trường Z.
Phó Nham Phong đi theo Đới Minh vào phòng khách lấy dụng cụ và nguyên
liệu, quay đầu thì không thấy Giang Vân Ý, nhìn quanh một lượt mới thấy cậu
trong đám đông.
Không biết Giang Vân Ý đang tán gẫu gì với hai người kia mà cười tươi, hai
mắt cong cong, lộ hai núm đồng tiền bên má.
Phải chuẩn bị ba giá nướng, Phó Nham Phong không rảnh lo Giang Vân Ý. Một
lát sau, Giang Vân Ý chạy ra sân, kéo tay anh, giọng lí nhí hỏi anh rằng mình có
thể chơi đánh bài với hai anh chị không.
Phó Nham Phong đang bận xếp củi không trả lời, Giang Vân Ý ngoan ngoãn
đứng bên cạnh chờ.
Đới Minh đứng cách đó không xa nhìn mặt đoán ý, nở nụ cười, vẫy tay với
Giang Vân Ý: “Đi chơi đi.”
Không được Phó Nham Phong cho phép, Giang Vân Ý nắm góc áo, đứng im
như chịu phạt.
Để cậu đứng một lát, Phó Nham Phong mới mở miệng: “Em đi đi.”
Giang Vân Ý rời đi không lâu, Phó Nham Phong mới xếp củi xong, quay đầu
thì thấy Đới Minh giơ một điếu thuốc trước mặt.
Đới Minh: “Không vội bày thức ăn, mọi người đều đang chơi, lát nữa chúng ta
gọi bọn họ sau.”
Hai người sang bên cạnh lan can bể nước nóng hút thuốc.
Không chỉ ô tô mà ngay cả thuốc lá Đới Minh hút cũng đắt hơn loại của anh
mấy lần.
Đới Minh châm lửa cho anh: “Anh và Vân Ý quen nhau thế nào vậy?”
Phó Nham Phong quay đầu nhìn hắn: “Sao lại hỏi cái này?”
Đới Minh cười: “Hỏi cái khác chưa chắc anh đã bằng lòng trả lời.”
Phó Nham Phong: “Trước kia tôi và em ấy sống cùng thôn.”
Đới Minh: “Em ấy từng nhắc đến chuyện này, còn có gì khác không?”
Phó Nham Phong: “Cậu còn muốn nghe gì?”
Đới Minh: “Ngay từ đầu hai người đã biết mình là đồng tính?”
Phó Nham Phong: “Không nghĩ tới nam nữ, thích là thích, đụng phải không trốn
được.”
Đới Minh mỉm cười, một lát sau mới nói tiếp: “Em ấy rất nghe lời anh.”
Phó Nham Phong: “Cũng có lúc không nghe lời.”
Đới Minh vỗ vai Phó Nham Phong: “Anh đúng là rất đẹp, nếu tôi là 0 thì tôi
cũng thích anh.”
Phó Nham Phong không để ý đến câu này của hắn.
“Nhưng thật ra tôi thấy mình cũng không kém.” Đới Minh nhìn anh, “Anh nói
xem?”
Không nhận được câu trả lời, Đới Minh ngả ra sau, cánh tay đặt lên lan can, lắc
đầu, không ngại nói thêm: “Nói thật với anh, tôi ấy mà, tỉnh ngộ quá muộn,
trước kia không dám nghĩ đến phương diện này, gặp Vân Ý chỉ cảm thấy nếu
em ấy là nữ thì tốt rồi, về sau em ấy nhắc mình có bạn trai, tôi mới biết mình
không còn cơ hội.”
Phó Nham Phong: “Em ấy không biết cậu thích mình.”
Đới Minh: “Đó là do tôi giấu kĩ.”
Phó Nham Phong: “Cũng không phải, trong tiềm thức, em ấy không hy vọng
cậu thích em ấy.”
Đới Minh chưa từng nghĩ đến phương hướng này.
“Em ấy chân thành xem cậu là bạn, đừng có ý định với em ấy.” Phó Nham
Phong dập điếu thuốc, mu bàn tay vỗ cánh tay Đới Minh, nhắc nhở, “Bẩn.”
Đới Minh cúi đầu nhìn thoáng qua, mới thấy cánh tay chạm phải rỉ sắt trên lan
can.
Mẹ nó, biệt thự sạch sẽ thế này sao lan can lại bẩn thế.
Trời tối om, đèn trong sân bật sáng, người trong phòng lục đục đi ra.
Giang Vân Ý cũng ra, xoắn xuýt bên cạnh Phó Nham Phong kề tai nói nhỏ,
khoe có vui.
Ăn nướng được một nửa, một số người vẫn ở trong sân, số còn lại vào phòng
khách, tiếng karaoke vang dội truyền ra.
Mười mấy người ngồi vòng tròn trong phòng khách uống rượu chơi trò chơi,
toàn mấy trò đơn giản, nhiệm vụ là xử lý hết chỗ rượu mang đến.
Trước bữa tối, Giang Vân Ý đã giúp Phó Nham Phong giới thiệu về cửa hàng,
trường Z tổ chức đại hội thể thao vào tháng mười một, câu lạc bộ văn nghệ và
nhiếp ảnh phối hợp hoạt động. Buổi tối Phó Nham Phong tham gia uống thêm
mấy chén rượu, trao đổi thành công mảng quảng cáo cho hoạt động này, xem
như ký được một hợp đồng không nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Giang Vân Ý uống rượu, tửu lượng không cao, thua mấy
lần, mặc dù chỉ uống hai chén, còn lại là Phó Nham Phong uống hộ nhưng mặt
đậu vẫn ửng đỏ, cuối cùng gục trong vòng tay anh.
Phó Nham Phong không chơi nữa mà cõng cậu về phòng, lát sau Lý Phàm tới
gõ cửa, muốn Phó Nham Phong ra chơi tiếp nhưng anh uyển chuyển từ chối.
Lý Phàm biết bởi vì Giang Vân Ý, khuyên anh: “Chỉ thế thôi, ngủ một giấc là
được, không cần trông đâu.”
Lúc này Đới Minh đi qua, khoác vai Lý Phàm kéo xuống tầng.
Trong phòng, Giang Vân Ý say khướt đã cởi hết, Phó Nham Phong tắm rửa thay
quần áo cho cậu, nhưng nằm trên giường, cậu lại bắt đầu kêu nóng, lại cởi hết,
còn đá chăn xuống giường, lầu bầu kêu Phó Nham Phong ngủ cùng.
Dưới lầu truyền tới tiếng hát, tiếng xúc xắc và tiếng cụng ly, thi thoảng còn có
tiếng cười sang sảng lúc to lúc nhỏ, Phó Nham Phong quấn chặt cậu trong chăn,
nắm cằm cậu, hạ giọng: “Sau này không có anh bên cạnh thì không được uống
rượu.”
Giang Vân Ý dán lại gần, lải nhải bảo làm xong mới ngủ.
“Phải làm, phải làm, phải làm.”
Không làm lại đá chăn.
Hiện tại không phải nhà của bọn họ, không biết bao giờ Đới Minh về.
Phó Nham Phong cho rằng cứ kệ cậu một lúc là xong, ai ngờ người này càm
ràm mãi không thôi, chăn đắp lên lại đá ra, quần áo cởi hết chỉ còn quần lót.
“Phải làm… Phải làm…”
“Làm xong có nghe lời đi ngủ không?”
“Nghe, Vân Muội nghe lời.” Giang Vân Ý uống say học Phó Nham Phong gọi
mình là Vân Muội.
Cuộc vui mới bắt đầu, Đới Minh không về ngay được, Phó Nham Phong vác
Giang Vân Ý chỉ mặc mỗi quần lót lên vai vào phòng tắm, sau đó khóa cửa.
~Hết chương 53~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");