Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu không muốn làm cho mami khóc, nhưng cậu đã đồng ý với bé Tùng, phải muốn thuyết phục mami nộp đơn xin việc vào Á Châu.
Chiến Quốc Việt thực sự không biết làm thế nào để thuyết phục mami tham dự cuộc ngày hội việc làm của Á Châu, vì vậy định dùng tranh làm phương thức ám chỉ mẹ: cậu cần mẹ.
Hy vọng mẹ có thể hiểu bức tranh này, biết cậu cần mẹ, từ đó nhận thông báo tuyển mộ của Á Châu.
Đúng lúc này, Chiến Hàn Quân gọi đến. Lạc Thanh Du liếc nhìn dấy số xa lạ trên màn hình điện thoại, không thèm quan tâm.
“Mẹ ơi, điện thoại của mẹ!” Chiến Quốc Việt đưa điện thoại cho mẹ.
Với Chiến Quốc Việt Số mà nói số điện thoại xa lạ rất quen thuộc, cậu đã quen với dãy số này từ lâu, Đó là cuộc gọi từ bố.
Chiến Quốc Việt chu đáo cầm điện thoại đưa cho Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du không muốn con trai mình mất hứng nên cầm máy lên, nhận điện thoại “Lạc Thanh Du…
Khi giọng nói lạnh như băng của Chiến Hàn Quân vang lên, nháy mắt Lạc Thanh Du thất thần “Cô có hứng thú đến ngày hội việc làm của Á Châu không?” Giọng của Chiến Hàn Quân không có chút nhiệt độ nào.
“Ngày hội việc làm của Á Châu?” Lạc Thanh Du ngạc nhiên. Nếu cô là Nghiêm Linh Trang, cô sẽ không ngạc nhiên nếu Chiến Hàn Quân mời cô vào Á Châu.
Nhưng bây giờ cô chỉ là Lạc Thanh Du? Trong mắt Chiến Hàn Quân, cô chỉ là một bà nội trợ trình độ thấp, tùng tẳng, thô bi “Chiến Hàn Quân, tại sao lại mời tôi?” Lạc Thanh Du luôn cảm thấy Chiến Quốc Việt không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.
Chiến Hàn Quân nói: “Là ý của Chiến Quốc Việt” Lạc Thanh Du sững sờ, Chiến Quốc Việt sao có thể đột nhiên nhớ tới tìm cho cô một công việc? Có phải vì cô bị bố cậu đuối việc nên cậu lo lắng cô sẽ thất nghiệp không? Hóa ra Chiến Quốc Việt nhà cô là đứa trẻ trong nóng ngoài lạnh.
Mãi không nghe thấy tiếng đáp lại của Lạc.
Thanh Du, Chiến Quốc Việt mất kiên nhãn, trong giọng nói lại có chút tức giận nhàn nhạt xen lẫn: “Sao nào, không dám tới?” Lạc Thanh Du còn chưa phản ứng kịp nên làm sao trả lời anh. Miệng lưỡi độc địa của Chiến Hàn Quân lại bắt đầu hoạt động: “Sau này đừng khoác lác khả năng của mình trước mặt trẻ con.
Cẩn thận không tự chuốc lấy khổ. Lạc Thanh Du, nếu cô không muốn mất mặt thì giả thích cho Chiến Quốc Việt hiểu rõ tại sao cô không thể đến…
Anh chưa kịp nói xong, Lạc Thanh Du đã lập tức chen ngang: “Ngài Quân đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đi” Chiến Hàn Quân ngẩn người.
Người phụ nữ này đúng là không biết trời cao đất rộng.
“Lạc Thanh Du, tôi phải nhắc nhở cô một câu, nếu cô nghĩ tôi sẽ mở cửa sau cho cô, thì sớm dẹp cái ý nghĩ đấy đi” Không ngờ, Lạc Thanh Du cũng rất khí phách nói: “Tôi đã đi qua rất nhiều cửa chính, nhưng chưa bao giờ đi cửa sau” Gương mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt co.
quắp, chẳng nhẽ khả năng tự nhận thức về mình của người phụ nữ này đã bị chó ăn rồi? “Vậy cô Thanh Du ứng tuyển vị trí nào? Là nhân viên dọn dẹp sao? Xin lỗi, Á Châu không thiếu nhân viên dọn dẹp.” Người này đang coi thường cô? Lạc Thanh Du nghiến răng nghiến lợi nói: “An ninh mạng” Mặt Chiến Hàn Quân đen như đít nồi..
Sản nghiệp của Á Châu trải dài khắp cả nước, Tĩnh vực liên quan đến điện ảnh, truyền hình, điện tử, truyền thông mới, dịch vụ ăn uống, giải trí Chỉ có mảng an ninh mạng là do anh tự mình phụ trách.