Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ chớp mắt là đã đến ngày đi học trở lại.
Mọi người lục tục kéo vào lớp. Hôm nay là ngày kiểm tra chất lượng đầu kỳ. Dù vừa trải qua một kỳ nghỉ dài nhưng không có ai có vẻ lơ là chuyện học tập.
Cách kỳ thi đại học chỉ còn hơn ba tháng, các học sinh lớp nhất, qua quá trình tẩy não của thầy Mai Hiểm Phong, suốt kỳ nghỉ đông, ngoài mấy ngày mừng năm mới thì hầu như luôn chăm chỉ tự học.
Đến ngay cả group chat của nhóm Ngô Du Du cũng chỉ nói chuyện tào lao đúng mỗi đêm tất niên đó thôi, từ sáng mồng hai trở đi, nó đã trở thành group thảo luận bài khó.
Vì Ngô Du Du không cần đi thăm người thân đầu năm mới nên bèn ở nhà đọc sách, gặp câu hóc búa liền đem lên hỏi trong nhóm, không ngờ một con chim khôn cả đàn cùng khôn, mọi người cùng xúm vào thảo luận rồi tự động nhảy sang trạng thái học bài.
Lương Tề Sơn tạo một group lớp như đã hứa hôm nọ, thảo luận các bài trong tập đề thi thử.
Bầu không khí học tập trong lớp càng lên cao, tinh thần của mỗi thành viên cũng càng căng thẳng hơn.
Sau hôm thi một ngày là đã có điểm luôn, ngoài môn Anh và Văn thì các môn còn lại điểm của Ngô Du Du đều nằm trong top 3 của lớp.
Thành phố W áp dụng cách tính tổng điểm ba môn chính để xếp hạng, hai môn phụ còn lại chỉ đánh giá thang điểm chữ.
Vì bị hai môn ngáng chân, tổng điểm ba môn Toán Văn Anh của Ngô Du Du được 329, cao hơn điểm chuẩn vào các trường đại học tuyến 1 dự kiến 29 điểm nhưng chỉ xếp hạng 10 trong lớp. Cho dù Lý và Hóa được điểm tối đa thì chỉ được tính là A+ chứ không đưa vào tổng điểm xếp hạng.
Còn Mai Hâm thì nhờ giỏi Tiếng Anh và Ngữ Văn nên bất ngờ được xếp thứ 8 khiến cô nàng sướng điên người.
“Ha ha ha ha ha ha ha vãi thật ha ha ha ha ha ha” Vào giờ cơm, gần như Mai Hâm cứ ăn một miếng lại cười một tràng.
“Ăn cơm đi, bắn hết ra ngoài rồi kìa, đồ durty girl” Văn Thù nhăn nhó quay mặt đi. Trong mấy đứa ở cùng phòng ký túc, ngoài Tần Phương và Mai Hâm thì mọi người cơ bản đều học lệch ban tự nhiên.
Bài thi sau khi đi học trở lại lần này áp dụng cách xếp hạng của thi đại học khiến cả đám bỗng chốc bị tụt rõ nhiều hạng.
“Không công bằng, vì sao Thẩm Đàm vẫn đứng nhất! Rõ ràng hai môn xã hội, một môn tự nhiên mà!” Văn Thù vừa khẩy cơm vừa than thở.
“Cậu còn đỡ, lần này Lục Hạo Thiên mới thảm thật cơ, rớt từ hạng 10 xuống tận 19.” Dương Khiết cảm thán. Trải qua sự huấn luyện tập trung vào môn Toán của thầy Mai Hiểm Phong, điểm các môn tự nhiên của học sinh lớp nhất đã rất so kè nhau, không dễ tạo cách biệt chênh lệch vài chục điểm như trước đây.
Chuyện này không phải là tin tốt gì, cả bọn sẽ càng cần phải nỗ lực nhiều thêm nữa.
“Các cậu nói xem sau vụ này, liệu thầy Mai có bắt đầu huấn luyện bọn mình Anh với Văn không?” Tần Phương bỗng nhiên nghĩ ra.
“Giờ tiết mục chạy buổi sáng không phải đã luân phiên niệm từ mới tiếng Anh và công thức Toán Lý rồi sao, môn Văn thì biết luyện cái gì?” Ngô Du Du suy nghĩ rồi bổ sung, “Bọn mình giờ cũng đâu còn thời gian luyện nữa, sớm ra bắt chạy, buổi trưa mắc nghỉ, còn học vào lúc nào chứ?”
“Còn giờ tự học tối nữa.” Mai Hâm gõ gõ mâm cơm, “Bọn mình có thể sẽ phải ôn luyện vào giờ tự học tối đó!”
“Thế còn bài tập thì sao, còn phải ôn lại bài học ban ngày, rồi còn phải tự học, thời gian đâu cho vừa.” Ngô Du Du nghĩ đến cái cảnh đó liền cau mày, vẫn còn rất rất nhiều kiến thức chưa học thấu hết nữa.
“Trời ạ! Học Ngữ Văn không lẽ sẽ phải luyện viết văn đấy chứ?” Văn Thù bỗng nhiên giật mình nghĩ ra. Ngữ Văn thì lấy viết văn là chuyện hàng đầu mà!
“Ôi đệt! Mỗi ngày viết một bài tám trăm chữ hả? Thế là đi mẹ mất mỗi ngày một tiếng rồi!” Mai Hâm sợ hãi.
“Đừng đoán nữa, đã có sủi tăm gì đâu,” Dương Khiết cản động tác gõ mâm của Mai Hâm lại, “Khỏi cần chờ thầy bắt luyện đi, tớ thấy mấy đứa bọn mình phải bắt đầu tự luyện trước mới được.”
Sự thật chứng minh cả bọn đoán câu nào trúng câu đấy.
Buổi tối tự học hôm ấy, các bạn học sinh lớp nhất không còn cắm mặt vào bài tập môn tự nhiên nữa, đối mặt với học kỳ dành để ôn luyện thi, mỗi người đều chủ động tự tìm ra cho mình một phương pháp thích hợp để cải thiện thành tích, bắt đầu học bù các môn xã hội.
Ngô Du Du mượn được một quyển tuyển tập các bài văn tiếng Anh xuất sắc trên thư viện, mỗi ngày đặt chỉ tiêu năm bài, ngoài ra còn dành thêm một tiếng đọc thầm các kiến thức mới trên báo bằng tiếng Anh. Đây là cách được Dương Ngọc bày cho.
Từ mới không nhớ được thì áp nó vào văn cảnh để nhớ, ngữ pháp không biết dùng thì luyện áp nó vào bài viết nhiều lần.
Việc luyện Toán mỗi ngày vẫn được duy trì. Độ khó của các đề logic buổi trưa ngày càng tăng, chương trình học ngày càng thêm gấp rút. Mọi người dần dần đều thầm cảm thấy không có đủ thời gian để học.
Điểm mới là lần này, mãi lâu sau vẫn không thấy thầy Mai Hiểm Phong bắt luyện Văn.
Chạng vạng, trong phòng bộ môn Ngữ Văn
Thầy Mai Hiểm Phong đang đứng đối diện với cô Cố, giáo viên dạy Văn của lớp nhất. Cô Cố Mẫn tuổi ngoài ba mươi, là một giáo viên ưu tú có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy và tác phong nói chuyện chững chạc.
Cô mặc bộ đồ công sở màu đen, tay đẩy mắt kính, ngẩng đầu nhìn ông thầy giáo cao to chống tay xuống bàn đứng chắn trước mặt nhìn mình mà nói dõng dạc: “Tôi không đồng ý với cái phương pháp được thầy gọi là luyện đề cấp tốc đấy được, không có cơ sở.”
Thầy Mai Hiểm Phong không chịu thôi: “Tôi nghĩ môn Văn quan trọng nhất là viết văn, mà cái thiếu nhất để viết văn chính là tư liệu thực tế. Nếu chúng ta sưu tầm làm một tuyển tập các tư liệu thực tế cho các em học thuộc thì sau này có thể linh hoạt trích dẫn nó trong khi làm các bài văn nghị luận.”
“Tư liệu thực tế mà thầy nói ấy phải được mọi người tích lũy hằng ngày, nếu học nhồi nhét thì không thể hiểu được tận gốc vấn đề bên trong. Hơn nữa viết văn quan trọng nữa là các em phải giỏi ngôn ngữ và hành văn lưu loát. Cái này không có chút liên quan gì đến tư liệu thực tế!” Cô Cố Mẫn thu dọn đồ đạc trên bàn, đeo túi xách màu đen đứng dậy.
Thầy Mai Hiểm Phong đưa tay ngăn lại: “Long Văn tiên ảnh là một ví dụ tiêu biểu, tác giả đã viết nhị thập tứ sử thành bài từ mỗi câu bốn chữ, nó là một quyển sách cực kỳ kinh điển trong thi khoa cử xưa. Tôi nghĩ rằng đối với kỳ thi Ngữ văn hiện giờ cũng vậy, biên soạn tư liệu thực tế thành sách chẳng khác gì chắp thêm cánh cho hổ trong quá trình viết văn nghị luận.”
Cô Cố Mẫn vẫn điềm nhiên: “Tôi vẫn không nghĩ vậy. Tôi đã giảng dạy môn Ngữ Văn nhiều năm, hiểu rõ nó hơn thầy. Hiện giờ tôi căn bản không có thời gian để ép học sinh học thứ này, trước mắt, các em ấy cần học chắc những thứ căn bản trước đã.”
Thấy thầy Mai Hiểm Phong vẫn còn định nói thêm, cô Cố Mẫn hơi bực bội: “Bình thường thầy chiếm dụng bao nhiêu thời gian của học sinh ngoài giờ lên lớp tôi khoan chưa nói, hiện thầy dựa vào hơi ai đã đưa thầy vào trường để xen vào việc giảng dạy của giáo viên các bộ môn khác vậy? Tôi thừa nhận thầy là một giáo viên Toán rất giỏi nhưng nó không có nghĩa là thầy cũng dùng phương pháp ấy dạy môn Ngữ Văn thì sẽ thành xuất sắc! Mong thầy tôn trọng các giáo viên khác một chút!”
Nói xong cô vòng qua người thầy, đi thẳng ra ngoài.
Thầy Mai Hiểm Phong đứng lặng thinh một mình ở đó, các giáo viên Văn khác trong phòng đều cúi đầu thu dọn đồ đạc, làm như không nghe thấy, lục tục ra khỏi phòng.
Nhanh như gió, cả lớp nhất đều đã biết được nguyên văn đầy đủ cuộc nói chuyện này vì vừa khéo có một bạn nam trong lớp đi nộp bài tập ngang qua nghe ngóng được, sợ tới mức ù té chạy về loan báo.
“Cô Cố Mẫn nói có hơi quá lời, tớ cảm thấy thầy Mai nói cũng không sai mà.” Sau khi tắm rửa xong, mọi người cùng phòng ký túc ngồi lau tóc nói chuyện phiếm với nhau, Văn Thù bất mãn bảo, “Cứ cho là thấy không đúng thì thử suy xét chút có sao.”
“Cái làm tớ thấy ghét là cô bảo thầy Mai dựa hơi quan hệ!” Mai Hâm đấm nắm tay xuống ván giường, khá là bực bội, “Đây không phải là công kích cá nhân thì là gì!”
Ngô Du Du phơi quần áo đã giặt xong thì đi ra: “Được, được rồi, dù sao bọn mình có nói gì cũng phí công, có điều thầy đã nhắc nhở chúng ta, việc thu thập tư liệu thực tế rất quan trọng. Tớ thấy hay là tối nay bọn mình tự bắt đầu tìm hiểu chút đi.”
“Cũng phải, lát nữa tớ sẽ đi siêu thị mua báo, đêm nay dành chút thời gian đọc rồi chép lại vài đoạn trích.” Dương Khiết vừa cầm quần áo đi thay vừa bảo, “Trước kia chỉ chú ý chép những câu hay mà không nghĩ ra việc chép lại các tư liệu thực tế.”
“Ý kiến hay! Mọi người mau lên, hôm nay phải đi sớm lên, tranh thủ còn đi mua báo với tạp chí, có vẻ báo “Tri âm” và “Tập san thanh niên” cũng được đấy.” Tần Phương nói xong, động tác tay cũng mau lẹ hơn.
Phòng 310 rời ký túc sớm hơn mọi tối mười phút.
Đến siêu thị nhỏ, mọi người ngạc nhiên phát hiện các giá bình thường vẫn bày bán tạp chí đã rỗng tuếch còn phải có đến nửa lớp nhất đang tụ tập ở đây!
“Cái đệt! Không phải chứ! Sao đều đến mua thế! Biết sớm đã tắm trước rồi đi mua luôn!” Bạn nam A nói.
“Bán hết sạch rồi ạ?” Mai Hâm không thể tin nổi nên đi hỏi lại nhân viên cửa hàng một lần nữa, nhận được câu trả lời chắc chắn thì liền liên tục đấm ngực, “Mẹ nó! Các anh em không chừa chút đường sống cho nhau mà!”
Ngô Du Du nhìn đi nhìn lại giá hàng thì thấy hễ là tạp chí có thể có chút liên quan đến tư liệu thực tế thì đều đã bán sạch, lòng phải thở dài, xem ra mai phải nhanh nhanh lên thư viện xem sao, Ngô Du Du cảm thấy chỗ đó cũng rất nguy hiểm.
“Mua tạp chí à?” Bỗng nhiên phía sau có một giọng nam khá dễ nghe.
Ngô Du Du quay đầu thấy đó là Thẩm Đàm. Vì khá đông người nên cậu ta đang đứng ngay sau lưng mình, quay đầu một cái là chóp mũi đã suýt quẹt vào áo len của đối phương. Ngô Du Du vội bước lùi lại, gật đầu đáp: “Ừ, bọn tớ định đi mua ít tạp chí về để tự làm tư liệu thực tế.”
“Ồ, không cần mua, phòng ký túc bọn tôi có đặt.” Thẩm Đàm đủng đỉnh bảo, hai tay cậu ta đút vào túi, tóc mới gội vẫn còn đang ướt làm nổi bật lên nước da mặt trắng bong bóc.
“Các cậu đặt cả cái này hả?” Ngô Du Du rất ngạc nhiên.
“Ừ, chờ ở đây thêm lát đi, Lương Tề Sơn đi tìm nhân viên cửa hàng nhận báo tháng này rồi.” Thẩm Đàm chỉ tay về hướng đám bạn đang đứng nhốn nháo ở đằng xa.
Ngô Du Du nhoẻn cười, đôi mắt cong lên trông thật dễ thương: “Vậy các cậu còn giữ tạp chí cũ không? Cho tớ mượn của phòng mấy quyển có được không?”
Thẩm Đàm nhìn qua một cái coi đối phương đang cười tít mắt: “Ừ, để mang cho các cậu.”
Cuối cùng đợi đến sát giờ tự học buổi tối, đám đông trong siêu thị gần như đã tan, Lương Tề Sơn ôm chồng tạp chí tháng này vui vẻ đi ra.
“Ngày xưa đặt nó đọc giết thời gian, từ hồi bận học đã chẳng xem nữa, còn đang nghĩ coi có nên hủy đặt không thì đùng một cái ha ha vạn lần không ngờ nó bỗng dưng lại hot!” Tào Chính Vũ lật lật chồng báo, có tổng cộng bốn quyển, là tạp chí của cả tháng Một và tháng Hai.
Lương Tề Sơn phóng khoáng lấy hai quyển đưa cho Tần Phương: “Cho các cậu hai quyển, phòng ký túc bọn tôi vẫn còn rất nhiều, mai sẽ mang thêm cho mọi người mấy quyển nữa.”
Tần Phương cười dịu dàng, mái tóc mới khô được một phần xõa trên vai tôn lên nước da láng mịn, một cặp mắt không thật to nhưng con ngươi thì đen thẫm, sáng ngời, khiến làn da có vẻ càng thêm trắng hơn.
Tần Phương đưa tay ra nhận: “Cám ơn các cậu.”
Giọng con gái mềm mại, nhẹ nhàng vừa dễ nghe lại hơi ngứa ngáy tâm can, Lương Tề Sơn lập tức đỏ bừng mặt: “Cảm ơn cái gì chứ ha ha ha… Ờm ờ… À, mau lên lớp thôi! Đi nhanh nào! Nhanh nào!” Nói xong cậu ta xông ra ngoài đầu nước luôn.
Tào Chính Vũ đứng sau lưng cậu ta cười gian: “Ôi chao, đúng là tháng Ba, mùa xuân gõ cửa rồi, mùa xuân ơi…”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Giờ là 19:26, cuối cùng đã viết xong, ta vẫn chưa ăn cơm huhu!
Ta là đứa trẻ ngoan luôn nỗ lực đúng giờ!
Trước đây mỗi tối đúng 11 giờ ta sẽ lấy thống kê lượt xem để làm một bảng số liệu, hai bữa nay vì vội nên không thông kê được, lòng rất bứt rứt, đồ thị đường thiếu mất hai số liệu rồi T^T.
Chậc chậc, mấy mẩu truyện thú vị ta sẽ viết thêm ở cuối chương hoặc viết thành ngoại truyện nhỏ vì ta phát hiện nó không phải tình tiết chính, viết vào lan man sẽ ảnh hưởng đến chương tiếp. Hô hô yêu mọi người lắm! Ta cũng thích truyện này ghê!
Chú thích:
*Trường đại học tuyến 1: ở Trung Quốc là các trường được thành lập theo quyết định 985 hoặc dự án 211 có mục tiêu nâng cao chất lượng đào tạo nguồn nhân lực, phục vụ nhu cầu phát triển thời kỳ mới của đất nước, được đầu tư nguồn kinh phí quốc gia và trang bị cơ sở vật chất, trang thiết bị hiện đại, đội ngũ giảng viên chất lượng hàng đầu cả nước. Dưới tuyến 1 là các trường tuyến 2, lấy kinh phí từ tỉnh, tất nhiên những thứ khác cũng thường không bằng tuyến 1. Tiêu biểu nhất của các trường tuyến 1 như Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh ở Bắc Kinh, Đại học giao thông Thượng Hải, Đại học Phục Đán, Đại học tài chính Thượng Hải ở Thượng Hải,… Danh sách đầy đủ các trường đại học tuyến 1 xem tại link.
*Long Văn tiên ảnh: (龙文鞭影 – Con ngựa Long Văn và bóng roi) ra đời vào thời Minh với tên là “Mông dưỡng cố sự” (Chuyện xưa dạy trẻ), được dùng làm sách dạy trẻ học. Sách sử dụng thể văn vần mỗi câu 4 chữ, hai câu hợp thành một cặp liên đới. Mỗi câu đều đề cập đến một điển cố trong lịch sử. Khoảng đầu triều Thanh, sách được hiệu đính và biên soạn bổ sung, đổi tên thành “Long Văn tiên ảnh”. Theo một điển tích trong Phật giáo, Long Văn là tên một con ngựa hay thời cổ không cần đợi roi quất vào thân mình, chỉ thoáng nhìn thấy bóng roi đưa lên đã cất vó phi về phía trước. Nguồn: Cư sĩ Nguyễn Minh Tiến
*Nhị thập tứ sử: 二十四史 là tên gọi chung của 24 bộ sử thư do các triều đại phong kiến Trung Quốc biên soạn, ghi chép từ nhân vật Hoàng Đế trong truyền thuyết cho đến năm Sùng Trinh thứ 11 (1644) nhà Minh. Nó thường được coi là một nguồn dữ liệu chính xác về truyền thống lịch sử và văn hoá Trung Quốc và được sử dụng rộng rãi trong nghiên cứu về văn học, nghệ thuật, âm nhạc, khoa học, quân sự, địa lý, dân tộc và nhiều chủ đề khác. Nguồn: Wikipedia – Nhị thập tứ sử
*Tri âm và Tập san thanh niên là hai báo có lượng phát hành và tiêu thụ lớn ở Trung Quốc, giá 5 NDT 1 cuốn, khoảng 17 nghìn VND.
Báo Tri âm 知音 hướng tới độc giả là những bà nội trợ tại gia cũng như những người cao tuổi sống ở các thị trấn nhỏ.
Báo Tập san thanh niên 青年文摘 là báo do Đoàn Thanh niên cộng sản Trung Quốc phối hợp với NXB Trẻ của Trung Quốc ấn hành, là tờ báo dành cho thanh niên có lượng tiêu thụ lớn nhất tại Trung Quốc.