Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nước mắt Thanh An chảy giàn giụa, cô bé chạy tới ngã nhào vào lồng ngực mẹ mình, khuôn miệng nhỏ xinh mếu máo trông đáng thương đến tội.
“Mẹ ơi, các bạn học trong lớp ai cũng nói con chỉ có mỗi một người mẹ nghèo, không có ông bố giàu nào cả”
Thanh An nói với giọng ấm ức, cái mũi nhỏ của cô bé không ngừng sụt sịt, cô bé nghẹn ngào nói tiếp: “Lúc ở trên lớp, giáo viên còn nói bọn con là cùng mẹ khác bố”
“Thanh Tùng vì muốn giúp con mà đã mắng bọn họ một trận, còn chuyện Chiến Quốc Việt tranh chấp với giáo viên cũng là tại con, hai người họ muốn bảo vệ con nên mới làm vậy”
“Mẹ ơi, là do con không tốt, con đã làm liên lụy đến anh Thanh Tùng và Quốc Việt, hại hai người họ bị phạt, con không phải là bé ngoan”
Lạc Thanh Du nghe cô con gái nhỏ nói xong, lòng cô giống như bị một ngàn cây kim nhỏ găm vào vậy, đau không thể tả Rõ ràng là bố cô bé vẫn đang sống cùng họ dưới một mái nhà, nhưng chính sự lạnh nhạt xa lánh của anh đã khiến Thanh An lầm tưởng là anh không yêu cô bé.
Một đứa bé còn nhỏ như vậy, trải qua hai ba lần lạnh nhạt sẽ cảm giác buồn đến nhường nào.
Có lẽ vì trong lòng cô bé đã mặc định tưởng rằng bố không yêu mình, nên khi mấy đứa trẻ học cùng kia cười nhạo cô bé là đứa không có bố, Thanh An đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều nên mới khóc đến mức khiến người khác phải thương tâm thế này.
Nghĩ đến đây, cô lập tức kéo tay Thanh An, đỡ cô bé đứng dậy, đi thắng về phía thư phòng của Chiến Hàn Quân.
Cô đã quyết định rồi, dù cô có phải ra đi với hai bàn tay trắng đi chăng nữa cô cũng chấp nhận. Chỉ cần các con cô có thể sống khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên từng ngày cô tình nguyện sống nốt phần đời còn lại của mình trong cô độc.
Cô phải nói rõ với Chiến Hàn Quân, Thanh An là con gái anh.
Chiến Hàn Quân nhìn hai người một lớn một nhỏ hừng hực xông vào phòng mình thì có hơi ngạc nhiên, anh nheo mày nhìn hai người, khó hiểu hỏi: “Có việc gì sao?”
“Anh Quân, anh đã bao giờ nghĩ đến việc…muốn có một đứa con gái chưa?” Vốn dĩ Lạc Thanh Du định nói thẳng vào vấn đề, nhưng, cuối cùng cô lại không đủ dũng cảm, đành chuyển sang bước thử thăm dò xem sao.
Chiến Hàn Quân nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía Thanh An, ý cười trên mặt anh lại càng hiện lên rõ ràng hơn, tuy nhiên nụ cười ấy lại đem đến cảm giác khiến đối phương phải suy ngắm.
Đứa bé kia là con gái của Lạc Thanh Du và một người đàn ông khác, lòng bao dung của anh đâu đủ lớn đến mức có thế coi cô bé như con ruột của mình chứ.
“Cô đang định tặng con gái của mình cho tôi sao? Xin lỗi… tôi chỉ cần có Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt thôi, như vậy là quá đủ rồi”“
Chiến Hàn Quân thản nhiên nói.
“Thanh An là đứa trẻ ngoan…”
“Ừ, có thể trong mắt cô con bé là một đứa trẻ ngoan nhưng trong mắt tôi thì khác.” Loại đàn ông thẳng như ruột ngựa như Chiến Hàn Quân thì biết gì gọi là chọn lọc từ ngữ đâu, anh cứ nghĩ gì nói nấy thôi: “Với lại, tôi không.
nghĩ mình sẽ dạy dỗ được con bé này Ý muốn cự tuyệt đã thể hiện quá rõ ràng qua câu nói.
Và đương nhiên, một đứa trẻ hiểu chuyện như Thanh An ắt sẽ hiểu mình bị từ chối, cô bé lắc lắc cánh tay mẹ, ngước đôi mắt to tròn ửng đỏ lên nói: “Mẹ, con không cần bố nữa đâu, chúng ta đi đi”
Lạc Thanh Du do dự nhìn Chiến Hàn Quân, rồi lại cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố nín khóc của con gái. Cuối cùng cũng chỉ biết bất lực thở dài một hơi.
Cô xoay người, kéo Thanh An ra ngoài.
Buổi tối hôm đó, đến nửa đêm Thanh An vẫn luôn miệng gọi mẹ, dường như cô bé lại nằm mơ thấy gì đó. Nhìn con gái như vậy, Lạc Thanh Du chỉ biết ôm cô bé vào lòng, vì suy nghĩ mà thức trắng đêm.
Cô nên làm gì bây giờ?
Sau chuyện ngày hôm nay, quan hệ giữa Thanh An và Chiến Hàn Quân dường như lại quay về vạch xuất phát.
Thanh An cũng không còn ý định lấy lòng Chiến Hàn Quân nữa, bởi cô bé cảm thấy dù mình có nỗ lực cỡ nào thì bố vẫn sẽ không thích cô bé, cho nên cô bé đã chọn cách từ bỏ, không cố gắng nữa.
Còn bên Chiến Hàn Quân, chỉ cần nghĩ đến chuyện Thanh An là con gái của Lạc.
Thanh Du và người đàn ông khác là anh lại khó chịu, không muốn tiếp cận với cô bé, như: vậy quan hệ giữa hai người ngày một xa cách hơn Sáng sớm hôm sau, không khí trên bàn ăn tức khắc trở nên ngưng trệ đến trầm trọng, cảm giác ai cũng có tâm sự của riêng mình.
Thanh An chỉ yên lặng cúi đầu húp chào, từ đầu bữa đến cuối bữa cô bé không hé răng nói lời nào, cũng chưa từng thử ngước mắt lên liếc nhìn Chiến Hàn Quân lấy một cái.
Còn về phần Lạc Thanh Du, cô nhìn con gái trước giờ luôn lạc quan yêu đời, ở đâu có cô bé là có tiếng cười nói vui vẻ. Vậy mà bây giờ, cô bé lại trở nên trâm mặc ít nói, điều này thật khiến người mẹ như cô đau lòng mà. Lạc Thanh Du thầm thở dài trong lòng, ảo não nhìn về phía Chiến Hàn Quân Còn Chiến Hàn Quân, anh thản nhiên coi như không biết đến ánh mắt thù hằn mà hai người phụ nữ trong nhà đang lén nhắm đến mình Lâu đần cũng thành quen!
Tuy nhiên, vẻ mặt hờ hững ngạo nghễ của Chiến Hàn Quân đã nhanh chóng bị đánh bại bởi một vị khách bất ngờ ghé thăm, đó là Bạch Hiểu Phong.
Lúc Lạc Thanh Du và Chiến Hàn Quân vừa bước chân ra đến cửa thì thấy chiếc xe thể thao của Bạch Hiểu Phong đang đậu trên đường Đậu Du, ngay trước bức tường hoa nhà bọn họ. Anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, lười nhác dựa lên cửa xe, nhìn về phía Lạc Thanh Du cười híp mắt.