Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng 7, tại sân bay thành phố W,
Thẩm Đàm mặc áo phông quần bò giản dị, đeo ba lô màu đen đứng ở cửa kiểm soát an ninh.
Bọn Lương Tề Sơn tề tựu đông đủ đi tiễn cậu ta. Sân bay buổi sáng nườm nượp người đến kẻ đi, chỉ xếp hàng gửi hành lý đã mất nửa tiếng.
“Tôi còn tưởng sang năm ông mới nhập học cơ.” Tào Chính Vũ vỗ vai cậu ta, cỏ vẻ hơi hơi buồn bã.
“Đúng đấy, sao lại là tháng 9 năm nay chứ?” Bạch Tân cũng đến, mọi người lâu lắm mới gặp nhau nhưng lại chẳng thể hàn huyên thật lâu.
“Năm ngoái tôi nộp đơn xin nhập học, đã nhận được giấy báo từ tháng Ba năm nay rồi.” Thẩm Đàm đủng đỉnh đáp.
“Vậy hóa ra cậu đã có dự tính từ trước rồi à?” Mai Hâm không được vui, “Nghĩa là từ tháng Ba cậu đã không cần phải đi học nữa rồi, tớ còn tưởng là mọi người đều sẽ ở trong nước chứ.”
“Đúng thế, từ tháng Ba là ông đã có thể không cần đi nữa hả?” Lương Tề Sơn tò mò hỏi.
“Ừ.” Thẩm Đàm gật đầu, không chối.
“Quả nhiên là anh em! Không nỡ để chúng ta chịu khổ một mình!” Tào Chính Vũ quàng tay ôm Thẩm Đàm.
“Không biết chừng nào bọn mình mới gặp lại nhau nữa nhỉ.” Tần Phương nhìn hành khách lên xuống máy bay bùi ngùi bảo.
Tào Chính Vũ nghe xong câu này, bỗng nhiên mặt mày hớn hở: “Cậu với lớp trưởng không phải học cùng trường sao, ngày nào chẳng gặp!”
Lương Tề Sơn đỏ bừng mặt, đẩy người cậu ta: “Nói vớ vẩn gì thế!”
“Làm cái gì đấy! Bạn bè gặp nhau không được à?! Ông nghĩ vớ vẩn gì thế.” Tào Chính Vũ nháy mắt nghịch ngợm, tỏ vẻ bọn này biết hết rồi.
Chuyện là nguyện vọng ban đầu của Lương Tề Sơn không phải là đại học B ở thủ đô nhưng sau khi cậu ta đi thu phiếu nguyện vọng để nộp lên thì bỗng dưng đổi thành đại học B, nguyên nhân tại sao thì mọi người đều ngấm ngầm hiểu rõ trong lòng.
Tần Phương làm như không biết, khoác tay Ngô Du Du đứng cúi đầu im lặng nhưng cánh môi thì vẫn thầm cong lên vui vẻ.
“Chỉ có lớp trưởng và Tần Phương học ở Thủ đô thôi hả?” Bạch Tân hỏi. Debut được mấy tháng, giờ cậu ta rực rỡ lắm rồi, chỉ mặc áo sơ mi cộc tay và quần âu mà đi đến đâu là có con gái nhìn theo đến đó.
“Đúng vậy.” Mai Hâm vui vẻ đáp, “Tớ với Du Du và Lục Hạo Thiên đều ở thành phố N, Văn Thù ở thành phố L, Tào Chính Vũ và má Dương cùng ở thành phố S.”
“Gì? Ba đứa các cậu học cùng một thành phố hả?” Tào Chính Vũ ngạc nhiên bật thốt lên, “Trời ạ, thật không công bằng! Thành phố N cách S xa lắm, chẳng thể gặp được.”
“Cho dù ở cùng một thành phố thì cũng khó hẹn nhau được lắm!” Mai Hâm nói đến chuyện này liền bực mình, hằm hằm chọt chọt khuôn má bánh đúc của Ngô Du Du và tay của Lục Hạo Thiên bảo, “Du Du đậu đại học A rồi còn Lục Hạo Thiên thì đi đại học quân y B, hai đứa đều là lính, nghe nói còn nghiêm hơn ở trường M nhiều!”
“Đệt! Du Du đậu rồi hả?” Lương Tề Sơn ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn sang Ngô Du Du.
Ngô Du Du gật đầu, mắt tràn ngập ý cười: “Đúng thế, đậu rồi, tớ cũng thấy bất ngờ lắm.”
“Chúc mừng cậu.” Thẩm Đàm nhìn Ngô Du Du, “Nghe nói đại học A năm nay giao chỉ tiêu tuyển sinh nữ ở tỉnh mình chỉ có 3 suất.”
“Đệt! Ba người thôi hả? Trâu bò ghê thật!” Tào Chính Vũ sợ đứng hình. Những người khác cũng rất kinh ngạc, dù biết Ngô Du Du điểm cao nhưng không ngờ chỉ tuyển 3 người mà cũng lọt qua được.
“Nhưng số học sinh nữ nộp nguyện vọng vào đó cũng không nhiều.” Lục Hạo Thiên tiếp tục phong cách ném đá hội nghị nhất quán không đổi.
“Chậc chậc, bạn Lục Tiểu Pháo, mời bạn ngậm miệng lại.” Văn Thù đùa cợt vỗ người cậu ta. Vì Lục Hạo Thiên chuyên môn nói một câu là chấn động mọi người ngang nã một phát đạn pháo nên mọi người đã lén đặt biệt danh này cho cậu ta, có điều ít khi gọi thẳng trước mặt.
“Sau này trở thành bác sĩ, cậu không bất hòa với bệnh nhân mới lạ đấy! Nếu tớ mà là người nhà bệnh nhân, nhất định sẽ là người đầu tiên đánh cậu.” Văn Thù tiếp tục đùa.
Lục Hạo Thiên cau mày: “Tôi đi khám chữa bệnh ở tiền tuyến, cậu sao gặp tôi được.”
Văn Thù lập tức bị cậu ta chẹn họng, hệ thống quân y chẳng biết mô tê gì, hình như đúng là có một bộ phận sẽ ra tiền tuyến thật…
“Thế chẳng phải càng thảm hơn à, cậu đánh sao lại quân nhân.” Quan Doanh khoanh tay nói.
“Đệt, nhất định ăn đủ rồi ha ha ha ha ha” Mai Hâm cười không thẳng nổi người.
Lục Hạo Thiên mấp máy muốn nói nhưng không nói được gì, cuối cùng ngoảnh mặt đi chỗ khác, không tiếp chuyện nổi nữa.
Mọi người đứng tán gẫu rôm rả với nhau rõ lâu, cho đến tận khi có loa thông báo. Lương Tề Sơn nhìn nhân viên sân bay, vội vỗ người Thẩm Đàm: “Rồi, được rồi, mau đi xếp hàng kiểm tra an ninh đi, sắp đến giờ bay rồi đấy.”
Thẩm Đàm gật đầu, nắm dây đeo ba lô, chào tạm biệt mọi người, mắt dừng lại nhìn Ngô Du Du cứ mải cúi đầu trong chớp mắt rồi quay người đi về phía cửa kiểm tra an ninh.
Ngô Du Du không dám nhìn lại đối phương, một khi vào đại học A rồi, sau này không cách nào xuất ngoại được. Giữa hai người từ nay sẽ chẳng còn gặp lại nữa. Huống chi, không chừng cậu ta cũng chẳng định gặp lại mình làm gì.
Nhìn cái bóng in trên nền mỗi lúc một xa, Ngô Du Du không kìm được, ngẩng đầu lên, cuống quýt gọi:
“Thẩm Đàm!”
Chàng trai trẻ cao ráo dừng bước, đĩnh đạc quay người lại nhìn, đôi mắt sâu thăm thẳm.
“Cậu… sẽ về chứ?” Ngô Du Du dè dặt hỏi.
Ngô Du Du cuối cùng vẫn hỏi thành lời. Cho dù chỉ có một chút cảm tình thì cũng không thể để tuổi trẻ của mình có điều gì tiếc nuối.
Thẩm Đàm nhìn bạn gái trước mặt, tóc đuôi ngựa buộc cao, mấy sợi tóc mái lưa thưa che trước trán, ánh sáng trong sân bay trùm lên khuôn mặt, đôi mắt cười long lanh tựa ngọc. Cậu ta bất giác cúi đầu cười, nói một chữ nhẹ nhàng mà trịnh trọng.
“Sẽ.”
Chỉ cần ở đây có người đang đợi, cậu ta sẽ trở về.
Ngô Du Du thở phào nhẹ nhõm, cũng cúi đầu nhoẻn cười, tiếng mọi người xung quanh chào tạm biệt đều chỉ lướt qua tai, trong đầu chỉ có vẻ mặt người kia trong khoảnh khắc quay người lại.
Có phải cậu ta… cũng có cảm tình với mình không?
Đầu tháng 8, Ngô Du Du bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ bảo sang nước M chơi. Dương Ngọc biết con gái sau khi nhập học rồi sẽ khó ra nước ngoài được nên muốn thừa dịp chưa nhập học thì cho con sang chơi một chuyến.
Tin Ngô Du Du chuẩn bị đi M bùng nổ trong group chat trên QQ. Lương Tề Sơn và mọi người lại thêm một lần bàn tán rôm rả.
Đại Sơn: Ồ! Nước M! Cậu sẽ gặp Thẩm đại thần chứ?! Nghe nói trường đó chưa khai giảng đâu!
Đẹp trai vô địch: Đi du lịch là phải đi đông! Cường hào dẫn tôi theo với nhé!
Vô Ưu: Tớ sang bang N, cậu ấy ở bang J, mấy người đùa tớ à?
Đại Sơn: Đúng vậy, đùa cậu đấy
Vô Ưu: …
Mai Bảo Bảo rất vui vẻ: Du Du, mồng mấy cậu đi? Để tớ xem xem có rảnh thì đi cùng cậu luôn!
Đẹp trai vô địch: Ôi đệt! Lại thêm một cường hào nữa! Đi du lịch nước ngoài mà nói đi là đi!
Vô Ưu: 13 tháng Tám đi
Mai Bảo Bảo rất vui vẻ: [khóc] [khóc] tớ không kịp làm visa, oa oa oa sao đi gấp vậy
Vô Ưu: Tại 19 tháng Tám trường tớ khai giảng rồi
Đại Sơn: Đờ mờ! Khai giảng sớm thế á?!
Bồ tát đi ngang qua: Đệt! Đúng là trường quân đội!
Đẹp trai vô địch: Lục Tiểu Pháo hình như cũng khai giảng tầm giữa tháng Tám đấy, hai vị quân nhân tương lai của nước nhà cố lên nhé!
Tần Ngọc Nhi Phương: Vậy Du Du ơi, hay là bọn mình hẹn tụ tập một bữa trước đi, đợi cậu đi Mỹ về thì chỉ sợ không kịp
Dương Tiểu Dương: Phải đấy, hẹn một bữa đi khu vui chơi thành phố C đi, tớ muốn đi lâu lắm rồi
Mai Bảo Bảo rất vui vẻ: Đệt! Vui thật! Khu vui chơi!!! Tớ muốn chơi tàu lượn siêu tốc!! Chết cũng không xuống!!
Bồ tát đi ngang qua: Vậy cậu cứ ngồi mà chơi, mấy đứa bọn tớ đi dạo với nhau
Mai Bảo Bảo rất vui vẻ: …
Đại Sơn: Họp hội nữ sinh hả? Nếu không phiền, các cô nương cho tại hạ theo với! [cười gian]
Đẹp trai vô địch: Cả tôi nữa! [cười xấu xa]
Đẹp trai vô địch: @Lục Hạo Thiên @Thiên @Bạch Tân @Thẩm đi cùng đi
Đẹp trai vô địch: @Thẩm chết, tôi quên mất, ông đi nước ngoài rồi, không cần đến [ngoáy mũi]
Lục Hạo Thiên: Không đi
Thiên: Ngây thơ
Đại Sơn: …
Đẹp trai vô địch: …
Cuối cùng, vẫn chỉ có mấy bạn nữ đi chơi khu vui chơi với nhau.
Quan Doanh nếu không có gì bất ngờ thì sau này sẽ vẫn đi làm đi học ở đây. Cô nàng thi vào trường đại học của thành phố, chuyên ngành khoa học máy tính tốt nhất vì hiện tại chuyên ngành này tốt nghiệp ra hầu hết có mức lương cao.
Tần Phương và Lương Tề Sơn đều học ngành Vật lý ở đại học B, Dương Khiết lại chọn ngành thiết kế nội thất, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Giả Thiên Lâm còn chưa thi đại học đã được tuyển thẳng vào ngành khoa học máy tính của đại học H, Tào Chính Vũ chọn kỹ thuật điện tử, nói ra thì có vài phần tương tự ngành công trình cơ giới của Ngô Du Du.
Ngày 13 tháng Tám, Ngô Du Du lên máy bay đi M. Ban đầu, Dương Ngọc muốn đón ông cụ đi cùng nhưng cụ Ngô Quốc Xương từ chối, kiên quyết không bước chân vào xã hội tư bản.
Nhưng Ngô Du Du biết, ông nội sợ đi thì mẹ và chú Lâm sẽ không được tự nhiên.
Ngay cả Ngô Du Du đi chuyến này cũng có loại cảm giác gần như đi làm khách, dù sao đấy cũng không thể coi là nhà mình…
Lúc đến bang N là 9 giờ sáng theo giờ ở nước M. Dương Ngọc mặc một bộ suit sáng màu, tóc vẫn chải chuốt cẩn thận như xưa. Khi Ngô Du Du nhìn thấy mẹ, cảm giác mệt mỏi sau mười mấy giờ bay lập tức tan biến. Ngô Du Du bước thật nhanh lại gần níu lấy tay mẹ.
Dương Ngọc đã lâu không được gặp con gái nên cũng rất xúc động. Cô ôm nhẹ Ngô Du Du vào ngực: “Lớn nhanh quá, cao hơn cả mẹ rồi.”
Lấy hành lý xong, hai mẹ con đi thẳng ra cửa. Tháng Tám ở M, thời tiết cực kỳ oi bức, còn chưa đi tới cửa mà hơi nóng đã phả phầm phập vào. Dương Ngọc dắt con ra bãi đỗ xe. Toàn thân Ngô Du Du đổ mồ hôi đầm đìa.
Lâm Quốc Trung đang chờ sẵn trong xe, thấy hai mẹ con đi đến thì nhanh chóng xuống xe mở cốp sau, giúp họ cất hành lý vào trong. Dương Ngọc mở cửa sau xe, kéo Ngô Du Du vào ngồi cùng.
Ngô Du Du cười tủm tỉm chào chú Lâm Quốc Trung.
Lâm Quốc Trung nghe nói con gái lớn đậu đại học A cũng rất phấn khởi.
“Tên tiểu tử Mai Hiểm Phong này thế mà được, nghe nói lớp các con thành tích thi đều khả quan lắm hả?”
“Vâng ạ.” Ngô Du Du cứ nhớ đến thầy Mai là thấy cảm kích vô cùng.
“Đại học A là trường cũ của Mai Hiểm Phong đấy, con thi đậu được cũng coi như là có duyên.” Chú Lâm Quốc Trung vừa vui vẻ nói chuyện vừa cho xe lăn bánh, chạy vào đường lớn.
“Dạ, gì ạ?” Ngô Du Du nghe vậy thì thầm giật mình, “Thầy Mai tốt nghiệp Đại học A ạ?”
“Đúng vậy.” Chú Lâm Quốc Trung quay đầu nhìn con gái một cái, “Con không biết à?”
“Nhưng…” Ngô Du Du nghĩ kỹ rồi mới nói, “Nhưng không phải thầy Mai là du học sinh từ M về nước sao ạ?”
“Ừ.” Lâm Quốc Trung bật xi nhan xin vượt, “Sau đó cậu ta ra nước ngoài, có điều thời gian bảo mật hơi lâu một chút, chứ không cũng đâu đến mức từng này tuổi mới về nước.”
Nói đến đây Ngô Du Du mới nhớ ra hồi đầu chú Lâm Quốc Trung từng nói hai người là bạn học, vậy mà giờ chú đã có con gái còn thầy Mai quả thực đã bị chậm trễ khá lâu.
Có điều đây là chuyện riêng tư của người khác, Ngô Du Du biết điều nên không hỏi nhiều.
Chú thích:
*Thời gian bảo mật (保密期): cái này liên quan đến bí mật nhà nước do luật pháp Trung Quốc quy định riêng, mình không rõ lắm nhưng mọi người có hứng thú thì đọc thêm tại đây.
*Cường hào (土豪): hiểu theo nghĩa mới là người có rất nhiều tiền, nói một cách hài hước, không mang ý phân biệt đối xử. Sự tích về cách dùng hiện đại của từ này được kể cụ thể tại đây.
*Bộ suit sáng màu (hình minh họa)
*Trường đại học quân y: Hiện ở Trung Quốc có 3 trường quân y tên là: Đại học quân y số 2, số 3, số 4 đặt lần lượt tại các thành phố Thượng Hải, Trùng Khánh, Tây An. Đọc chi tiết giới thiệu 3 trường tại đây. Xem danh sách các trường quân đội của Trung Quốc.