Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Thanh Du gật đầu: “Là tôi” Ngẩng mặt lên, vô cùng đắc thắng cười với anh.
“Rất tốt” Chiến Quốc Việt cười khó đoán: “Đi với tôi” Lạc Thanh Du rời khỏi phòng cùng tổng giám đốc, liền nghe thấy người phỏng vấn đang dùng đáng trách trời thương dân cầu nguyện cho cô: “Cô gái, tự cầu nguyện đi!”
Lạc Thanh Du không khỏi có chút hối hận nào, mặc dù tổng giám đốc đã nói trước, cô có ‘thể hack bất kỳ máy tính nào trong trụ sở, nhưng không có nghĩa là anh ta không gây phiền phức cho cô.
Sau khi Chiến Quốc Việt đưa Lạc Thanh Du đến phòng làm việc riêng, anh ngồi trên chiếc sofa da màu đen sang trọng, tao nhã, nhướng đôi con ngươi đại bàng sắc bén, dò xét người phụ nữ ngoan ngoãn trước mắt.
Hôm nay Lạc Thanh Du trang điểm thanh khiết, thoát tục, trong sáng, linh động, đồng thời cũng lộ ra một phần tao nhã, điều này khiến Chiến Hàn Quân nhất thời thất thần.
Không ngờ người đàn bà nhà quê này nghiêm túc trưng diện… vẫn khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân, không biết anh lại trồi lên ý nghĩ xấu xa gì.
Không bắng cô phủ đầu trước: “Ngài Quân, họ nói tôi có thế hack bất kỳ máy tính nào trong trụ sở? Tôi không biết anh đang họp, mà người không biết thì không có tội, anh không thể trách tôi được” Chiến Hàn Quân thẳng tắp sống lưng, anh là người có nguyên tắc rất mạnh, coi trọng chữ tín.
Mặc dù rất không hài lòng với kết quả này, nhưng khả năng của Lạc Thanh Du khiến anh không có lý do gì để từ chối.
Chiến Hàn Quân đưa danh sách vị trí trên bàn làm việc cho Lạc Thanh Du: “Cô chọn lấy một vị trí bên trong này đi” Lạc Thanh Du tựa như mua trúng vé số 5 tỷ sốc đến mức quên đưa tay ra nhận Chiến Hàn Quân cầm hồi lâu rồi ném lại xuống bàn. Đối với cô, anh dường như chẳng có chút kiên nhãn nào.
Lạc Thanh Du hoàn hồn, cầm lên danh sách vị trí trên bàn lên, nghiêm túc xem xét. Khi thấy vị trí trợ lý tống giám đốc, cô chột dạ liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Khuôn mặt bất lực và tội nghiệp của Chiến Quốc Việt cứ từ từ hiện lên trong tâm trí cô, nếu cô có thế làm trợ lý của anh, cô sẽ có nhiều cơ hội đến gần Chiến Quốc Việt hơn.
Nhưng không phải cô không biết Chiến Hàn Quân ghét cô đến nhường nào.
Cô nhéo tấm giấy, rơi vào tình trạng vướng mắc.
Bố con hai người này, cuối cùng cô cũng chỉ có thể để một người như ý thôi.
chọn nó.” Lạc Thanh Du chỉ vào vị trí trợ lý tống giám đốc, khẽ cần răng, bất chấp mọi giá.
Ánh mắt sắc như chim ưng của Chiến Hàn Quân bay tới dưới những ngón tay mảnh khánh của Lạc Thanh Du, khi nhìn thấy hai chữ “Trợ lý tổng giám đi bay biến “Tại sao cô nghĩ mình đủ tư cách cho vị trí này?” Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói.
Lạc Thanh Du nghe thấy sự khinh thường của anh dành cho cô, nhưng chỉ có thể trả lời như câu hỏi kiểm tra của người phỏng vấn. “Tôi nghĩ tôi vượt qua kỹ năng hack và khả năng quản lý tổng thể của người thường, đủ đảm nhiệm vị trí trợ lý tổng giám đốc”
Chiến Hàn Quân nhìn vào đôi mắt long lanh, trong vắt của Lạc Thanh Du, mặc dù cô ta rất thích nói dối, nhưng khi nói dối thì ánh mắt lóe lên, mặt trông rất chột dạ, nhưng khi nói về công việc, sự tự tin tràn ngập trong mắt cô ta khiến người ta cũng bị thu hút Trái lại, anh có chút nghỉ ngờ, cô đã học được những kỹ năng xuất sắc này ở đâu? “Tôi muốn biết kinh nghiệm làm việc của cô những năm gần đây”
Chiến Hàn Quân sâu kín nói Lạc Thanh Du không có lý do gì để từ chối, cô nên cung cấp lý lịch của mình khi nộp đơn xin việc, tổng giám đốc muốn biết được lý lịch của cô là chuyện bình thường Chỉ là câu hỏi này lại làm khó Lạc Thanh Du.
Cô cúi đầu, ngượng ngùng, ngập ngừng: “Tôi không có kinh nghiệm làm việc.” Những gì cô nói là sự thật, kỹ năng hack của cô văn là những ký ức mà Nghiêm Linh Trang để lại cho từ kiếp trước. Nghiêm Linh Trang là sinh viên xuất sắc nhất chuyên ngành bảo trì an ninh mạng của học viện Thăng Long. Sau khi chuyến năng lực này sang cô, cô cũng không dựa vào khả năng này đế tìm việc ở công ty lớn.