Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 188: Thì ra hai người cũng cãi nhau
Tôi ngẩng đầu nhìn Phàn Dục Nam, thấy cô ta dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi, tôi lập tức cúi đầu xuống nhặt điện thoại di động của mình lên, ngay lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
Tôi không sao có thể tốt tính chúc bọn họ bên nhau đến đầu bạc, con cháu đầy đàn vân vân, chuyện như vậy quá tàn nhẫn với tôi.
Khi sắp chạy vào nhà vệ sinh, đột nhiên tôi quay đầu nhìn, Phàn Dục Nam vẫn thân mật khoác cánh tay Đường Kiêu, hai người đó đi tới đâu cũng là tiêu điểm toàn hội trường.
Không có cảnh tượng nào kích thích người ta hơn bây giờ, cho nên tôi lựa chọn không nhìn.
Dù trước đó Đường Kiêu nói chuyện thay tôi thì sao, tôi nghi ngờ Phàn Dục Nam cố ý vui oan chuyện trộm nhẫn cho tôi, nhưng tôi mà nói với Đường Kiêu, liệu anh có tin không? Không chừng còn nói đầu óc tôi có vấn đề, bụng ta suy bụng người...
Tôi thấy hay là bỏ đi, tự dưng đi đâm vào vào tường làm gì? Cùng lắm thì sau này cẩn thận Phàn Dục Nam là được rồi.
Mang theo tâm sự đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi còn vờ như tham quan khắp nơi, tìm kiếm nhân viên phục vụ va vào tôi ở nhà vệ sinh và dì dọn dẹp làm hỏng váy tôi trong phòng, nhưng dạo qua một vòng không thu hoạch được gì.
Xem ra, người ta chuẩn bị từ lâu rồi, sao có thể để tôi tìm được chứng cứ dễ vậy được?
Ngược lại khi Mina đi xuống từ trên tầng, trên mặt không nén được vẻ mừng rỡ: “Quá tốt rồi, đều do tôi quá sơ ý, có lẽ buổi sáng khi thức dậy làm rơi trên giường, sau đó là nhân viên khách sạn đưa tới cho tôi, thực sự là...
Đúng lúc này cô ấy nhìn thấy tôi, vội vàng tới kéo tay tôi xin lỗi: “Cô Nhã Hàm, tôi xin lỗi nhé, vì một hiểu lầm mà suýt nữa để cô chịu oan rồi...”
Tôi cười ngọt ngào với cô ấy: “Không sao, tìm được nhẫn là tốt rồi...
Mặc dù đã tha thứ cho cô ấy, nhưng trong lòng tôi khó tránh khỏi cảm thấy là lạ, có lẽ vì tôi là “vợ chưa cưới” của Đào Cẩn, cho nên bọn họ mới đối xử với tôi như vậy đúng không?
Vậy bọn họ phải thất vọng rồi, “vợ chưa cưới” tôi đây chỉ là giả thôi.
Bởi vì tâm trạng như này nên ngồi trước cả bàn sơn hào hải vị ở tiệc ăn thử mà tôi cũng ăn không ngon miệng lắm, cả buổi tiệc diễn ra tẻ nhạt vô vị.
Buổi tối tôi nằm trên giường khách sạn, đột nhiên không muốn ở lại đây nữa, muốn hỏi Đường Kiêu xem bao giờ chúng tôi về nhà.
Vừa đi đến cửa, tôi đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng phụ nữ nức nở. “Dù là em làm thì thế nào? Em ghét cô ta!”
Sau đó cửa phòng Đường Kiêu mở mạnh ra, Phàn Dục Nam khóc lóc chạy ra, khi nhìn thấy tôi, trong ánh mắt tràn ngập thù hận.
Ách... Cô ta ghét ai vậy?
Có phải là tôi không? Tôi lại chọc gì đến cô ta vậy... Hay là cô ta và Đường Kiêu cãi nhau?
Tôi ngơ ngác nhìn cô ta đi xa, trong lòng đầy nghi hoặc, một giây sau, Đường Kiêu đi tới định đóng cửa, thấy người đứng ở cửa là tôi thì mặt sầm lại. “Thậm thụt đứng đây làm gì? Có phải cô nghe trộm chúng tôi nói chuyện không?” “Anh mới thậm thụt đấy, tôi tới hỏi anh xem bao giờ thì trở về, ai ngờ lại gặp cô ta...
Hai tay anh đút túi, nhìn xuống tôi từ trên cao: “Cô không quen ở đây à?” “Cũng không phải, tôi chỉ cảm thấy." “Quen là được rồi, tôi vẫn còn chút việc phải làm ở đây, phải qua mấy ngày nữa mới có thể trở về được, cô có việc gấp à?”
Có lẽ chuyện anh nói là làm gì đó với Phàn Dục Nam phải không? Cũng đúng, sắp thành người một nhà đến nơi rồi, kiểu gì anh cũng phải đi gặp mặt người thân chứ?
Nếu là vậy... tôi không còn gì để nói nữa, đành phải phất tay: “Không có việc gì, tôi đột nhiên nhớ ra nên tới hỏi anh...
Đường Kiêu đột nhiên huýt sáo với tôi: “Tôi còn không biết cô à? Nhất định là muốn gặp tôi, cho nên mới tới đây, đúng không?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tôi hừ một tiếng: “Cứ ở đó mà ảo tưởng sức mạnh đi...”
Sau đó tôi quay người định đi, anh đột nhiên đưa tay qua, chặn tôi vào tường, cho tôi một màn “chặn tường” chính hiệu.
Tôi không dám cử động, cũng không dám nói câu nào, đành phải mặc cho anh đến gần.
Bây giờ tôi càng ngày càng ít phản kháng động tác tay chân với anh, thế nhưng... “Chẳng lẽ cô không có chuyện gì khác muốn hỏi tôi sao?”
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng rực khiến mặt tôi đỏ lên theo. “Hả? Ờ...
Tôi cúi đầu: “Có phải anh và Phàn Dục Nam cãi nhau không?” “Đúng vậy, tôi và cô ấy cãi nhau... Vậy thì sao?”
Giọng anh vẫn lười biếng mà chẳng hề để ý. “Vậy vì sao hai người lại cãi nhau?”
Anh nghiêng mắt nhìn tôi: “Cô tò mò như thế làm gì?”
Tôi hơi căng thẳng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Tôi... Tôi không làm gì cả, chỉ hỏi vậy thôi.”
Anh cười khẩy: “Đừng tò mò như thế... Mấy ngày nay ngoan ngoãn ở khách sạn, đừng chạy linh tinh khắp nơi, chờ tôi xong việc, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng trở về.
Câu này của Đường Kiêu có ý gì? Anh đang ám chỉ gì với tôi sao?
Tôi mở to hai mắt nhìn anh, mù mờ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nhìn nhau không nói gì, tôi bèn chui ra ngoài từ dưới cánh tay anh, sửa lại mái tóc bị anh làm rối, nói: “Tôi chợt nhớ ra hình như tôi còn có chút việc phải làm, không làm phiền anh nữa... “Đào Cẩn vừa mới dẫn trợ lý và con gái anh ta ra ngoài rồi, dù cô có đi gõ cửa cũng không tìm thấy anh ta đâu.”
Giọng Đường Kiêu hơi lạnh, như thể anh biết tôi nhất định sẽ đi tìm Đào Cẩn vậy, rốt cuộc lúc nào mới có thể thay đổi tính cách tự đại này đây...
Tôi quay người, đang định hỏi anh ta đâu, đã thấy một cửa phòng cách Đường Kiêu không xa mở ra, người bế đứa bé xuất hiện ở cửa chính là Đào Cẩn.