Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quan Ninh đậu xe xong, theo thói quen lục túi tìm di động, mò mẫm mới phát hiện điện thoại đổi hồi đầu năm không thấy đâu, chỉ còn cái máy cũ chưa tới 50% pin. Cô cẩn thận ngẫm lại từng chuyện sau khi tan ca, đoán chắc máy mình rơi trên xe Tống Thanh Hoà, lập tức gọi cho anh ta.
Điện thoại không nối được, nửa năm bỏ xó cái máy này, e là nó đã hết phí cước.
Cô đi tới dưới lầu dùng ké wifi, nạp vào thêm trăm đồng tiền cước.
Đang định gọi Tống Thanh Hoà thì anh ta đã gọi lại đây.
“Quan Ninh, di động bà trên xe tôi nè, sợ bà sốt ruột nên gọi tới, ai dè điện thoại bà nợ cước, tôi phải nạp thêm vào,” Tống Thanh Hoà cười cợt, “Không ngờ bà cũng có ngày cẩu thả vậy đó.”
“Cảm ơn nha, làm phiền ông rồi,” Vốn Quan Ninh áy náy vì chuyện Khương Vịnh vào khám liên lụy Tống Thanh Hoà tiếp nhận điều tra, giờ càng thêm khó xử, “Giờ ông ở đâu? Tôi chưa về tới nhà, đúng lúc chạy tới lấy.”
“Tôi sắp tới rồi.”
Quan Ninh đành bảo, “Thế tôi chờ ông ở của khu phố.”
“Không đi tìm Ngô Duệ hả?” Tống Thanh Hoà bất ngờ hỏi.
Ban nãy Quan Ninh đã kể chuyện của mình và Ngô Duệ cho Tống Thanh Hoà, cô thật sự đã thẳng thắn bộc bạch mọi suy nghĩ trong lòng mình. Lúc ấy kể chuyện không cảm thấy gì, bấy giờ bị Tống Thanh Hoà đề cập, Quan Ninh tự dưng thấy hơi mắc cỡ, cô liếc mắt sang hướng nhà Ngô Duệ, “Lát nữa mới qua.”
“Bà qua đó đi,” Tống Thanh Hoà đề nghị, “Mới rồi cậu ta gọi điện tới tìm bà, tôi nói sẽ đưa điện thoại tới đó, đúng lúc tôi có chuyện bàn với cậu ta luôn.”
“Thanh Hoà, nguyên nhân vấn đề là ở tôi, ông chớ có——”
Tống Thanh Hoà nhẹ giọng ngắt lời cô, “Bà mới biết nó mấy ngày đã khách sáo với tôi làm gì hả? Yên tâm đi, vốn dĩ cách vận hành công ty Khương Vịnh có vấn đề lớn, hồi đầu năm tôi đã có ý định chạy sang máng khác rồi, Ngô Duệ làm vậy xem như giúp tôi dao sắc chặt đay rối, tôi cám ơn nó còn không kịp, sao làm gì nó được.”
“Cậu ấy đang trẹo chân.” Quan Ninh nhấn mạnh.
Tống Thanh Hoà bật cười, “Bà bênh nó chằm chặp trước mặt tôi càng làm tôi tò mò rốt cuộc Ngô Duệ đã rót canh ngon cỡ nào rút hồn bà hay vậy. Tôi tới đường Tân Hà rồi, giờ quẹo qua chỗ nó đây, bà qua đây đi.”
Thời điểm Quan Ninh đến nơi, chiếc SUV của Tống Thanh Hoà đã đậu trước cổng biệt thự, cô rảo bước đi tới gõ cửa sổ xe. Tống Thanh Hoà xuống xe, ném điện thoại cho cô.
Ngô Duệ đứng trên ban công lầu hai, híp mắt nhìn hết thảy. Thấy di động trở về tới tay Quan Ninh, cậu đánh máy sang. Quan Ninh nghe tiếng chuông, biết là Ngô Duệ gọi tới, bèn ngước nhìn lên lầu hai, y như rằng Ngô Duệ đang ở trên đó.
Tống Thanh Hoà nương theo tầm mắt Quan Ninh nhìn lên, xa xa thấy một chàng trai mặc áo sơ mi xanh lá sẫm màu nhìn về phía anh và Quan Ninh, Tống Thanh Hoà khẽ gật đầu, chàng trai kia giơ tay huơ huơ, có điều nó không phải vẫy chào anh.
Vào cửa, Quan Ninh vội đi tới dìu Ngô Duệ đang xuống lầu đến ngồi xuống sô pha.
“Ngô Duệ, đây là bạn tôi, Tống Thanh Hoà.” Quan Ninh quay đầu sang Tống Thanh Hoà giới thiệu, “Thanh Hoà, đây là Ngô Duệ.”
“Chào anh.” Ngô Duệ chìa tay ra trước.
Tống Thanh Hoà đứng, cậu ngồi, thái độ Ngô Duệ thản nhiên không thấy chỗ nào sai. Quan Ninh thấy thế lập tức ra mặt, gọi Tống Thanh Hoà ngồi xuống, hai người đàn ông lúc này mới bắt tay, trông khá khách sáo.
Tống Thanh Hoà đeo mắt kính gọng mạ vàng, làn da ngả trắng, bộ dáng hào hoa phong nhã, che giấu rất khá sự lõi đời thường trực của phường buôn bán. Ngô Duệ nghĩ anh ta giống Quan Trình, thậm chí phỏng đoán Quan Trình có thể là hình dáng này ở độ tuổi ba mươi, hèn chi Quan Ninh lại làm bạn với người trước mắt.
Tống Thanh Hoà hào phóng để Ngô Duệ dò xét, anh cũng đánh giá một lượt Ngô Duệ, cuối cùng đúc ra kết luận —— Quan Ninh coi trọng Ngô Duệ, nhất định khó tránh khỏi liên quan đến cái mặt tiền được chị em phụ nữ mê mẩn của nó.
Thấy hai người không ai có ý mở miệng, Quan Ninh nhắc khéo, “Thanh Hoà, chẳng phải ông có việc cần bàn với Ngô Duệ à?”
Nghe cô gọi Thanh Hoà hai lần, Ngô Duệ tự nhủ cậu phải thương lượng chuyện sửa tên với ba mới được.
“Ồ,” Tống Thanh Hoà cười với Ngô Duệ như thể mới sực nhớ ra chuyện chính, anh nghiêm túc, “Chuyện Khương Vịnh làm với Quan Ninh trước đó, tôi thay y xin lỗi Quan Ninh, với tư cách bạn Quan Ninh, tôi thực sự thấy tiếc thay cô ấy. Về phía công ty, một vài giao dịch tiền bạc có vấn đề thật, cậu tố giác rất đúng, xác thật Khương Vịnh có sai, tiếp nhận điều tra để tương lai chịu trách nhiệm tội trạng là không hề oan uổng. Nhưng mấy bữa nay nhân viên công ty rối loạn, ai nấy ăn không ngon ngủ không yên, những người này đa phần đều chịu liên lụy, bản thân họ vô tội, vì vậy cậu có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha tòa miếu nhỏ chúng tôi không?”
Ngô Duệ thầm cười nhạo, trên mặt lại toàn vẻ mờ mịt bít bùng, cậu túm một cái gối ôm ôm vào ngực, dường như lơ ngơ không biết đâu mà lần cầu cứu Quan Ninh.
Quan Ninh nhác thấy bộ dáng này, cũng thấy Tống Thanh Hoà nói năng quá áp chế, thỉnh thoảng trông Ngô Duệ lanh lợi thế thôi, nhưng dẫu sao cũng mới tốt nghiệp chưa gia nhập xã hội, chưa từng kinh doanh buôn bán, cậu biết được bao nhiêu? Cậu chỉ tự mình tìm cách trả đũa Khương Vịnh thay cô mà thôi.
“Thanh Hoà, việc Ngô Duệ làm chỉ để xả giận thay tôi thôi, cậu ấy thấy công ty Khương Vịnh có vấn đề bèn tranh thủ thời cơ, trình tự đúng đắn hợp quy tắc, không phải cố tình hãm hại, cậu đâu thể khống chế kết quả, hơn nữa khâu nhân sự quá phức tạp, cho dù cậu ấy muốn quản cũng không quản được.” Quan Ninh dừng chút lại đế thêm, “Năm thứ hai tôi vào công ty cũng đụng chuyện tương tự, hồi đó bao nhiêu người từ chức nhưng hết cách, đi hay ở đều là lựa chọn của mỗi người, một khi anh hưởng thụ phúc lợi công ty thì cũng phải gánh vác rủi ro tương ứng. Quay về chuyện này, người trong công ty cậu đúng thật là bên bị hại, nhưng người gây hại không phải là Ngô Duệ mà là Khương Vịnh, tiền chảy hết vào túi anh ta, chính anh ta mới là người gánh trách nhiệm với tất cả nhân viên.”
Thực sự Tống Thanh Hoà không tài nào ngờ tới Quan Ninh lại vì một thằng nhãi mới quen một tháng mà lôi đạo lý ra giảng giải có nề có nếp với mình, cô gái ngày xưa chỉ cần nghe anh kêu ca về công việc là cuống cuồng mở miệng an ủi, giúp mình hạ quyết tâm đâu rồi ấy nhỉ?
“Là tôi đường đột,” Tống Thanh Hoà lập tức dịu giọng, “Tôi biết chuyện này không thể chỉ đầu sỏ là Ngô Duệ, tôi cũng hết cách, thật ra hai ngày này đầu óc quay cuồng, có đồng nghiệp cần tiền gấp mà tiền lương chưa thấy phát ra, phàn nàn oán giận với tôi, thành thử tôi không còn tâm tư đâu vào công việc.”
Ngô Duệ chợt lên tiếng, “Tiền em có nè, anh cần bao nhiêu?”
Tống Thanh Hoà sửng sốt, dợm mở miệng, Quan Ninh giơ tay khẽ ấn bả vai Ngô Duệ, “Có liên quan tới cậu đâu, tiền cậu không phải là tiền à?”
“Ồ,” Ngô Duệ lên tiếng, giọng điệu ra chiều mất mát, “Em cũng chỉ định ra mặt hỗ trợ, trước đó thấy chị bị khi dễ nên không thể để Khương Vịnh dễ chịu, em không nghĩ tới sẽ biến thành tình cảnh như bây giờ. Sớm biết vậy em sẽ không hại người ta, có thế nào em cũng không nên giao nộp chứng cứ.”
Tống Thanh Hoà nheo mắt, thằng quỷ nhỏ này không hề đơn giản như mặt ngoài biểu hiện, nếu không một chân ngay đơ một chân quơ quơ là cái khỉ gì? Hẳn là Quan Ninh trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, bị mã ngoài nó bịp rồi. Anh lười vạch trần, nương theo Ngô Duệ, “Nhà họ Khương lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tiền bồi thường công nhân vẫn phải có, chỉ là thời gian càng dài lỗ hổng càng lớn, mai này muốn yên ổn phải chờ rất lâu.”
Ngô Duệ khiêm tốn hỏi Quan Ninh, “Kiểm toán mất bao lâu ạ?”
“Thời gian không cố định,” Quan Ninh bảo, “Phải xem Khương Vịnh đến tột cùng đã làm bao nhiêu chuyện kinh doanh không thể đưa ra ngoài ánh sáng.”
Ngô Duệ quay đầu hỏi, “Việc kinh doanh của Khương Vịnh anh Tống chẳng hay biết gì sao?”
“……” Tống Thanh Hoà chau mày, “Có biết chút ít nhưng tôi không trực tiếp tham dự.”
Ngô Duệ suy nghĩ trong chốc lát, “Em có lướt sơ mấy tệp tư liệu, mơ hồ nhớ mang máng có chữ ký của anh bên trong, mà chắc nhìn lầm rồi, dù sao thì họ Tống cũng khá phổ biến.”
Tống Thanh Hoà thoáng chốc hơi tắc ngực, đương nhiên anh biết có chữ ký mình trong đó nhưng đó chỉ là những tài liệu râu ria, song một khi dính vào loại chuyện này, cho dù trong lòng biết rõ ràng không có sai sót nhưng cũng sợ tra ra điểm khác thường.
“Ừm,” Tống Thanh Hoà cố nặn ra một nụ cười với Ngô Duệ, “Cám ơn cậu đã nhắc nhở tôi.”
“Còn chuyện gì em giúp được nữa không?”
Dáng ngồi Ngô Duệ trở nên ngoan ngoãn hơn, song Tống Thanh Hoà có cảm giác như nhìn thấy một cái đuôi đang vẫy vẫy phe phẩy phía sau, cực kì chói mắt, anh dời tầm mắt nhìn sang Quan Ninh, sau đó phát hiện hai người này hình như đang mặc đồ đôi.
Quan Ninh cảm giác bầu không khí buông lỏng, bấy giờ mới nhớ đi rót nước cho Tống Thanh Hoà, cô đứng dậy vào bếp, trước khi đi còn hỏi Ngô Duệ muốn uống gì, bạn nhỏ bảo muốn uống soda.
Quan Ninh vừa đi, Ngô Duệ duỗi chân ra, ánh mắt và giọng nói giống như thay đổi sang người khác.
“Anh quen Quan Ninh bao lâu rồi?” Cậu hỏi Tống Thanh Hoà.
Tống Thanh Hoà chẳng hề cảm thấy kinh ngạc, trả lời, “Mười hai năm.”
Ngay khi ba chữ này vừa nói ra, cảm xúc chân thật từ đáy lòng Ngô Duệ trồi lên mặt, cậu cười sâu xa, “Lâu dữ vậy à, thế anh Tống đã từng theo đuổi Quan Ninh chưa?”
Tống Thanh Hoà thấy cái kiểu gợi đòn này bèn cố ý nói, “Trước mắt thì chưa.”
“Nhưng ông bà ta nói, trai gái thân nhau lâu mà không hẹn hò được thì tương lai cũng không có khả năng thành người yêu, anh thấy sao?”
“Tôi thấy tùy mỗi người mỗi khác.”
Ngô Duệ bơ lời khiêu khích ấy, “Nghe nói Khương Vịnh là do anh Tống giới thiệu cho Quan Ninh? Hoá ra anh Tống rộng lượng như vậy, có thể giới thiệu bạn trai cho người mình thương, em thẹn không bằng.”
“Quan Ninh chủ động đề nghị, bạn thân yêu cầu dĩ nhiên tôi phải thỏa mãn.” Tống Thanh Hoà mỉm cười, còn lý do Quan Ninh đột ngột kêu anh kiếm người ra uống chung…… Anh không kể đó, nếu để Ngô Duệ biết, không biết thằng khỉ này phởn tới độ nào.
“Thế xem ra Quan Ninh chẳng mảy may có ý gì với anh Tống hết ha.”
“……” Tống Thanh Hoà không muốn chấp nhặt với con nít con nôi, dù sao đó giờ anh chưa từng nghĩ có ngày Quan Ninh sẽ thích mình, anh cười nhạt, “Khó mà nói, rốt cuộc tâm tư phụ nữ khó đoán, cậu hẹn hò bao nhiêu bạn gái, chắc hiểu biết hơn tay mơ là tôi nhỉ?”
“Quan Ninh đã không ngại thì anh Tống khỏi lấy điểm này châm chọc em.” Khoé mắt Ngô Duệ nhác thấy góc váy màu lá sẫm của Quan Ninh, tiếng nói nhỏ dần, chân cũng từ từ thu về.
Quan Ninh quay ra đưa nước cho Tống Thanh Hoà, sau bật nắp lon soda đưa Ngô Duệ, thấy Ngô Duệ hơi cúi đầu sắc mặt không đúng, cô liếc mắt tới Tống Thanh Hoà, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy? Nói gì thế?”
Ngô Duệ nhìn cô một cái, chậm rãi lắc đầu.
Tống Thanh Hoà khinh thường trò xiếc của đứa nhóc tì, ngửa đầu hớp miếng nước, chạm tầm mắt dò hỏi của Quan Ninh, anh giang tay nói, “Đừng nhìn tôi, tôi có bắt nạt cậu ta đâu.”
“Không sao đâu chị ơi, em uống miếng nước là đỡ hà.” Ngô Duệ bỗng nhiên nói.
“Thanh Hoà, ông……” Quan Ninh muốn nói lại thôi.
Tống Thanh Hoà: “……” Trong lòng có câu đờ mờ mờ (*) không biết có nên nói ra không, nhưng nghĩ lại, hồi anh học đòi uống rượu hút thuốc còn không biết Ngô Duệ học ghép vần ở xó nào, thật sự không cần so đo với một đứa nhóc con, so đo thì có vẻ lòng dạ mình nhỏ mọn quá.
(*) Nguyên văn tác giả ghi “mmp”. Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “ĩ ẹ ày” (các bạn tự hiểu:v) (Nguồn tham khảo: hugioi)
“Vậy cậu cứ để cậu ta uống nước đi, trung hoà axit dạ dày điều tiết cơ thể, thích hợp với cậu ta lắm.” Tống Thanh Hoà đặt ly nước sang một bên rồi nói.
Ngô Duệ làm bộ không nghe ra một câu hai nghĩa của anh ta, hớp từng hớp nước soda, ngồi im như thóc không nói không rằng, Quan Ninh hiếm khi thấy cậu thế này, thầm nghĩ thỉnh thoảng Tống Thanh Hoà sẽ để lại ấn tượng gay gắt với người khác, Ngô Duệ vầy cũng bình thường.
Tống Thanh Hoà theo dõi màn kịch câm này, thấy thật sự chán òm, bèn đứng dậy chào tạm biệt.
Quan Ninh tiễn y trở về, Ngô Duệ hãy duy trì tư thế ngoan ngoãn uống nước như cũ, Quan Ninh bước tới, cúi xuống dịu giọng hỏi, “Cậu sao thế?”
Ngô Duệ đặt lon nước ngọt lên bàn, thận trọng dè dặt hỏi, “Chị ơi, có phải bạn chị không thích em không ạ?”