Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu bé có khuôn mặt luôn băng giá lạnh lùng bồng nhiên cười một tiếng, xinh đẹp ngại ngùng như những bông hoa đỏ rực rỡ nở rộ trong ba tháng mùa xuân. Đẹp đến mức cảnh vật xung quanh cậu đều phai nhạt.
Rốt cuộc Chiến Hàn Quân cũng chỉ vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt Chiến Quốc Việt, bên trong sự giận dữ mang theo một tia dịu dàng bá đạo, uy hiếp nói: “Quên hết chuyện này cho bố? Chiến Quốc Việt ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng, thời gian cũng không còn sớm, vì thói quen dùng cơm của Chiến Quốc Việt, Chiến Hàn Quân quyết định dẫn hai đứa con trai về nhà.
Không ngờ rằng Chiến Quốc Việt lại lần đầu tiên đề nghị: “Bố, ăn ở bên ngoài luôn đi” Chiến Hàn Quân giật mình ngạc nhiên: “Được không đấy?” Chiến Quốc Việt hé miệng nhẹ nhàng gật đầu.
Khí chất trên người cậu bé vừa sạch sẽ vừa điềm tĩnh. Dường như mỗi một câu nói ra cũng đã trải qua những suy tính kĩ lưỡng của cậu bé.
Chiến Hàn Quân rất ngạc nhiên, lại vô cùng vui vẻ: “Chiến Quốc Việt, con vượt qua chứng sợ hãi ăn cơm bên ngoài từ khi nào vậy?”
Chiến Quốc Việt ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời xanh: “Mẹ nói, dũng giả không biết sợ là gì, không ai ngăn được hành giả, trí giả thì không biết lo lắng”
Chiến Hàn Quân không khỏi nhíu mày. Lạc Thanh Du thô tục ngu ngốc cũng có thể dạy được cho Chiến Quốc Việt những tri thức này à? C
hiến Hàn Quân gọi điện thoại cho người ở nhà hàng Hoan Á đế đặt trước địa điểm, vào lúc anh đang chuẩn bị dẫn bọn nhỏ đi qua thì bỗng nhiên ông cụ nhà họ Chiến gọi một cú điện thoại tới.
“Con trai” Chiến Hàn Quân vừa cầm điện thoại lên, ông cụ thanh âm liền lộ ra đặc biệt kích động: “Anh Nguyệt nói gần đây con lại có thêm một đứa con trai, sao con có thể giấu diếm không nói với người nhà một chuyện vui lớn như vậy chứ? Ông nội đã hạ một chỉ thị lớn quan trọng, để hoan nghênh Lạc Thanh Tùng về nhà, nhà họ Chiến sẽ chuẩn bị cho Lạc Thanh Tùng một buổi lễ chào mừng to lớn, thịnh soạn và long trọng.”
“Đến lúc đó còn phải đổi tên cho Lạc Thanh Tùng, ông nội và nhà các chú bác còn muốn tặng Lạc Thanh Tùng một chút cổ phần.
Con nhớ đêm mai nhất định phải dẫn theo con trai xuất hiện ở bữa tiệc này, ông nội còn muốn mở họp báo, muốn công bố thân phận của Lạc Thanh Tùng ra bên ngoài!”
Chiến Hàn Quân nhìn sang Lạc Thanh Tùng, nhớ lại chuyện người bố ruột như anh muốn gặp con trai thôi mà cũng phải trải qua gần chín chín tám mươi mốt nạn. Anh còn chưa lấy được quyền nuôi dưỡng con trai, ông cụ đã không chờ đợi nổi nữa mà muốn Lạc Thanh Tùng chính thức trở thành thành viên trong gia đình.
Chỉ sợ chuyện này mà làm không xong thì sẽ làm cho Lạc Thanh Du chó cùng rứt giậu, phải biết lúc này trái tim của Lạc Thanh Tùng cũng là một thể với Lạc Thanh Du. Nếu mẹ con hai người cùng nhau lên kế hoạch bỏ trốn…
Mặc dù nhà họ Chiến có nhiều thủ đoạn, nhưng nghĩ đến chuyện năm đó Lạc Thanh Du có thể mang thai mười tháng rồi sinh con dưới sự truy lùng gắt gao của anh, lại mượn kế mẹ con giả chết thành công làm cho anh buông lỏng sự đề phòng với cô, chạy trốn ra nước ngoài..
Đứa con là xương máu của anh, anh không thể để nó gặp nguy hiểm. Chiến Hàn Quân nói với ông cụ: “Bố, báo cho ông nội hủy bỏ buổi họp báo.”
Ông cụ bỗng nhiên nổi giận lôi đình, giọng còn vang hơn sấm sét: “Tại sao?”
Chiến Hàn Quân hiếm khi nặng nề nói: “Muốn đổi tên con cũng phải chờ nhà họ Chiến lấy được quyền nuôi dưỡng thẳng bé đã”
Ông cụ như trút được gánh nặng: “Bố còn tưởng răng là chuyện lớn gì chứ? Không phải chỉ là quyền nuôi dưỡng thôi sao? Bố nghe Anh Nguyệt nói, mấy năm nay Lạc Thanh Du mấy nuôi con rất vất vả, dạy con cũng rất tốt, biết lễ phép, lại hiểu chuyện. Nhà họ Chiến chúng ta sẽ không bạc đãi cô ấy. Cho cô ấy một khoản tiền..”
“Bố, tiền không giải quyết được vấn đề.”
“Vậy thì cho nhiều thêm chút”