Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 162: Hành động trả thủ
Không thể không nói tôi vẫn rất hưởng thụ trạng thái không làm việc gì này, dù sao ngày nào cũng có một đồng thời gian nhàn nhức cả trứng để tra tấn Đường Kiêu, cũng coi như thêm một chút gia vị cho cuộc sống bình thản không có gì lạ của tôi.
Không biết có phải nguyên nhân mẹ con liền tâm hay không, ngày thứ hai tôi nằm viện, mẹ liền gọi điện thoại tới, nói bà nằm mơ thấy tôi đang khóc, ở đầu bên này tôi nghe thấy bà nói như vậy, trong lòng khổ sở như dời núi lấp biển, nhưng vẫn gượng cười trả lời bà. “Mẹ, con không sao, chỉ là gần đây đi làm hơi mệt thôi, mẹ ở nhà nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, cuối tuần vừa phát tiền lương con sẽ gửi về cho mẹ.
Hiển nhiên tâm trạng mẹ không được tốt lắm, bà luôn thở dài, khiến tôi ở bên đây rất không yên tâm.
Mấy ngày nay Đường Kiêu chuyển văn phòng đến bệnh viện, làm bồi giường chuyên nghiệp, thật ra tôi nghĩ chắc là anh sợ tôi chạy, cho nên mới ngày ngày giám sát tôi, có điều vừa khéo tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không phải giấu thù hận trong lòng, tôi đã sớm nhón chân bỏ chạy rồi.
Anh sống thoải mái nhàn nhã trong phòng bệnh của tôi, bàn làm việc đặt ở vị trí đối diện giường tôi, mỗi ngày tôi nằm ở trên giường, liếc mắt đã thấy anh mang theo khuôn mặt poker ngồi đối diện tôi, tôi nhìn mà ngại táo bón.
Rõ ràng anh không thèm để ý chút nào đến ánh mắt phẫn uất của tôi, coi tôi như không khí, tôi còn không bằng cái rắm, tốt xấu gì cái rắm còn có mùi.
Có điều tôi cũng không phải người có thể chịu được nhàm chán, luôn thừa dịp anh không chú ý đột nhiên tạo nên âm thanh nào đó, ví dụ như hét lên, có thể khiến cái tay ký tên vào tài liệu của anh giật mình run nhẹ.
Tôi rất hài lòng với kết quả này, thường xuyên nở nụ cười bỉ ổi khi anh vẫn còn sợ hãi trong lòng, làm không biết mệt. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Có điều về sau anh cũng khôn ra, đi mua cái máy trợ thính, dù tôi có chọc thủng nóc phòng anh cũng không nghe thấy.
Nhưng anh cho rằng tôi không làm gì được anh nữa sao?
Khi rảnh rỗi tôi cũng thích dạo chơi các diễn đàn lớn đọc bài, tâm sự tin đồn, trên mạng có rất nhiều cô em trong veo như nước đang tìm tình một đêm, tìm bạn tình vân vân, tôi liếc nhìn Đường Kiêu ngồi trên ghế chuyên chủ làm việc, trong lòng bỗng hiện lên một ý.
Chẳng phải anh tràn trề tinh lực, khí huyết dồi dào lại lăng nhăng sao? Vậy tôi sẽ tìm cho anh chút việc vui nha.
Thế là tôi lập một nick, đăng bài tìm bạn tình, trên đó còn kèm theo tấm hình làm việc của Đường Kiêu, vào mấy tháng trước tôi còn cảm thấy đẹp trai muốn chết, bây giờ nhìn đã hận không thể cầm dao giúp anh thay đổi phong thuỷ trên mặt.
Bài đăng như sau: “Tôi họ Đường, gia tài bạc triệu, phòng không gối chiếc, mong mỏi tìm bạn tình, ma sát ra hormone tình yêu với nhau, có thể một đêm bảy lần, cũng có thể triển khai đủ mọi tư thế, nếu bạn có ý có thể gọi điện thoại cho tôi...”
Cuối cùng, tôi để số điện thoại của anh trên đó.
Nhan sắc của Đường Kiêu đúng là có sức tranh giành, nhanh chóng thu hút một đống cô nàng xúm vào, có người hỏi tin này có đáng tin không, tôi lập tức vừa ăn thạch vừa oán trách trả lời một câu. “Chân thực tuyệt đối, không lửa già trẻ!”
Quả nhiên, có người thấy chủ bài đã xác nhận thì lập tức gọi tới số máy di động của Đường Kiêu, nghe thấy điện thoại di động anh không ngừng vang lên, tôi ngồi đây nở hoa trong bụng.
Cho tới trưa Đường Kiêu đã nhận mười bốn mười lăm cuộc điện thoại, đều hỏi anh chuyện liên quan tới bạn tình, chọc anh giận tái cả mặt, tôi thì lại vui không biết mệt ở bên này.
Có lẽ anh cũng đoán được tôi đang giở trò, cho nên trực tiếp đặt điện thoại ở chế độ không làm phiền, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Tôi đang chơi, không có chú ý anh âm thầm chạy tới, khi biết anh đến, điện thoại di động của tôi bị anh cướp đi.
Tôi ngẩng đầu, thấy anh đang lạnh lùng nhìn tôi từ trên cao xuống, hỏi. “Cô ấu trĩ không?”
Đương nhiên không ấu trĩ, chỉ cần có thể hành được anh là tôi vui rồi.
Thế là tôi mở to đôi mắt sương mù mông lung trả lời anh: “Anh đang khen tôi trẻ trung sao?”
Anh nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Thần kinh.
Tôi lập tức nổi giận: “Đúng, tôi thần kinh đấy, nhưng anh là cầm thú áo mũ chỉnh tề, một người điên, một kẻ ngu, hai ta rất xứng hay anh nói xem có đúng không?”
Anh nhìn qua tôi, không cãi nhau với tôi, tôi đột nhiên không có chỗ phát tiết, như quả bóng xì hơi.
Thật ra tôi không có bệnh, cũng không cần nằm viện, tôi chỉ bị thương trong lòng thôi, những thứ cứ nhớ mãi không quên, cũng nên tìm cái hang để đổ nó, nếu không tôi sẽ phát điên mất.
Đường Kiêu là ứng viên phát tiết tốt nhất của tôi, dù sao anh cũng là tên khốn không tìm không phổi, dù tôi giết chết anh cũng là trừng phạt anh đúng tội.
Ở viện hơn một tuần, tôi làm um lên đòi xuất viện, Đường Kiêu vốn không cho phép, về sau anh bị tôi đánh thức vào lúc nửa đêm hai ngày liền, cuối cùng cũng vác khuôn mặt tiều tụy đồng ý lời xin xỏ của tôi.
Có điều tôi không phải người dễ cho qua như vậy.
Về nhà, chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ người phụ nữ tên Nam Nam kia.
Đam Mỹ Sắc
Khi ở trong bệnh viện, cô ta nhiều lần gọi điện thoại cho Đường Kiêu, anh sợ tôi quấy nhiều chuyện tốt của anh, cho nên trốn trong nhà vệ sinh để nghe.
Bây giờ trở về nhà, tôi nhất định sẽ tranh thủ thời gian thổi bay cô bạn gái của anh.