Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 208: Còn có thể lấy anh
Tôi thầm rủa xả một tràng trong lòng.
Cô ta muốn kết hôn thì kết hôn, tới show ân ái với tôi thì thôi, còn khuyến khích tôi cũng kết hôn à? Tôi khiến cô ta ngứa mắt vậy sao?
Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu với cô ta, nhưng tôi vẫn cố để mình cười lên thật đẹp. “Tuổi của tôi còn nhỏ, không vội, ha ha, ha ha..."
Cô ta vờ ngạc nhiên: “Em Nhã Hàm, theo chị được biết em cũng chỉ nhỏ hơn chị hai tuổi mà thôi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Vả lại em cũng là người từng cưới một lần, thì càng phải giữ chặt đàn ông tốt bên người, cần phải nắm lấy cơ hội ngay bên cạnh nha...
Phàn Dục Nam đúng là giỏi đóng kịch, bề ngoài cô ta như chị em thân thiết với tôi, trên thực tế lại đang đổi cách hại tôi.
Tôi thật sự rất muốn mắng chửi, chẳng lẽ bởi vì Đường Kiêu ở bên cạnh cho cô ta chỗ dựa, cho nên cô ta nói chuyện không kiêng nể gì như thế à?
Tôi từng cưới một lần thì thế nào? Dù gì tôi cũng được coi như phụ nữ đã ly dị, cô còn khắc chồng đấy, ở quê tôi, nói khó nghe thì cô chính là phụ nữ góa chồng!
Tức chết mất.
Tôi cố gắng duy trì nụ cười của mình, chậm rãi mỉm cười với cô ta. “Thật sao? Cho nên đây chính là lý do cô Phàn vội kết hôn với Chủ tịch Đường sao? Có điều tôi cảm thấy cô nói rất có lý, phụ nữ từng kết hôn một lần như chúng ta cần nắm chặt mỏ vàng bên người, nếu không đến lúc đó hoa tàn ít bướm, cảnh già thê lương, nghĩ thôi đã thấy u buồn rồi...
Nói xong tôi lại vô tội bổ sung một câu: “Chị Nam Nam, tôi không có ý châm chọc chị đâu.”
Chuyện sảng khoái nhất trên thế gian không gì bằng vạch mặt người khác, nhưng chuyện sảng khoái hơn chính là bạn kháy người khác, mà người ta không khảy lại được.
Tôi nhìn thấy sắc mặt Phàn Dục Nam như con tắc kè hoa đang đổi màu, nhưng lại không tiện lên cơn, kìm nén như bị táo bón, có thể biết tâm trạng của tôi sướng đến mức nào.
Biểu cảm của Đường Kiêu dịu đi hiếm có: “Mới chưa được mấy ngày mà miệng lưỡi đã sắc bén hơn nhiều rồi, thấy cô như vậy, chắc là quấy rầy đến Chủ tịch Đào nghỉ ngơi, vậy cô dứt khoát về công ty đi, đừng ở đây làm phiền anh ta nữa.”
Tôi đang định trừng mắt lạnh lùng nhìn Đường Kiêu, nhưng mà không đợi tôi nhìn anh, Đào Cẩn đã tỏ thái độ. “Tính cách Nhã Hàm đáng yêu, trong lúc tôi bị bệnh cô ấy chăm sóc tôi rất tốt, là một cô gái tốt thiện lương hiền lành, sao lại quấy rầy được chứ? Dù là lấy về nhà, cũng có cảm giác tôi trúng mánh."
Tôi bị anh tâng bốc đến mức hơi ngượng, đành phải nói: “Nào có chứ, chẳng phải nên vậy sao?”
Đường Kiêu ở bên cạnh cười xùy: “Có vẻ cô chăm sóc rất cẩn thận đấy nhỉ, khi tôi bị bệnh sao không thấy cô đi theo làm người hầu chăm sóc chu đáo vậy?”
Ban đầu tôi đã không vui vì chuyện hôm nay bọn họ đến đưa thiệp mời rồi, anh còn dùng giọng mỉa mai nói tôi, thế là tôi không hề khách khí kháy lại anh. “Nào có chứ Chủ tịch Đường, chăm sóc cẩn thận chẳng phải là chuyện chỉ có thể làm với người mình thích sao? Chẳng may hôm nào đó anh ngã gãy cổ gãy chân, không chừng chị Nam Nam còn chạy đến nhanh hơn tôi nhiều đấy... Chị nói xem có đúng không? Chị Nam Nam."
Hôm nay chắc chắn là sức chiến đấu của tôi đã bùng nổ, cãi Đường Kiêu cãi Phàn Dục Nam xong, trong lòng có ngọn lửa giận vô hình đang bốc cháy, phải phát tiết đến khi tôi sướng mới được.
Bầu không khí vốn êm đẹp lập tức bị tôi phá vỡ, khiến ba người bọn họ đều có chút ngượng, bên kia Đường Kiêu nhìn tôi hung dữ, vẻ mặt đó như muốn ăn thịt người vậy.
Tôi mà sợ anh ta chắc, lập tức trừng lại không hề khách khí, mãi đến khi tôi nghe thấy Đào Cẩn hỏi. “Chẳng phải trên thiệp mời nói tháng sau kết hôn sao, sao lại gửi thiệp sớm vậy? Hay là... Hai người không chờ được nữa?”
Cái gì? Tháng sau kết hôn? Còn tận một tháng nữa đấy, hai người bọn họ đến gửi thiệp mời sớm như vậy là cố ý à?
Nếu đoán không sai, đây nhất định là ý của Phàn Dục Nam, cô ta muốn làm cho tôi nhìn đây mà.
Lần trước bị cô ta bắt gian trong nhà Đường Kiêu, tôi nên nghĩ tới hôm nay mới phải, có điều Đường Kiêu đã đồng ý kết hôn với cô ta, tôi cũng chẳng còn là uy hiếp với cô ta nữa. “Đúng vậy, có chuyện tốt đương nhiên phải chia sẻ với bạn tốt của tôi trước chứ, huống chi đối phương là Nhã Hàm bạn tốt của tôi nữa mà!”
Tôi cười khẩy từ chối cô ta: “Hai chúng ta không quen.
Bầu không khí lại rơi vào thung lũng lần nữa, cuối cùng vẫn là Đào Cẩn chủ động nói: “Tháng sau kết hôn, tôi nhất định sẽ dẫn theo Nhã Hàm cùng tới, vậy chúc hai người hôn nhân hạnh phúc trước.
Lại nói chuyện thêm một hồi, hai người bọn họ mới chuẩn bị rời đi, tôi cuối cùng cũng thở phào một hơi, sau khi tiễn bọn họ ra khỏi phòng, mới tỏ vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Đào Cẩn cười tôi: “Cô ghét hai người bọn họ đến vậy sao?”
Tâm trạng của tôi u ám, bị anh nói như vậy, càng bất mãn hơn. “Đúng vậy, nhìn thấy bọn họ kết hôn, hạnh phúc mỹ mãn tới show ân ái, tôi cũng muốn ghen chết rồi. Thật là, vì sao người như bọn họ có thể tu thành chính quả, mà đường tình của tôi lại long đong như vậy chứ?"
Đào Cẩn đột nhiên đưa tay tới kéo tay tôi, tôi sững sờ, lập tức trên mặt nóng bừng, đành phải cúi đầu nhìn ngón tay anh.
Tay anh rất đẹp, trắng trẻo, thon dài, ấm áp. “Nếu như cô muốn kết hôn, tôi có thể đi đăng ký với cô bất cứ lúc nào."