Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giọt Tình
  3. Chương 126: Chap-172
Trước /245 Sau

Giọt Tình

Chương 126: Chap-172

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 172: Đùa ác

Bầu không khí yên tĩnh như chết.

Người đẹp bên kia sửng sốt vài giây đồng hồ, mới yếu ớt hỏi: “A Kiêu, anh đang làm gì vậy?”

Đường Kiêu liếc qua tôi, lập tức dùng giọng bình tĩnh nói với cô ta. “Không có việc gì, bên cạnh có người ấu trĩ, cô ấy nói đùa thôi.”

Tôi ở bên cạnh không bình tĩnh nổi, anh nói ai ấu trĩ hả? Sự ấu trĩ của tôi bằng một nửa anh không vậy?

Được, hôm nay tôi sẽ khiến hai người hiểu lầm nhau chán thì thôi.

Tôi xõa tóc xuống, cố ý hất hất, nhìn chằm chằm vào Đường Kiêu cực kỳ mập mờ.

Anh bị tôi nhìn hơi run rẩy, định tiếp tục nói chuyện với cô ta, nhưng tôi kêu lên bên cạnh.

Không sai, là loại tiếng kêu khiến người ta miên man bất định, tôi vừa kêu vừa khẽ nói: “A... Anh à, anh giỏi quá... ưm... đi vào thêm đi... a... không được... sướng quá..

Nói xong tôi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Đường Kiêu, khỏe mỗi anh nhếch lên đường cong không dễ nhận ra, nói với đầu bên kia điện thoại: “Giờ anh đang có việc, lát nữa gọi lại cho em.

Sau đó anh liền cúp điện thoại, tôi liếc anh: “Mới bao lâu mà anh đã không gọi nữa vậy? Không giải thích với cô ấy để tránh cho cô ấy hiểu lầm anh à?”

Đường Kiêu ngồi lại gần tôi, nhưởng lông mày: “Tôi phát hiện cô kêu rất hay, kêu tiếp mấy câu đi.” “Hừ!”

Tôi cười khẩy: “Anh bảo tôi kêu thì tôi kêu, chẳng phải mất mặt lắm sao?”

Đường Kiêu dùng ánh mắt mỉa mai nhìn tôi, lạnh nhạt nói: “Tôi đổi ý rồi, ngày mai đi đảo Cổ Lãng, tối nay cô về nhà đặt trước vé máy bay đi, hai vé.”

Tôi tỏ thái độ vô cùng kiên quyết: “Tôi không đi, mua hai vé anh cũng đi một mình đi, tôi không muốn đi với anh đâu, khó chịu chết. “Cái này không phải do cô rồi. Nét mặt anh vẫn bình thản: “Công ty bàn chuyện làm ăn đấy, không có cô sao được?” “Thần kinh!”

Tôi đá cửa xe: “Thả tôi xuống xe!

Đường Kiêu nắm lấy tay tôi: “Bây giờ tính cô càng lúc càng khó chiều nhỉ, trước kia sao tôi không phát hiện ra chứ? Có phải cô vờ làm bé thỏ trắng vất vả lắm không?”

Tôi liếc mắt: “Đúng vậy đấy, trước kia tôi là người hiền dịu như vậy, bây giờ cũng bị anh chọc tức thành nhân cách phân liệt, Đường Kiêu anh đúng là có bản lĩnh, có thể khai quật được tiềm năng của người ta...

Ánh mắt anh u oán nhìn tôi: “Không ngờ tôi còn có bản lĩnh này đấy.

Tôi cười ha ha: “Đúng vậy, Đường Kiêu, tôi phát hiện con người anh rất thú vị, vừa khéo hai ngày trước tôi thấy một câu trên mạng vô cùng hợp với tình huống của anh, hình như là một câu của Phật giáo. “Phật nói, điều khổ nhất đời người là yêu mà phải xa nhau, oán hận dai dẳng, cầu mà không được, không buông xuống được, tôi cảm thấy anh và Nam Nam chính là như vậy. Yêu mà phải xa nhau, cầu mà không được, không buông xuống được, để lại oán hận dai dẳng cho tôi, anh nói xem có phải kiếp trước tôi và anh kết thù với nhau, cho nên anh mới đối xử với tôi vậy không?”

Anh khép hờ hai mắt lại, có lẽ đang suy tư thiền ý trong câu nói này.

Tôi yên tĩnh lại, dựa đầu vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn tôi chăm chủ, tôi thấy trong con ngươi đen láy của anh có nét mặt kiểu sau cơn mưa thấy được cầu vồng của tôi, không khỏi đưa tay sờ lên mắt anh.

Đường Kiêu nhắm mắt lại theo bản năng, làn mi dài lướt qua tay tôi, hơi ngưa ngứa.

Sau khi ý thức được mình làm chuyện gì, tôi vội rụt tay về, sờ mặt mình, đã bắt đầu nóng lên rồi.

Đường Kiêu nằm tay tôi áp vào mặt anh lại đặt tay anh lên mặt tôi, hơi man mát, tôi nghe thấy anh khẽ nói: “Gần đây gầy đi không ít.

Tôi rút tay về, tức giận nói: “Còn không phải sao? Ở bên anh, ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ như giảm trên băng mỏng, có thể không gầy được à?”

Đường Kiêu nhíu chặt mày: “Thế nhưng rất lâu trước đây cô không nói vậy, cô nói cô thích tôi, còn nói hai ta như Chí Tôn Bảo và Tử Hà tiên tử, mặc dù ngoài mặt bất hòa, nhưng trong lòng đều có đối phương.

Ách... Đây chẳng phải lời tôi nói lần trước anh say rượu sao? “Thôi đi, ngày đó anh uống nhiều quá, chắc là nằm mơ đấy, tôi nói lời buồn nôn như vậy bao giờ chứ? Tôi ghét anh còn không kịp, còn Chí Tôn Bảo, tôi không phải Tử Hà!”

Đường Kiêu thu tay lại: “Cũng đúng, cô nên hận tôi.”

Tôi cảm thấy câu này của anh hơi khó hiểu, lại hơi kỳ lạ, tôi thực sự không tiện bắt chuyện, đành ngủ trên ghế.

Lái xe đến dưới nhà, tôi đi lấy một quả táo trong tủ lạnh rửa qua rồi ăn, sau đó ngã xuống giường mình nằm ngáy o o, dù sao tinh thần cũng đã căng thẳng cả ngày, đến buổi tối dĩ nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt.

Đường Kiêu không thả tôi đi, tôi chỉ có thể tự tìm thú vui, về phần rốt cuộc tìm thế nào, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, biện pháp duy nhất trước mắt là đi ngủ, chỉ có đầu óc được nghỉ ngơi đủ rồi, tôi mới có thừa tinh thần đi đối phó với bọn họ.

Tôi không đặt trước vé máy bay cho Đường Kiêu, anh tự đặt, sáng sớm hôm sau, tôi còn đang ngủ trong chăn, anh đã xách tôi ra khỏi chăn như xách một con thỏ.

Tôi gục đầu, song nghĩ dù sao cũng tiêu tiền của anh, còn không bằng tôi mượn danh nghĩa đi công tác ra ngoài dạo một vòng, giống như câu nói thịnh hành trên mạng khoảng thời gian trước vậy: “Thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn đi nhìn ngắm”. Tôi cũng muốn đi ngắm.

Nhưng tôi lại đột nhiên nghĩ ra, hôm thứ sáu. nay là

Ngày mai là cuối tuần, chẳng phải Đường Kiêu nói muốn dẫn Phàn Dục Nam đi gặp người nhà sao?

Quảng cáo
Trước /245 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lời Nói Đùa

Copyright © 2022 - MTruyện.net