Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
  3. Chương 56
Trước /58 Sau

Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 56

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe Phó Nham Phong nói, Giang Vân Ý đỏ bừng mặt, à một tiếng.

Phó Nham Phong hỏi: “Em có muốn cõng về không?”

Giang Vân Ý trả lời: “Em có thể tự đi!”

Vì quá xấu hổ nên cậu bỏ lại Phó Nham Phong rồi chạy trước.

Cuộc vui kết thúc, mấy người xem như thân thiết hẳn lên, Đới Minh lập một

nhóm chat QQ, kéo tất cả những người hôm nay đi hái mận vào, tên nhóm là

“Tình ngay lý gian”.

Lý Phàm: “Phong yêu Tiểu Vân là ai? Tên giống một người bạn qua mạng của

tôi thế nhỉ.”

Giang Vân Ý hỏi: “Bạn anh tên là gì?”

Lý Phàm: “Hách yêu Đinh Đinh.”

Thế giới quá nhỏ.

“Đinh Đinh là bạn trai cậu ấy.” Lý Phàm nói tiếp, “Đúng rồi, bạn tôi là nam.”

Sau khi biết “Phong yêu Tiểu Vân” là Phó Nham Phong, Lý Phàm nói đùa:

“Chẳng lẽ anh cũng có bạn trai tên là Tiểu Vân?”

Sau đó Lý Phàm thấy nickname của Giang Vân Ý là “Tiểu Vân”.

Nếu đã quen biết lẫn nhau, vấn đề comeout giảm đi không ít phiền toái, ví như

một trong hai nữ sinh hôm nay tên là Tiểu Thư có ý với Phó Nham Phong, buổi

chiều mới nhờ Trương Hân hỗ trợ, bây giờ biết anh là gay thì kịp thời dừng tay.

Mỗi người xách một túi mận về, chưa tới giờ cơm tối, Đới Minh và Lý Phàm đi

đánh bi-a, Trương Hân và mấy bạn nữ xuống tầng hát karaoke, Phó Nham

Phong và Giang Vân Ý đi dạo xung quanh.

Bọn họ men theo bờ sông, băng qua con đường ngoằn ngoèo đến khu vực có vẻ

hẻo lánh, tiến sâu vào rừng trúc, hai người khám phá khung cảnh mới lạ.

Một ao cá lớn chứa đầy loài cá sinh thái, thu hút không ít khách tới câu. Ven ao

là đủ loại rau xanh tươi ngon theo mùa, ghi rõ mọi người tùy ý hái. Đi thêm một

đoạn, nước hay đất đều được khai phá thành khu tham quan giải trí, có thể

xuống ao bắt cá, vào chuồng bắt vịt, hay lượm trứng gà…

Chỗ xa hơn không bị cải tạo mới là nơi ở của người dân nơi đây, nhà ngói,

chuồng gà, luống rau, giếng nước…

Khác với người thành phố, Nông Gia Nhạc như hồi ức của Giang Vân Ý và Phó

Nham Phong.

Khi một chú chó màu vàng tiến lại gần bọn họ, Giang Vân Ý vô thức giơ hai

tay, bị Phó Nham Phong kéo lại mới nhớ ra không được tùy ý tiếp xúc với chó

lạ, không an toàn.

Nó không phải Đại Hoàng, chỉ là một chú chó không rõ lai lịch.

Chú chó chơi một mình không vui nên chạy đi.

Giang Vân Ý rớt nước mắt: “Em nhớ dì.”

Bởi vì không được yêu, trong lòng không có khái niệm về tình thân, gặp được

Phó Nham Phong và Ngô Văn Hà, tuy không chung huyết thống nhưng lại

thành người thân nhất của cậu, cũng khiến cậu xem nơi cậu từng hận nhất thành

quê hương.

Không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra, may là chúng ta có thể quyết định ai

có thể tiến vào cuộc đời mình.

Giang Vân Ý lau nước mắt: “Nghỉ đông chúng ta về Phổ Phong hai ngày được

không, em muốn thăm dì.”

Phó Nham Phong: “Ừ.”

Lúc trước ở Phổ Phong, không chỉ có Giang Vân Ý, Phó Nham Phong cũng

xem nơi đó thành lồng giam và muốn thoát khỏi bằng mọi giá, có câu thế nào

nhỉ, chỉ khi rời xa quê hương, mình mới cảm nhận được quê hương, quê hương

mới chính thức trở thành quê hương.

Thấy Giang Vân Ý khóc, hai mắt Phó Nham Phong cay cay.

Buổi tối ăn cơm lam ở Nông Gia Nhạc, có không ít đồ ăn kèm, thịt lợn, hạt dẻ,

ngô, nấm… Giang Vân Ý thích ăn, dùng thìa xắn từng miếng một.

Ngoài cơm lam, ông chủ còn đề xuất món khoai lang và trứng gà nướng, Giang

Vân Ý muốn ăn nhưng bụng không cho phép, đành từ bỏ.

Sau bữa tối, mọi người nhao nhao rủ nhau tắm suối nước nóng, bữa tối Giang

Vân Ý ăn quá no, mệt rã rời, hơn nữa đã chơi cả ngày, trên đường về núi, cậu

ngồi trên ghế phó lái thiếp đi.

Phó Nham Phong không gọi, nghe thấy tiếng tắt máy, Giang Vân Ý tự tỉnh, mơ

mơ màng màng, dụi mắt hỏi: “Chúng ta về nhà rồi à?”

“Về biệt thự.” Phó Nham Phong trả lời.

Đêm nay bọn họ không ở lại, Phó Nham Phong thu dọn đồ đạc rồi đưa Giang

Vân Ý về nhà.

Lúc đi, Đới Minh vừa tắm xong ra tiễn, khuyên cả hai ở lại một đêm, sáng mai

cùng về.

“Để lần sau.” Phó Nham Phong đáp, “Chơi hai ngày rồi, hôm nay chúng tôi về

trước.”

Đới Minh không dễ bị đuổi đi, cố hỏi lại: “Lần sau là bao giờ?”

“Bàn sau đi.” Phó Nham Phong cười nói, “Tới chỗ tôi uống rượu, tuy không lớn

nhưng vẫn đủ chứa mấy người các cậu.”

Đới Minh: “Anh sắp xếp được thời gian thì báo trong nhóm một tiếng.”

Phó Nham Phong: “Nhất định là thế.”

Vốn không định về trước, nhưng hai hôm nay Giang Vân Ý say rượu lại tụt

huyết áp, hơn nữa chạy nhảy cả ngày tiêu hao thể lực, Phó Nham Phong sợ cậu

mệt nên mới quyết định đêm nay không ở lại.

Đúng là Giang Vân Ý mệt mỏi, trên đường về lại thiếp đi.

Xe dừng trước tiểu khu, Phó Nham Phong đeo balo cõng cậu lên phòng.

Leo cầu thang được một nửa, Giang Vân Ý mới tỉnh, ghé vào lưng anh lẩm

bẩm: “Chồng ơi, chúng ta về nhà chưa?”

Lần này Phó Nham Phong trả lời: “Về nhà rồi.”

Giang Vân Ý mệt nhọc, không chờ ai thúc giục, về đến nhà đã tự giác đi rửa

mặt, thay đồ ngủ rồi bò lên giường, đắp chăn ngủ ngoan.

Phó Nham Phong không nghỉ ngơi luôn mà giặt quần áo rồi mang ra phơi, sau

đó đánh giày cho Giang Vân Ý, làm được một nửa thì Giang Vân Ý tỉnh, chạy

ra ban công tìm, hai tay ôm eo anh không buông.

Phó Nham Phong quay đầu hỏi: “Sao không ngủ tiếp?”

Giang Vân Ý không làm loạn, chỉ gục đầu vào vai anh, lảng lặng ôm người ta,

nói nhỏ: “Em ngủ, rồi lại tỉnh.”

Không đuổi cậu đi, Phó Nham Phong kệ cho cậu ôm, tiếp tục đánh giày.

Đế giày toàn bùn đất, Phó Nham Phong mất một lúc mới đánh sạch, sau đó rửa

tay, quay người dẫn Giang Vân Ý vào phòng.

Giang Vân Ý dang tay, được cưng nên kiêu ngạo: “Em không đi nổi, muốn bế

cơ.”

Không nên như thế, nhưng Phó Nham Phong vẫn nâng mông ôm cậu vào.

Nằm trên giường, Giang Vân Ý lại không mệt, lăn qua lăn lại không chịu ngủ.

Phó Nham Phong duỗi tay cầm điện thoại, cố định đầu cậu, đặt lên trán một nụ

hôn: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn chồng.” Giang Vân Ý đỏ mặt, thật ra trước lễ Quốc Khánh cậu còn

nhớ sinh nhật mình, nhưng chơi hai ngày lại quên, qua mười hai giờ, cậu bước

sang tuổi hai mươi.

Sinh nhật năm ngoái, Phó Nham Phong tặng Giang Vân Ý đồng hồ, chỉ là tạo

hóa trêu ngươi, năm nay đồng hồ đôi đồng loạt hy sinh.

Chiếc của Phó Nham Phong hỏng khi anh chở hàng lúc Ngô Văn Hà sinh bệnh

nằm viện, lúc làm việc, đồng hồ vốn ở trong túi không biết rơi ra từ bao giờ,

vừa chạm đất, kim đồng hồ bắn ra. Còn của Giang Vân Ý thì bị nước vào nên

động cơ rỉ sắt rồi hỏng.

Năm nay kinh tế khó khăn nên ngay từ đầu Giang Vân Ý đã khăng khăng mình

không cần vật chất, nhưng đến khi Phó Nham Phong đeo gì đó vào cổ tay cậu,

biểu cảm vui sướng vẫn lộ ra: “Gì đây, em đã bảo không cần mua quà mà.”

“Không phải mua.” Phó Nham Phong xoa đầu cậu, “Là tự làm.”

Giang Vân Ý ngồi dậy bật đèn, cúi đầu thấy dây tơ hồng thủ công trên tay mình,

xen giữa có mấy hạt ngọc trai, cậu phồng má: “Anh lén làm lúc nào đấy?”

Phó Nham Phong cười: “Không thích thì trả đây.”

“Gì đấy, gì đấy.” Giang Vân Ý che tay dịch sang bên cạnh, quay lưng về phía

anh, giơ tay, nhìn thẳng sợi tơ hồng, “Tặng người ta rồi làm gì có chuyện đòi

lại.”

Ngắm nghía hồi lâu, không những thích, hai mắt đã híp lại thành đường thẳng,

quay lại chui vào lòng anh, yêu quý vuốt ve tơ hồng: “Anh bện từ bao giơ thế?

Cái này không dễ đúng không, anh mất nhiều thời gian lắm à?”

Thoạt nhìn thì là sợi tơ đơn giản, nhìn kĩ mới thấy sợi tơ có ánh kim, được bện

từ nhiều sợi, đan xen vào nhau, chặt chẽ nhưng không thô cứng, Giang Vân Ý

từng học thủ công với Ngô Văn Hà nên biết làm cái này không dễ dàng gì.

Phó Nham Phong tắt đèn, trả lời: “Đúng là không dễ, bện hỏng mấy cái.”

“Đấy, em biết mà, sao anh tự nhiên lại khéo tay thế.” Giang Vân Ý hân hoan,

“Nhân lúc em không ở bên mới làm đúng không?”

Phó Nham Phong không phủ nhận.

Giang Vân Ý còn diễn, gục đầu vào vai anh: “Anh xong đời rồi, bây giờ anh

thích em lắm rồi đấy, anh không sống thiếu em được đâu.”

Cậu tưởng Phó Nham Phong sẽ không để ý đến mình, lại không ngờ nghe thấy

anh đáp lại: “Đã không thể thiếu em từ lâu rồi.”

Giang Vân Ý được voi đòi tiên, bò lên người anh: “Còn gì, còn gì nữa, em

muốn nghe tiếp.”

Lần này Phó Nham Phong không để ý đến cậu thật, ghì lưng cậu bảo đi ngủ.

Giang Vân Ý thấy chết không sờn, ngọ nguậy trong lòng anh: “Không ngủ,

không ngủ đâu.”

Náo loạn một lúc mới nhận ra người ta không chú ý đến mình, cậu rầm rì, tay

mò xuống dưới bắt đầu nhóm lửa.

Hai hôm trước đã làm, hôm nay nên nghỉ ngơi, Giang Vân Ý hiểu nguyên tắc

của Phó Nham Phong nhưng vẫn cố tình trêu chọc.

Kết quả bị anh xách sang bên kia giường tự ngủ một mình.

Giang Vân Ý vùng vẫy: “Hôm nay là sinh nhật em, em là nhất, anh không thể

đối xử với em như thế!”

Cuối cùng hai người vẫn ôm nhau ngủ.

~Hết chương 56~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nam Phong Nhạc Vũ

Copyright © 2022 - MTruyện.net