Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 170: Không tính là hiểu lầm
Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi, là Đào Cẩn gọi tới.
Xong rồi, buổi chiều chạy đi không nói với anh ta, cứ tưởng một lát là xong việc, kết quả... không trở về được nữa, còn lãng phí ý tốt của người ta.
Tôi mang tâm trạng vô cùng xoắn xuýt nhận điện thoại, người bên kia hỏi tôi: “Nhã Hàm, cô ở đâu vậy?”
Tôi... Tôi ở chỗ Đường Kiêu...
Nhưng có lẽ tôi mà nói như vậy, Đào Cẩn sẽ không vui. “ờm... Tôi về nhà rồi, hai ngày nay làm phiền anh, tôi thật sự rất ngại.
Đào Cẩn hơi tức giận, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại lớn hơn trước rất nhiều. “Nơi đó đâu phải là nhà? Cô cứ ở đây trước đi, nhỡ đầu đến lúc đó Đường Kiêu lại đánh cô thì cô phải làm sao? Xin giúp đỡ cũng không xin được, đến lúc đó lại xảy ra chuyện thì sao? Một người con gái như cô...
Đường Kiêu vô cùng mẫn cảm với giọng đàn ông, nhất là giọng đàn ông trong điện thoại của tôi, lần nào tôi nghe cũng nơm nớp lo sợ, sợ anh nghe ra chút manh mối gì.
Lần này quả nhiên anh sản đầu lại, vừa sản vừa nói: “Ai vậy?”. Bạn có biết trang truyện || TR UMtruyen. com ||
Có lẽ người bên kia cũng nghe thấy giọng của Đường Kiêu, cho nên không nói tiếp.
Anh nhìn thoáng qua cái tên trên điện thoại di động tôi, nghi ngờ nói: “Đào Cẩn?”
Đào Cẩn lạnh lùng nói bên kia: “Là tôi.”
Đường Kiêu nhìn tôi sâu xa, tình cảm trong ánh mắt đó rắc rối phức tạp, nhất thời không nói rõ được, căn cứ vào mấy tháng nay tôi làm thư ký cho anh, tôi phiên dịch từ trong ánh mắt anh là: “Không ngờ cô nhẫn nhịn giỏi đấy, còn dụ dỗ được người khác, bảo sao muốn chuyển ra ngoài ở...
Sau khi dùng ánh mắt tiêu diệt tôi, anh lại bắt đầu khách sáo với Đào Cần như gió xuân hay hay. “Chủ tịch Đào, không biết rốt cuộc anh gọi điện thoại cho thư ký tôi vì chuyện gì?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tôi cảm thấy chắc hẳn Đào Cẩn sẽ rất giận, nhưng anh ta không hề, bình tĩnh trả lời Đường Kiêu. “À, không có việc gì, tôi đang bàn với Tiểu Lý chuyện thuê phòng, cô ấy muốn chuyển ra ngoài ở, bởi vì bạn trai của cô ấy không chỉ có khuynh hướng bạo lực gia đình, mà còn vô cùng biến thái, còn cầm chuyện riêng của người ta trong tay để uy hiếp cô ấy... “Tôi cảm thấy Tiểu Lý rất đáng thương, sao lại yêu một tên khốn như thế chứ, trên thế gian này có hàng tỷ người đàn ông, đàn ông tốt cũng rất nhiều, cho nên tôi mới khuyên cô ấy chia tay người bạn trai đê tiện kia, bản thân đã không thể cho người khác hạnh phúc, còn không cho phép cô ấy kết hôn, loại người này quá ích kỷ...
Đường Kiêu nghe anh ta nói xong, quay đầu âm u nhìn chằm chằm vào tôi, tôi hơi rụt rè, phiên dịch ý anh bây giờ là “Cô chuyển đến nhà người đàn ông khác ở hai ngày thì thôi đi, còn nói hết chuyện của chúng ta cho người ngoài ư? Có phải chế sống tốt quá rồi không?”
Trong lòng tôi tự dưng chột dạ, thế nhưng tôi nghĩ lại, tôi chột dạ cái gì chứ? Tôi đâu có làm việc trái với lương tâm, cũng không hề có lỗi với Đường Kiêu, tại sao phải cảm thấy chột dạ vì một ánh mắt của anh?
Đây có gì đâu chứ, chí ít tôi và Đào Cẩn vẫn trong sạch, kiểu gì cũng trong sạch hơn quan hệ của anh và Nam Nam đấy?
Đường Kiêu cười khẩy nói: “Người khác như thế nào đi nữa, cũng không tới lượt chủ tịch Đào anh nhúng tay, đó là chuyện của vợ chồng trẻ bọn họ, chủ tịch Đào là người ngoài, tốt nhất đừng lo chuyện của người khác.” “Tôi chỉ không đành lòng nhìn cô ấy bị người ta chà đạp, định cho cô ấy thuê một căn nhà của mình, để cô ấy chuyển ra ngoài ở, thoát khỏi móng vuốt của tên biến thái, thế nào?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tôi cảm thấy hai người này đốp nhau chan chát, rõ ràng đều mắng đối phương, còn nói vòng vo, đúng là có tố chất.
Ừm, nghe nói phụ nữ vạch mặt nhau thú vị, tôi thấy đàn ông cãi nhau cũng hay ho lắm đấy.
Có lẽ Đào Cẩn không muốn cãi nhau với anh nữa, cho nên bảo Đường Kiêu là: “Chủ tịch Đường, Nhã Hàm ở bên anh thì phiền anh để cô ấy nghe, tôi có lời muốn nói với cô ấy.
Tôi vội nói: “Có đây có đây.
Đường Kiêu sầm mặt, cướp lấy điện thoại di động của tôi, tắt máy...
Lại lôi chiêu này ra. “Đường Kiêu, anh trả lại di động cho tôi, tôi có lời muốn nói với anh ấy.
Tôi hiện ngang lẫm liệt nói chuyện với anh, muốn cướp điện thoại di động của tôi về, anh lại để tay sau lưng, tức giận hỏi tôi: “Sao chuyện gì cô cũng kể với người đàn ông khác vậy? Tôi đánh cô, còn lôi chuyện riêng của cô ra uy hiếp cô... Rốt cuộc cô còn nói những gì với anh ta nữa?"
Thật ra tôi muốn nói đó là hiểu lầm, thế nhưng anh lớn tiếng quát tôi như vậy khiến tôi rất khó chịu, vậy là cũng gào lên với anh. “Tôi thích nói với ai thì nói, anh quản được sao? Chẳng phải anh cũng trò chuyện với Nam Nam kia rất vui vẻ sao? Còn Nam Nam... Đặt tên dễ nghe như vậy, còn tôi thì đặt cho cái tên 'Không có 36D' khó nghe chết, có phải anh cố tình không?”
Tôi càng nói càng tủi hờn, đúng vậy, không có 36D thì không có đấy, tôi tự biết là được, sao anh còn lôi ra nói? Còn để người phụ nữ lần trước chế giễu tôi nữa?
Mặc dù ngực tôi không to, nhưng dù gì cũng được coi như có ngực có mông đúng không? Anh thích ngực lớn như vậy thì anh đi tìm đi!
Tức chết mất.
Tôi thở phì phò quay đầu sang chỗ khác, anh lại nhìn tôi với vẻ quái dị và nghi hoặc, u ám hỏi tôi: “Cô đặt tên cho tôi là gì?”