Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tới nơi rồi, mời tiểu thư xuống "ngựa".
Diệp An Băng cười mỉm chi, và vẫn ngoan cố ở trên lưng người đàn ông để được ôm hắn, rồi má gần má như thế, phụng phịu đáp:
"Bổn tiểu thư muốn như này, không xuống."
"Không nghịch nữa, xuống mau để anh còn bôi thuốc trị sẹo cho."
"Xuống rồi làm sao ôm anh được nữa?"
"Nghiện anh rồi à?"
Quách Khiếu Nam mím môi cười thích thú, trong đôi mắt phượng mạnh mẽ không thể giấu đi sự xao động.
"Vâng! Nghiện dữ lắm rồi, không nỡ xa dù chỉ là một phút."
"Anh có ưu điểm gì khiến em cuồng luyến đến thế vậy?"
"Nhiều lắm! Cảm giác ở bên anh rất đặc biệt. Giờ nghĩ lại em mới thấy mối tình đầu của mình thật trẻ con lại còn nhạt nhẽo."
Hắn khẽ cười, nhanh nhẹn chuyển chủ đề:
"Thế tóm lại là giờ có xuống được chưa nè?"
"Ưm...Muốn ôm anh cơ!" Chiêu trò nũng nịu của cô nàng lại bắt đầu.
Và hắn vẫn hết sức kiên nhẫn:
"Nhưng phải bôi thuốc, rồi còn đi ngủ."
"Anh ngủ với em nha!"
Một lời đề nghị hết sức thản nhiên của cô gái, mà hắn thì đã quá quen với những đề nghị thẳng thắn này của ai đó rồi, nên vẫn điềm nhiên đáp:
"Ba em đang ở nhà!"
"Mặc kệ, ông ấy có phòng riêng, mà còn nằm tít ở dưới lầu hai, chúng ta ở trên đây làm gì, sao ba biết được."
"..." Quách Khiếu Nam nhất thời vẫn đang còn bối rối nên chọn cách im lặng.
"Nha anh... Đêm nay, ở lại cho em ôm ngủ nha... Chứ không có anh là em mất ngủ đó."
Đúng là khi tình yêu nhập vào người rồi, đến liêm sỉ cũng không cần, về da mặt thì đột biến tăng độ dày. Nam nữ gì cũng thế, kể cả Diệp An Băng cũng không ngoại lệ.
Thật ra không phải hắn không muốn ở bên cô, mà là đang lo nghĩ cho người con gái của mình. Hoàn cảnh trước mắt còn quá nhiều điều rối ren, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như cả hai có con chung chẳng hạn, rồi người khổ nhất cũng chỉ là cô.
Nhưng cô cứ mè nheo một hồi cũng làm ai kia siêu lòng.
"Anh ơi..."
"Rồi rồi, tiểu thư muốn gì cũng được hết. Vậy giờ có chịu ngoan ngoãn ngồi xuống giường chưa?"
"Dạ chịu!"
"Tôi cũng chịu cô luôn rồi."
Quách Khiếu Nam bất lực toàn phần, nhẹ nhàng đặt Diệp An Băng xuống giường với nét vô cùng phấn khích, thế là lúc hắn nhìn thấy liền véo mũi cô một cái.
"Vén áo lên để anh bôi thuốc."
Cô nàng vẫn nghe lời, nhưng mà nó lạ lẫm, lạ tới mức lúc hắn quay lại liền bị dọa cho giật mình.
Ngay lúc này, thứ đập vào tầm mắt nam tính kia chính là tấm lưng trần trắng mịn, noãn nà. Cô ngồi thẳng lưng, phô lên thân hình gợi cảm chết người, tác động đến đại não của người đàn ông một cách mạnh mẽ.
Yết hầu không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống, và da thịt của hắn đang nóng lên. Đâu đó, ở phía bên dưới sắp không còn ổn định trong một kích thước cố định nữa rồi.
Liếm nhẹ vành môi thèm khát, hắn cố gắng giữ bình tĩnh mà cất lời:
"An Băng, anh kêu em vén áo, chứ đâu có bảo em cởi áo ra?"
"Vén lên vướng víu lắm, cởi trần như này dễ bôi hơn. Vả lại em có mặc nội y chứ đâu có thả rong đâu."
Cô mạnh dạn tới mức khiến hắn đỏ mặt, ngây ngô đưa tay lên gãi đầu, chẳng dám tiếp tục nhìn vào cơ thể nuột nà ấy nữa, bởi hắn sợ rằng bản chất cầm thú của một thằng đàn ông sẽ trỗi dậy. Cơ mà cứ chốc lát hắn lại liếm môi, liên tục tự nhủ lòng phải kìm chế, kìm chế và kìm chế.
"Khiếu Nam, anh đâu rồi?"
"Anh...anh ở đây!"
"Sao không qua bôi thuốc cho em đi?"
"Ờ... Anh qua ngay."
Chuyện cần làm rồi cũng phải làm, chỉ là hơi khó khăn, hơi nóng trong người một chút. Động tác cũng chậm mà tay cũng run, mãi mơi có thể đưa thuốc bôi lên vết sẹo nhỏ trên lưng cô gái.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy thời gian lại trôi chậm tới mức này, hắn cũng muốn bôi nhanh cho xong, nhưng ý muốn và thực hành thì lại khác một đằng một nẻo.
"Có phải anh đang đỏ mặt không?"
Chất giọng mềm mại khẽ khàng vang lên, đó lại là chất xúc tác khiến ánh mắt của người đàn ông ngày càng dao động không yên, càng không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy đối phương im lặng, Diệp An Băng liền quay người lại. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Quách Khiếu Nam đã có thể nhìn thấy đôi gò bồng đào căng tròn đang nhấp nhô ẩn mình trong lớp áo nội y của người phụ nữ.
Ba giây sau, hắn lập tức quay mặt nhìn sang hướng khác, đến động tác đậy nắp lọ thuốc lại cũng không được suôn sẻ. Mà mỗi một biểu cảm lúc này của hắn, đều thu trọn vào tầm ngắm của Diệp An Băng.
Chả có ai thấy sắc, mà không động tình. Quách Khiếu Nam càng không ngoại lệ, chẳng qua hắn đang trốn tránh mà thôi.
"Anh bôi xong rồi, em mặc áo vào đi."
Nói xong, hắn liền đứng dậy định đi cất lọ thuốc thì bị Diệp An Băng bất ngờ kéo lại.
Hành động bất ngờ của cô khiến hắn không thể phòng bị, nên cứ thế mà ngã nhào về phía cô gái, cũng may trước lúc va vào nhau, hắn kịp thời chống tay xuống nệm làm thế nâng đỡ.
Nhưng lúc ấy khoảng cách giữa hai khuôn mặt đã rất gần, và Diệp An Băng cứ vậy mà chủ động hôn lên môi hắn từng cái. Mút nhẹ từng chút, thả mồi ngọt bằng vài cái chạm môi, sau đó trực tiếp hôn sâu vào khoang miệng đối phương, khi thấy hắn đã đón nhận nhiệt tình.
Nụ hôn bất chợt nhưng lại kéo dài triền miên không nỡ dứt, hôn hăng say tới khi cả hai cùng nhau ngã xuống giường, mà đầu môi của nhau chưa từng xê dịch khỏi vị trí ban đầu.
Tuyến dư vị ngọt ngào hòa nhập, đầu lưỡi mạnh mẽ của người đàn ông không ngừng cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô gái.
Nụ hôn thật sâu và lâu, tới khi hô hấp sắp không lưu thông nữa thì người đàn ông mới chịu dừng lại. Lúc hai bờ môi tách ra, hắn chợt thấy luyến tiếc, thực tình chỉ muốn tham lam chiếm hữu lâu hơn, tốt nhất là đừng bao giờ dừng lại.
Môi rời môi, mắt chạm mắt, họ thâm tình nhìn nhau ma mị, mà lưu luyến.
"Có phải đang nghĩ rằng em là một cô gái hư hỏng?"
Quách Khiếu Nam lắc đầu. Nơi đáy mắt vẫn đang chiêm ngưỡng nhan sắc kiều diễm đầy sức hút nơi gương mặt đối diện.
Bấy giờ, Diệp An Băng lại cong nhẹ phiến môi hồng, tạo nên đường nét tà mị hoàn mĩ.
"Nếu anh muốn, em sẽ cho anh kiểm chứng!"
"Kiểm chứng ư?"
"Phải, để biết rằng em có còn là một nàng "xử nữ" hay không!"
Quách Khiếu Nam cười nhẹ. Hắn không trả lời, chỉ cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô một cái, rồi khẽ nói:
"Đối với anh, lần đầu hay lần thứ hai đều không quan trọng. Vì anh chỉ quan tâm em!"