Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan Ninh chìm vào một giấc mộng, trong ảo cảnh cô thấy người bạn khủng long nhồi bông bên mình nhiều năm hoá thành hòn đá, sờ vào cứng ngắc, nhưng quái lạ là nó có tính đàn hồi, cô không khỏi ôm nó nhấn mấy cái, thế mà con thú bông còn biết nói chuyện.
“Lần thứ hai rồi, tới lần thứ ba…… Em không chắc mình làm quân tử đàng hoàng được nữa đâu.”
Quan Ninh cảm thấy câu này sặc mùi miệng hùm gan sứa, tao mua mày về mà không có quyền ôm mày à? Cô dùng hết tay chân ôm nó gắt gao, tảng đá trong lồng ngực chậm rãi có độ ấm, biến thành một con cáo trắng xinh đẹp.
“Chờ xíu đã, có điện thoại.” Em cáo kia bảo thế.
Vật trong lòng chợt rời đi, Quan Ninh tức khắc tỉnh táo, men say tan biến, hết đau đầu, ánh mắt sáng tỏ. Cô nhìn lòng bàn tay trống rỗng, không khác gì mấy lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, vậy là chuẩn bị ngủ tiếp.
Khi xoay người mới phát hiện bên ban công có ánh sáng.
Cô ngừng thở ngay tức khắc, ngó ra đó.
Có một người đang đứng bên ban công, chàng trai trẻ ấy bận áo sơ mi trắng, vóc dáng cao gầy hết đỗi quen mắt. Cậu nói vài câu vào điện thoại, sau đó cúp máy cúi đầu xem di động. Ánh sáng màn hình chớp nháy liên tục, hình như là một đoạn video, sau khi xem xong, cậu lẳng lặng gõ nhanh mấy chữ, gửi đi.
Quan Ninh nhận ra.
Đây là Ngô Duệ.
Nhưng sao Ngô Duệ lại chạy tới nhà cô? Chẳng lẽ họ lại…… không đâu, cô mau chóng phủ định suy nghĩ của mình, Ngô Duệ ăn mặc chỉnh tề, nào giống như bị cô mần thịt.
“Chị ơi?” Ngô Duệ nhận thấy điều gì, quay đầu thử hô một tiếng.
Quan Ninh từ từ ngồi dậy, bật đèn phòng ngủ, sắc mặt điềm tĩnh nhìn cậu, “Cậu đưa tôi về hả?”
“Tài xế không biết nhà chị ở đâu,” Ngô Duệ đi tới, ngồi bên mép giường hỏi, “Đầu còn đau không chị? Có chỗ nào khó chịu không ạ?”
Quan Ninh lắc đầu.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Quan Ninh hỏi. Hơn nửa đêm gọi điện thoại tới, hẳn là có chuyện quan trọng.
“Ồ,” Ngô Duệ theo bản năng nhìn thoáng qua di động, “Bạn em mới gửi tới cái vid thú vị lắm.”
“Thế à, tôi xem được không?”
Ngô Duệ chần chờ vài giây, “Được thì được, nhưng chị xem xong không được phát biểu ý kiến mà em không muốn nghe.”
Quan Ninh đoán được điều gì, xoè tay về phía cậu.
Ngô Duệ nhấp mở video, giao di động cho cô.
Đoạn video quay cảnh một chiếc xe hơi màu đen, đầu xe bị người ta phun sơn đỏ hai kí tự ——S, B(*). Quan Ninh nhìn kỹ vài lần, miễn cưỡng nhận ra bảng số xe quen mắt, đây là chiếc Porsche Khương Vịnh lái suốt ngày.
(*) Mạnh dạn đoán đây là câu 死吧/sǐ ba/: đi trết đi
“Ngô Duệ.”
“Em nói rồi em không muốn nghe.” Ngô Duệ nghĩ chắc chắn Quan Ninh sẽ thấy cậu ra tay quá đáng.
Quan Ninh nở nụ cười, “Cậu cho rằng tôi định nói gì?”
“Em không biết.”
Quan Ninh trả điện thoại, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, “Ngô Duệ, cảm ơn nhé.”
Ngô Duệ nhướng mắt, “Chị không tức giận ạ?”
“Có phải xe tôi đâu, tôi tức làm gì? Tôi chỉ thấy……”
“Thấy sao?”
“Hai chữ này chưa đủ xấu, nắn nót quá.”
Ngô Duệ gật đầu, gửi tin nhắn cho người đã chia sẻ video cho mình.
“Cô ấy nói dễ nhìn quá, làm xấu hơn nữa đi.”
“Cậu còn làm gì nữa?” Quan Ninh nhìn cậu.
“Cũng không có gì, chỉ tâm sự với bác Hạ vài câu về nhân cách Khương Vịnh thôi à.”
Hèn chi hôm nay ông Hạ tâm sự nặng nề.
“Còn gì nữa?”
Ngô Duệ nhìn cô, “Em báo cảnh sát, nay cảnh sát tới công ty Khương Vịnh, đưa người đi. Mấy ngày tới anh ta sẽ được thả ra nhưng có thể sẽ mang lòng thù địch, em để người đi theo bảo vệ chị.”
“Còn cậu thì sao?” Quan Ninh lo lắng nhìn cậu.
“Khương Vịnh bóp quả hồng mềm mới khi dễ chị, hắn ta nhất thời nóng đầu gửi ghi âm tới nhà em, không chừng muốn nhân cơ hội chia rẽ ba và em, xui cho y là kế hoạch thất bại. Nhà họ Khương vốn đang gió mưa trầy trật, toan bấu víu vào cây đại thụ là nhà em, Khương Vịnh có thoát ra cũng không dám động tới nhà họ Ngô, trừ phi y thực sự không muốn sóng yên biển lặng.”
Quan Ninh không yên lòng, mãi căn dặn cậu đừng ra cửa một mình, dầu gì giờ chân cẳng cậu bất tiện, lỡ Khương Vịnh muốn trả thù Ngô Duệ thật, cậu ấy có sứt mẻ gì đều khiến cô xót lắm.
Trông thấy Quan Ninh chỉ một lòng lo cho an nguy của mình, Ngô Duệ hưng phấn, còn tỉnh táo hơn cả ngủ đẫy giấc, cậu mượn cơ hội hỏi Quan Ninh, “Sao tối nay chị lại uống rượu?”
“Xã giao.”
“Có uống nhiều lắm không?”
“Nay uống rượu trắng hơn năm mươi độ, trước đây tôi chưa từng thử nên say hơn hẳn.”
“Lần tới cần uống rượu thì đánh tiếng trước với em, nếu không chị say ngất ngư bất tỉnh, bị kẻ xấu lợi dụng giở trò thì em lo lắm đó.”
Thấy ánh mắt nghiêm túc của Ngô Duệ, Quan Ninh không đành lòng từ chối, gục gặc đầu.
Ngô Duệ ngắm nghía chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Quan Ninh, chợt nhớ tới sự kiện bất ngờ mình chuẩn bị hồi trưa trên sân thượng, giờ này qua đó thì có vẻ quá bày vẽ, nhưng không đi thì lãng phí công sức, vì thế cậu khẽ hỏi, “Giờ chị còn buồn ngủ không?”
“Hết rồi” Đâu chỉ không buồn ngủ, lúc này Quan Ninh còn có thể đọc vanh vách bản báo cáo hôm nay không sót một chữ.
Ngô Duệ nở nụ cười, cặp mắt đen láy lấp lánh mấy vì sao vụn, giọng nói say lòng hơn hẳn bình thường, ánh mắt và lời nói kết hợp như hoá thành móc câu, “Vậy chị tới nhà em ngắm sao không?”
Quan Ninh bất giác gật đầu ngay tắp lự.
Nửa đêm đi dạo trên đường cùng Ngô Duệ, Quan Ninh chợt ý thức quyết định ban nãy hấp tấp biết bao, kể cả yêu đương thời giảng đường cô cũng chưa từng ra ngoài với mối tình đầu lúc khuya khoắc, cho dù liên hoan tốt nghiệp cũng về sớm chứ không hề la cà ca hát suốt đêm. Hành động bây giờ quả thực không giống cô chút nào.
Từ nhà Quan Ninh đến biệt thự Ngô Duệ phải cuốc bộ hơn mười phút, ban đầu hai người im ru bà rù, song Ngô Duệ cầm lòng không đặng đánh vỡ sự yên lặng.
“Chị ơi, chị đi đêm một mình có sợ không?”
“Đi bộ sẽ sợ, lái xe thì không.” Quan Ninh đáp.
“Chị thích xem phim thể loại nào?”
“Hồi hộp hại não ấy.”
“Có sợ phim kinh dị không ạ?”
“Hồi trước thì không, giờ thì hơi sợ.”
Ngô Duệ khựng người, “Vì bây giờ coi một mình ạ?”
“Không liên quan lắm, ngày xưa tôi thích ngồi drop tower(**), giờ thì không dám nữa, cùng lắm thì chơi xíu thuyền hải tặc hoặc vòng xoay ngựa gỗ, tôi sắp vào hàng ba rồi, không thể mê mấy trò kích thích như lứa trẻ các cậu được.”
(**) Nguyên văn là 跳楼机, mình search thì ra ảnh trò này, vì không biết tiếng Việt mình gọi là gì nên để tạm “drop tower” nhé.
Cre: Ziyad Matti
Ngô Duệ không thích nghe Quan Ninh nhắc tới tuổi tác, cậu ỉu xìu “À” một tiếng.
“Có điều lâu lâu thử chút cũng không sao.” Quan Ninh ngó phản ứng Ngô Duệ liền đoán chắc cậu không chỉ bày mỗi trò ngắm sao đơn giản, chẳng lẽ cậu ấy đã chuẩn bị phim kinh dị sao?
Ngô Duệ vừa nghe, ngữ điệu thay đổi ngay tức thì, “Hồi trước em hay đi cùng đám Từ Tri Dã chạy lên đỉnh núi không người giăng màn hình xem phim kinh dị, bầu không khí trên đó siêu hợp, để lần tới em dắt chị đi.”
“Bọn họ cũng dẫn người theo sao?”
“Thường sẽ mang bạn gái theo ạ.”
Quan Ninh nghĩ ngợi rồi hỏi, “Cậu cũng từng dắt theo hả?”
“Có thì cũng có,” Ngô Duệ thả chậm bước chân giải thích với cô, “Cả đám tụi em ra ngoài chơi, tới tối dựng tạm lều nghỉ trên núi, khi ngủ nam nữ tách riêng, không loạn như chị tưởng đâu.”
“Cậu không cần kể chuyện này cho tôi,” Quan Ninh ngập ngừng vài giây, cảm thấy ngữ điệu mình chua ngoa không thích hợp, bèn bổ sung, “Dù sao thì bạn gái cậu toàn các cô gái trẻ, chưa hiểu biết gì hết nên cậu không ra tay được phải không?”
“Đúng là có hơi không xuống tay được.” Ngô Duệ thành thật đáp.
Quan Ninh nháy mắt im luôn. Hay lắm, không nỡ hạ miệng với các em nhưng động tay động chân với chuỵ thì tập mãi thành thói.
Ngô Duệ chưa phát giác cảm xúc Quan Ninh không đúng, cậu kể tiếp, “Mấy người họ mới thành niên, em mà làm gì sẽ thấy tội lỗi lắm, em đành tặng hoa, túi xách, trang sức cho họ, dành nhiều thời gian đưa họ đi dạo phố, xem phim, bọn họ tiệc tùng về trễ, em sẽ lái xe đưa về trường…… Chị ơi, đừng nắm em chặt quá——”
“Ờ.” Quan Ninh lên tiếng, thả lỏng tay ra.
Ngô Duệ từ từ dừng bước, có phần ngoài ý muốn nhìn lom lom gò má Quan Ninh, “Chị không thích nghe chuyện em kể ạ?”
Quan Ninh hỏi lại, “Có ai thích nghe cậu kể chuyện này sao?”
“Dù sao những bạn gái cũ của em cũng không th……” Ngô Duệ im bặt, lập tức chắn mình trước Quan Ninh, bóng dáng cậu che khuất ánh sáng đèn đường, dường như có làn hơi nước mỏng manh trôi nổi viền quanh người cậu, Quan Ninh nghe thấy tiếng cậu cười khẽ, thì thầm hỏi, “Không phải chị đang ghen đó chứ?”
“Nói xàm gì vậy.” Quan Ninh kéo người, tiếp tục đỡ cậu đi về trước.
“Phản ứng của chị rõ là ——”
Quan Ninh hung dữ ngắt lời cậu, “Bớt nói đi, đi đứng nhìn đường.”
Khi không bị nạt, thế mà Ngô Duệ thấy mình như đang ngậm kẹo.
Cuối cùng hai người cũng tới biệt thự.
Ngô Duệ đưa cô lên ban công lầu ba. Trên này còn rộng hơn lầu hai, hàng lan can được phủ các loài hoa không rõ tên, những đoá hoa nhỏ nhắn thoáng úa tàn sau buổi chiều phơi nắng, mang theo vẻ đẹp yếu ớt khó tả dưới chùm sáng của ngọn đèn màu cam rọi xuống đất. Chính giữa đặt một chiếc ghế có tay vịn, trước ghế dựng một cây mic đứng, cạnh đó đặt một cây đàn guitar acoustic.
Quan Ninh gần như không nói nên lời. Cô từng có vài mối tình vắt vai, nhưng tình yêu thuở đại học thực ra cũng bình thường và giản dị như bao người, bạn trai đầu không ưa lãng mạn, ngoại trừ sinh nhật cô sẽ chuẩn bị bánh kem quà cáp, thời gian còn lại chẳng mấy khi tạo bất ngờ gây ấn tượng, cuộc tình kế tiếp quá ngắn ngủi, càng miễn bàn đến lúc ở bên Khương Vịnh, tâm tư cô không đặt trên chuyện tình cảm. Tuy Quan Ninh có sắc đẹp nhưng chưa bao giờ nếm trải trận thế này, nói ra chắc chẳng mấy ai tin.
“Cậu chuẩn bị hồi nào vậy?”
“Chiều nay ạ,” Ngô Duệ chỉ ghế dựa đằng kia, “Chị ngồi đi.”
Thật ra Ngô Duệ lâu rồi không chạm vào ghi-ta, ngay từ đầu có phần gượng tay, cậu gẩy mấy nốt hãy chưa hài lòng, nhìn sang Quan Ninh, chỉ thấy vẻ mặt cô chờ mong lẫn mù mờ chẳng hề nhận ra, cậu liền thở phào.
“Bài hát này em mới viết xong hồi chiều, thời gian gấp gáp, mong chị đừng để ý.” Ngô Duệ nhoẻn môi cười.
Quan Ninh lắc đầu, “Cậu còn biết sáng tác à?”
“Em viết được nhiều lắm đó, sau này chị sẽ biết.”
Ngô Duệ thử vài lần, cuối cùng đệm xong phần nhạc dạo.
Khi cất tiếng hát, cậu chuyên chú nhìn Quan Ninh, giọng ca trầm thấp kết hợp ánh mắt thành kính trịnh trọng.
Quan Ninh từ từ nghe rõ ca từ.
“Tôi muốn gặp em giữa biển sương sớm
tỏ cõi lòng giữa làn khói bếp miên man
ôm em trong vòng tay khi màn đêm buông xuống
tìm kiếm làn gió xuân giữa đất trời mênh mang
Tôi muốn đón làn gió nhẹ khi cỏ mọc oanh bay
thêm thương yêu gợn gió vàng sương ngọc
Tôi sẽ nâng niu vẹn nguyên cái lạnh đông này
hé môi hôn làn gió xuân nơi cõi người
Tôi cứ ngỡ sự dịu dàng bền bỉ là vô ích
khiến lòng dạ sắt đá kia lặng thinh hờ hững
chẳng thể trói em bằng làn gió xuân chốn trần gian”
Thấy rõ sự chân tình lẫn nặng tình không hợp tuổi trong đôi mắt Ngô Duệ, tim gan Quan Ninh rộn ràng rối bời, cảm thấy một chân của mình đã mất tự chủ sa vào bể tình.
Cô nghe thấy tiếng vọng từ sâu tận đáy lòng mình rằng, dẫu mai này cậu có gặp gỡ bao nhiêu người đi nữa, nếm trải bao nhiêu lãng mạn và cám dỗ đi chăng nữa, cô phải giành lấy người này trước, chiếm dụng thân thể lẫn trái tim người ấy làm của riêng.