Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối hôm sau, biết tin Ôn Kiến Hoa đã về tới, Diệp Ức liền thu xếp công việc để trở về nhà.
Trong lúc phòng khách cũng góp mặt đông đủ nhóm người của Diệp An Băng, sự xuất hiện của ông chỉ khiến Quách Khiếu Nam thoáng chút giật mình, hắn đang ngồi bên cạnh cô mà phải đứng dậy, cúi đầu chào cung kính, vậy mà chưa được ba giây sau đã bị Diệp An Băng kéo xuống.
Hành động đó của cô đều khiến Ôn Kiến Hoa và Diệp Ức để mắt tới, còn Quách Khiếu Nam lại bối rối nhất thời.
"Sao, có chuyện không vui nên nét mặt mới hầm hầm thế kia?"
Diệp Ức cất lên câu hỏi đầu tiên, Ôn Kiến Hoa liền trả lời ngay:
"Con cũng không rõ, nhưng đúng thật là tâm trạng của Băng Băng không được tốt lắm, đến bữa tối cũng không chịu ăn."
Nghe vậy, phận làm ba như Diệp Ức không khỏi cau mày:
"Còn có chuyện đó à? Con gái ba sao thế? Là ai chọc giận con?"
"Là ba!"
"Là ba? Ba đã làm gì khiến con không vui?"
"Sao ba tự ý quyết định chuyện cho con sang Đức du học? Lại còn gọi anh Kiến Hoa đường xá xa xôi về đây đón con, trong khi con chưa từng hay biết chuyện gì hết."
Thái độ gay gắt của Diệp An Băng khiến Diệp Ức càng cau mày.
Không phải cô đang làm nũng mà thật sự nghiêm túc tới mức phát cáu vì bất mãn.
"Thì bây giờ con biết rồi, cũng có muộn màng gì đâu.
Hà tất phải làm quá lên thế không?"
"Ba nói con làm quá, hay tại ba bảo thủ cứ thích đặt con vào chuyện đã rồi? Có bao giờ ba hỏi ý kiến của con trước khi quyết định bất cứ chuyện gì chưa?"
"Diệp An Băng, thái độ của con hơi quá mức rồi đấy."
Một khi Diệp Ức đã trầm giọng nhắc nhở thì ai ai cũng phải biết dừng lại đúng lúc, ngoại trừ người con gái ấy.
"Tóm lại, con không đồng ý sang Đức du học."
"Lý do?"
"Đơn giản là vì không muốn thôi."
"Vậy con muốn tiếp tục long bong ăn chơi đàn đúm như thế này mãi?"
"Con sẽ học tiếp, nhưng không phải ở Đức, mà là ở đây."
"Ba không đồng ý."
"Ba..."
"Quyết định vậy đi, hai ngày nữa con theo Kiến Hoa sang Đức nhập học."
Diệp Ức dứt khoát đưa ra quyết định cuối cùng, rồi đứng dậy.
"Kiến Hoa cùng bác lên phòng, có vài chuyện bác muốn nói với con."
"Vâng!"
Tình thế đã vậy, trước lúc Ôn Kiến Hoa rời đi chỉ đành nắm tay Diệp An Băng một cái, thay cho lời an ủi, rồi mới đi theo Diệp Ức.
Vậy mà một cái tay chạm tay ấy thôi cũng khiến Quách Khiếu Nam khó chịu.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì Diệp An Băng đã đứng dậy, ấm ức đi ra khỏi nhà.
Thấy vậy, hắn cũng vội vã chạy theo sau.
"An Băng, cô muốn đi đâu?"
"Tôi muốn ở một mình, anh khỏi cần theo tôi."
Vừa trả lời, cô vừa hướng thẳng vào gara xe mà đi.
Lúc đã cầm tay lái con xe môtô yêu thích của mình, Diệp An Băng lại bị người đàn ông ấy ngăn cản.
"Tâm trạng không tốt, không được lái xe."
"Quách Khiếu Nam, anh nghĩ anh cản được tôi?"
"Thử xem!"
Hắn nhướng mày, môi mỏng cong nhẹ tạo thành nét đẹp hoàn mỹ, nhưng chẳng thành công thao túng cô gái, trái lại còn bị ăn đòn.
*Bụp, phịch, bụp...
Diệp An Băng bất ngờ tung võ tay liên hồi về phía Quách Khiếu Nam, rồi lại chuyển sang đá, đấm, nhưng hắn ta căn bản không hề đánh trả, cho tới khi đối phương đuối sức dần, hắn chỉ tung ra một thế đánh nhanh nhạy, đã thành công trói chặt cô gái vào vòng tay rắn chắc của mình.
Giờ là đến lượt Diệp An Băng bị hắn ôm từ phía sau, ôm chặt tới mức khiến cô bất lực.
"Quách Khiếu Nam, anh buông tôi ra."
"Đừng vùng vẫy nữa, cô không chống lại tôi được đâu."
"Đến anh cũng muốn bắt ép tôi làm điều mình không muốn sao?"
Giọng điệu của người đàn ông rất ôn nhu, nhưng vẫn không thể xoa dịu ngọn lửa giận trong lòng cô gái.
Dẫu vậy, hắn vẫn nhã nhặn:
"Tôi chỉ lo cho an toàn của cô, chứ chưa từng nói không cho cô ra ngoài."
Giờ thì nét mặt của cô mới hoà hoãn hơn đôi phần.
Lúc đó, Quách Khiếu Nam lại tiếp lời:
"Cô muốn đi môtô, tôi không cản.
Nhưng người lái phải là tôi."
Khi hắn nói xong, là lúc cô được trả lại tự do.
Bấy giờ, hắn đã đi lấy mũ bảo hiểm đích thân mang tới đội vào đầu cô gái.
Sau đó hắn tự ý ngồi lên chiếc xe mà Diệp An Băng yêu thích, trân quý nhất.
"Còn chần chừ là lát nữa không đi được nữa đâu đấy."
Hắn đưa ra lời cảnh báo như thế nên cô mới chịu bước lên xe.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chia tay tình cũ, cô tiếp xúc gần gũi với người khác giới thế này, nên vẫn e dè, ngại ngùng.
"Quy tắc ngồi sau xe môtô là phải ôm người ngồi trước, thì xe đi mới vững."
Được hắn nhắc nhở, cô càng bối rối hơn, hai cánh tay cứ rụt rè mãi không chịu ôm người ngồi trước, phải đợi tới lúc hắn chủ động kéo tay cô vòng qua eo mình, thì khi ấy Diệp An Băng mới chịu thả người xuôi về người phía trước, để hắn dễ dàng cho xe lao ra đường.
Tiếng động cơ môtô vang lên chói tai, từ chậm rãi rồi nhanh dần, sau đó lao vút ra khỏi căn dinh thự nguy nga, làm chấn động tới Diệp Ức và Ôn Kiến Hoa đang ngồi trong phòng riêng nói chuyện.
Đến khi Ôn Kiến Hoa bước ra ban công, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng hai người họ vừa khuất khỏi cổng nhà.
Lúc quay trở vào, chỉ lẩm bẩm một câu thắc mắc:
"Cậu thanh niên đó, có vẻ rất thân thiết với Băng Băng.
Cô ấy nói hai người họ là bạn bè bình thường, nhưng hình như không giống lắm..."
"Băng Băng nói với con, giữa nó và Quách Khiếu Namlà bạn bè?"
"Vâng! Con thấy cậu ta rất quan tâm Băng Băng, lúc nào cũng đi theo cô ấy, mặc dù bị đối xử khá gay gắt nhưng vẫn nhẫn nhịn."
Diệp Ức vừa rồi còn lo sợ con gái mình nảy sinh tình cảm với người không cùng giai cấp, nhưng nghe xong vế sau lại trưng ra nụ cười.
"Nhẫn nhịn là phải thôi.
Vì thân phận thật sự của cậu ta là người bảo vệ.
Chuyện con bé nói quan hệ giữa họ là bạn bè, chắc chỉ là muốn giữ chút thể hiện cho cậu ta."
"Bác đừng trách con nhiều chuyện, nhưng dù sao Băng Băng cũng là con gái, bác để cô ấy ngày ngày tiếp xúc với người đàn ông trẻ tuổi như vậy, bác không sợ sớm muộn giữa họ sẽ phát sinh tình cảm trái gái sao?"
Đến những lời nói này của Ôn Kiến Hoa, mới khiến nét mặt Diệp Ức trầm xuống, thậm chí hơi cau mày suy ngẫm.
Quả thực, ông đã quên mất vấn đề "lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén" này rồi...