Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Người đáng thương tất có chỗ đáng giận”
Trong đôi mắt lạnh như băng của Chiến Hàn Quân tràn ngập sự chán ghét và ghê tởm lướt qua Lạc Thanh Du, dường như không muốn nói nhiều lời hơn với cô một câu nào nữa.
Anh xoay người dặn dò bọn nhỏ: “Lên lầu thay quần áo, bố dẫn mấy đứa đi tham gia tiệc sinh nhật của cô nhỏ.”
Bọn nhỏ hoan hô rồi lên lầu Lạc Thanh Du thở dài mấy cái không phát ra tiếng, đáy mắt nhẹ nhàng ột làn sương mù. Cô nhắm mắt lại, cố nén nước mặt lại vào bên trong.
Rõ ràng cô biết anh không hề có tình cảm với mình, tại sao cô vẫn còn ôm hy vọng với anh chứ?
Không hy vọng sẽ mới không bị tổn thương.
Lạc Thanh Du ném bỏ cảm xúc không vui đi, mở cửa ra ngoài.
Tiệc sinh nhật của Chiến Anh Nguyệt được tố chức ở Câu lạc bộ Á Châu.
Quảng trường bên trong rộng thênh thang, ánh trăng sáng và sao đầy trời ở trên đỉnh đầu, biển hoa đỏ rực kéo dài bày ở hai bên thảm trải nền, màu tím xinh đẹp rực rỡ, mùi hương thơm ngát.
‘Sâm panh thơm ngon phối với người đẹp đơn thuần tinh khiết qua lại không ngớt ở trong đám người, tất cả tạo thành một quang cảnh tuyệt đẹp.
Nơi nơi đều lộ ra phong cách xa hoa, ngợp trong vàng son, ai nấy đều mặc trang phục sang trọng, xa xỉ và lấp lánh, lay động trong ánh mắt của người ta.
Khách khứa nối liền không dứt, ăn mặc đoan trang nền nã, nhưng đều là sức mạnh của các gia tộc gộp lại.
Nhà họ Chiến là chủ sự của buổi tiệc hôm nay, theo lý thuyết mà nói thì Chiến Anh Nguyệt mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Nhưng mà rất rõ ràng, những khách khứa đến tham dự tiệc ngày hôm nay, chỉ có hai loại người.
Một loại là vì công ty của mình mà đến.
Mấy vị nam chủ gia đình bọn họ xoay quanh nhà họ Chiến, mưu tính mượn nhành cây cao này để mở rộng lãnh thổ công ty của bọn họ.
Mà một loại khác là vì tình mà đến.
Những cô gái xinh đẹp lá ngọc cành vàng có tiếng đó trang điểm tỉ mỉ, thật giống như trăm hoa đua nở trong mùa xuân, ganh đua cùng hoa cỏ.
‘Vì muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc cho đám trai ế kim cương nhà họ Chiến, các cô ấy cũng ra sức sửa soạn bản thân thật lộng lẫy.
Từ lúc bắt đầu tiến vào hội trường, các cô ấy liền bày ra vẻ rực rỡ, đoan trang, cao quý và thanh lịch của bản thân. Có một số phụ nữ biết nói chuyện thì xoay quanh Chiến Đình Quang, có phụ nữ thì trông ngóng đợi sự xuất hiện của Chiến Hàn Quân…
Chiến Anh Nguyệt ngồi ở một góc, vô cùng chán ngán nhìn những người phụ nữ rực rỡ chói lọi kia ở trung tâm sân tiệc.
Một đám phụ nữ trang điểm lộng lẫy muốn gả cho anh trai của cô ấy, nhưng họ lại không biết răng, một khi bước vào cánh cửa sâu như biển nhà họ Chiến, chỉ sợ là cả đời này của anh cô ấy, anh ấy sẽ không có khả năng yêu người nào khác.
Chưa đợi được cho đến khi Chiến Hàn Quân tới, những cô gái xinh đẹp cành vàng lá ngọc có tiếng kia liền sôi nổi tụ tập bên cạnh Chiến Anh Nguyệt. Một đám bưng ly rượu đỏ, dối trá khen ngợi Chiến Anh Nguyệt: “Cô Nguyệt, hôm nay cô thật là đẹp!”
Chiến Anh Nguyệt vừa miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vừa phải nũng nịu: “Ngày nào tôi cũng rất đẹp mà”
Bạch Hoài An mặc bộ lễ phục hở lưng màu tím đi tới, vừa xinh đẹp lại gợi cảm, ánh mắt của mọi người đều bị cô ta thu hút.
Có người còn thì thầm rỉ tai nhau: “Cô ta chính là người phụ nữ mà anh Quân yêu thích đấy”
“Wow, thật xinh đẹp”
Chiến Anh Nguyệt không chê phiền phức mà vào góp vui, cô ấy nói: “Cô An và anh của tôi đã chia tay rồi”
Những người phụ nữ đó trong nháy mắt bùng nổ, vốn là đang mang vẻ mặt mất mát, lúc này lại mặt mày hớn hở.
Nếu như cậu Quân đang độc thân, nói như vậy thì các cô ấy đều có cơ hội rồi?
Bạch Hoài An đi tới chỗ của Chiến Anh Nguyệt bên này, cuộc thảo luận của mấy người phụ nữ đều bị cô ta nghe vào trong tai.
Bạch Hoài An thừa nhận một cách thoải mái: “Đúng vậy, tôi và anh Quân đã chung sống với nhau một khoảng thời gian, sau đó cả hai cảm thấy không thích hợp, vì thế lại trở về trạng thái làm bạn bè. Chỉ có điều là theo tôi được biết, tuy rằng anh Quân đã chia tay với tôi rồi, nhưng mà anh ấy cũng không giống như người thiếu phụ nữ. Ít nhất thì tôi biết một chuyện, bây giờ anh ấy đang sống chung dưới một mái nhà với Lạc Thanh Du”