Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bé Tùng nhất thời kinh hoàng chui nhanh vào gầm giường trốn.
Chiến Quốc Việt thấy cậu trốn kỹ rồi bước ra mở cửa, gương mặt đẹp trai lạnh lùng nhìn Chiến Quốc Việt Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nhìn đứa con trai mặt liệt như núi băng, nhíu mày, biểu cảm của thắng nhóc này vừa rồi không phải rất sinh động sao? Xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Chiến Quốc Việt, Chiến Hàn Quân chào tạm biệt con trai mình.
“Bố đi làm, cô sẽ đưa con đi học. Không thành vấn đề chứ?” Trong mắt Chiến Quốc Việt hiện lên vẻ kháng cự, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!” Chiến Hàn Quân nhìn sự kháng cự trong mắt Chiến Quốc Việt, nhớ lại những gì Lạc Thanh Du đã nói với mình, bọn trẻ ở trường mẫu giáo và bố mẹ chúng nó không thân thiện với Chiến Quốc Việt, trong lòng Chiến Hàn Quân gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, rất nghiêm túc hỏi Chiến Quốc Việt: “Nói cho bố biết, con không thích đi nhà trẻ đúng không?” Chiến Quốc Việt quay đầu lại, im lặng.
Chiến Hàn Quân khẽ thở dài, mỗi lần nói về vấn đề này với Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt đều dùng thái độ hờ hững như vậy đáp lại anh.
Mà anh luôn nghĩ với quyền thế địa vị của mình, sẽ không ai dám đâm đầu vào chỗ chết trêu.
chọc con trai mình.
Nhưng rõ ràng anh đã quên mất, vì để Chiến Quốc Vi sống cuộ sống của một đứa trẻ bình thường, anh đã không nộp hồ sơ thật của Chiến Quốc Việt cho nhà trẻ.
Khi Chiến Hàn Quân bước xuống từ tầng hai, Lạc Thanh Du đã thu dọn đồ chơi trong khu vui chơi đâu ra đấy. Quay đầu lại nhìn thấy Chiến Hàn Quân trầm mặt đứng đăng sau, Lạc Thanh Du giật mình.
“Ngài Quân, anh còn có chuyện gì nữa sao?” Lạc Thanh Du vẫn còn sợ hãi hỏi “Lạc Thanh Du, đừng dùng tình thương dối trá của mình để cảm hóa Chiến Quốc Việt, cô như vậy sẽ chỉ làm cho thẳng bé trở nên tôi tệ hơn.” Chiến Quốc Việt nghiến răng.
Chiến Quốc Việt lúc thế này lúc thế kia khiến anh khó mà thích ứng.
Lạc Thanh Du nói: “Buổi hiện của Chiến Quốc.
Việt hôm nay không phải rất tuyệt vời sao? Thắng bé nói nhiều hơn bình thường rất nhiều?” Chiến Hàn Quân đè thấp giọng, gầm lên: “Biếu hiện của thẳng bé hôm nay cực kỳ giống bệnh nhân tâm thần phân liệt. Tất cả là nhờ cô ban tặng. Lạc Thanh Du, lúc nào về tôi tìm cô tính sổ sau”
Chiến Hàn Quân bỏ lại một câu ác độc, nghênh ngang bỏ đi Lạc Thanh Du nghe thấy từ “tâm thần phân liệt”, sợ đến nhữn cả người Chiến Quốc Việt cũng là con trai bảo bối của cô, tất nhiên cô mong Chiến Quốc Việt sẽ phát triển theo hướng tích cực. Nếu sự xuất hiện của.
cô khiến bệnh tâm lý của đứa trẻ trở nên trầm trọng hơn, cô không cách nào tha thứ cho chính mình *Chiến Quốc Việt…” Lạc Thanh Du hoang mang, rối loạn chạy lên tầng.
Bé Tùng nghe thấy tiếng mẹ gọi, sợ đến hồn phi phách tán.
“Chiến Quốc Việt, tớ phải đi” Bé Tùng nói xong liền bò ra ngoài cửa sổ, Chiến Quốc Việt đi theo hỏi cậu: “Cho tôi số điện thoại của cậu!” “Được” Bé Tùng nói số điện thoại của mình, Chiến Quốc Việt nhớ kỹ trong đầu.
“Cộc cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên Chiến Quốc Việt cẩn thận đóng cửa sổ, bước tới mở cửa.
Lạc Thanh Du nhìn Chiến Quốc Việt đã khôi phục lại nét mặt anh tuấn, lạnh lùng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chiến Hàn Quân lại nghỉ ngờ thắng bé bị tâm thần phân liệt Chiến Quốc Việt nhướng mắt nhìn Lạc Thanh Du, khác với vẻ lạnh lùng thờ ơ lúc trước, ánh mắt hôm nay càng thêm ý nghiên cứu, tìm tòi Hóa ra Lạc Thanh Du chính là mami mà cậu ngày nhớ đêm mong!
“Quốc Việt, bố cháu bảo cô đưa cháu đi học” Sâu trong nội tâm Lạc Thanh Du thực sự không muốn đưa Chiến Quốc Việt đến trường, nhưng ngại quyền thế của Chiến Hàn Quân, cô đành phải nghe theo.
Nhưng về phương thức biểu đạt, cô vẫn để Chiến Hàn Quân đóng vai ác.