Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Thanh Du xin vào bộ phận anh quán lý trực tiếp, rõ ràng là đối với anh tặc tâm không chết “Tốt lắm, mười giờ sáng, nhớ báo cáo cho bộ phận nhân sự trụ sở của Á Châu Người phỏng vấn của bộ phận nhân sự sẽ long trọng chào đón cô”
Chiến Hàn Quân nghiến răng nhấn mạnh từ “long trọng.” Cách điện thoại, Lạc Thanh Du cũng có thể cảm nhận được sự khinh thường vô địch của tổng giám đốc: “Cảm ơn Ngài Quân!” Mặc dù sợ chết khiếp nhưng vẫn bày ra khí thế không thua kém.
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Thanh Du trang điểm tỉnh tế, trang nhã.
Dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng làn da trắng như sứ, ngu quan dịu dàng, cộng một chút phấn son khiến cô trông rất quý phái. Hơn nữa, cô búi tóc cao, đổi thành váy đuôi cá ren cao cấp màu tím nhạt, trong nháy mắt như lột xác, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần.
Thanh An lấy túi Michael Kors màu trắng của mami ra, ngọt ngào nói: “Mami, cái túi này rất hợp với trang điểm hôm nay của mẹ. Hôm nay mẹ cứ như tiên nữ ấy, đẹp quá” Lạc Thanh Du ngồi xổm xuống, hôn Thanh An một cái. Sau đó, cô nháy mắt tỉnh nghịch với Thanh An: “Con có thấy mẹ giống nhân viên dọn dẹp không?”
Chiến Hàn Quân nói cô chỉ đủ tiêu chuẩn để ứng tuyển nhân viên quét dọn của Á Châu, vì vậy cô sẽ cho anh ta nhìn thử, cô không đi theo con đường nhân viên dọn dẹp.
Chiến Quốc Việt có chút lo lẳng, công ty Á Châu của bổ, tiêu chuẩn vàng để tuyển dụng là “Người có năng lực được cất nhắc, người trình độ trung bình chỉ có thế làm cấp dưới, kẻ tầm thường bị đào thải” Mặc dù mẹ rất xinh đẹp nhưng không biết kỹ năng của mẹ có được bố xem trọng hay không. ?
“Mẹ ơi, nên đi thôi” Chiến Quốc Việt sợ mẹ đến muộn, đến muộn là điều đại ky ở Á Châu. Vì vậy, cậu nhắc nhở Lạc Thanh Du Lạc Thanh Du nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
“Mẹ đưa hai đứa đến trường mầm non trước.” Chiến Quốc Việt từ chối, giọng điệu cương quyết: “Không cần đâu, mẹ đi phỏng vấn đi” Lạc Thanh Du sửng sốt: “bé Tùng” có vẻ quan tâm đến công việc của cô. Lạc Thanh Du bước tới xoa đầu “bé Tùng”, hỏi: “Tùng, con rất muốn mẹ làm việc ở Á Châu à?”
*Bé Tùng” gật đầu như giã tỏi, đương nhiên cậu hy vọng mami đến làm việc ở Á Châu, bởi vì chỉ có như vậy, mami và bố mới có cơ hội gặp nhau. Đây là tâm nguyện chung của cậu và bé Tùng.
Lạc Thanh Du gật đầu, mặc dù cô không biết tại sao con trai mình lại có ý tưởng kỳ lạ như vậy, nhưng lờ mờ cảm thấy con trai mình đã lớn, trở nên nhạy bén, vì vậy mong cô có thể trở lại làm việc ở nơi mà cô thích.
“Mẹ chắc chắn sẽ không để con thất vọng” Lạc Thanh Du mỉm cười.
Lúc Lạc Thanh Du đến phòng nhân sự của Á Châu, đồng hồ vừa điểm đúng mười giờ.
Những người phỏng vấn trong văn phòng đã đợi từ lâu, khi Lạc Thanh Du mở cửa bước vào, mắt những người phỏng vấn sáng lên.
Tiên nữ hạ phàm, gió mát thoảng đến! Đây là ấn tượng đầu tiên của họ về Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du duyên dáng, điềm tĩnh bước đến chỗ những người phỏng vấn, nở nụ cười tự, tin thỏa đáng: “Xin chào các vị giám khảo.” Tiếng phố thông chuẩn, trầm bổng như giọng phát thanh viên.
Người phỏng vấn trố mắt nhìn nhau. Tại sao ứng viên khác xa những gì tống giám đốc đã nói thế? Không phải bảo cô ấy có trình độ học vấn thấp kém, cư xử thô thiển, vô học sao? “Họ tên” Một giám khảo nghỉ ngờ Lạc Thanh Du đã đi nhầm chỗ, mở miệng dò hỏi “Lạc Thanh Du.”
Lạc Thanh Du trả lời bằng tiếng phổ thông đúng chuẩn *Cô ứng tuyển vào vị trí nào?” “Bảo vệ an ninh mạng” Người phỏng vấn chỉ vào máy tính bên cạnh: “Cô Thanh Du, đây là câu hỏi mà đích thân tổng giám đốc của chúng tôi đặt ra cho cô. Nếu cô có thể vào trang web của Á Châu, hơn nữa xâm nhập thành công bất kỳ máy tính nào trong trụ sở, coi như cô vượt qua bài kiểm tra” Lạc Thanh Du bước đến máy tính, bắt đầu làm việc.