Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hả?" Đầu óc Bành Hướng Chi nổ tung.
Vậy cho nên thật ra cô ấy rõ Tô Xướng là có ý kia, nhưng vẫn là mặt mộc hỏi một câu: "Ồ, ở nhà si mê gọi vợ cái loại bạn gái cũ này sao?"
"Không phải."
"Vậy là?"
"Nắm tay, ôm, hôn, ừm, bạn gái cũ."
Một chữ "Ừm", vượt qua thiên ngôn vạn ngữ, nặng hơn cái bàn Bành Hướng Chi muốn ăn.
Tô Xướng! Bạn gái cũ! Bành Hướng Chi cảm giác sau khi nổ xong khói thuốc súng tràn ngập trong đầu có một tiểu nhân đang chạy vòng tròn, từ trái chạy phải, từ phải chạy trái, vẫn không có cách nào liên hệ hai từ này với nhau.
Tiểu nhân kia vừa chạy, bên cạnh có một con sóc đất đứng, há to miệng không ngừng kêu: "A ——"
Giống như Sam Thái bị Đạo Minh Tự làm cho kinh ngạc tám trăm lần.
Sắc mặt Bành Hướng Chi rất đặc sắc, liên tục chuyển đổi biểu cảm như PPT.
Tô Xướng xắn tay áo lên khuỷu tay, chờ biểu cảm của cô ấy chiếu xong.
Hành trình tâm lý của Bành Hướng Chi là cuối cùng, rốt cuộc cô ấy cũng ăn được dưa lớn như vậy, còn là toàn bộ dựa vào lực quan sát nhạy bén của mình, làm cho Tô Xướng tự bạo, cô ấy không hiểu sao có chút cảm động, lồng ngực trướng lên từng đợt, giống như xem một bài văn làm cho cô ấy muốn ngừng mà không được, nhân vật chính cuối cùng cũng hôn môi, mang theo cảm giác trong lòng có chút chua xót, nhưng lại rất sảng khoái.
Nhưng biểu hiện của cô ấy rất khéo léo, cô ấy cố gắng khống chế âm lượng hỏi Tô Xướng: "Sao lúc trước cậu không nói?"
"Cậu không hỏi." Tô Xướng đáp đương nhiên.
"Đậu má, cái này còn phải hỏi à? Loại tin đồn này phải hỏi à?" Âm thanh Bành Hướng Chi đề cao tám độ, "Cậu có phải người không vậy? Nếu cậu có bạn gái thì khi người khác nói về bạn gái của mình, chẳng lẽ cậu không nên chạy qua nói một câu "Ồ, tôi với bạn gái của tôi cũng blablabla", hoặc để ảnh bạn gái làm hình nền trò chuyện, để bọn này tự nhiên tò mò, rồi cậu thuận nước đẩy thuyền nói "Đây là bạn gái tôi" sao?"
"Mỗi ngày cậu kéo đến 258 vạn hận không thể treo tấm biển "Người lạ chớ gần" trên mặt, người khác hỏi thế nào? Người khác hỏi thế nào? Người khác ruộng cạn rút hành? Một buổi sáng nọ nhảy đến trước mặt cậu, hỏi "Hello Tô Xướng, xin hỏi cô có bạn gái không"? Cậu không ném người ta từ tầng 30 xuống, coi như mình thua."
Bành Hướng Chi tức cười.
Tô Xướng cầm di động bên cạnh, nhẹ nhàng cào trên mặt bàn.
"Tô Xướng!" Bành Hướng Chi xù lông, "Cậu có nghe mình nói không! Đừng cào bàn nữa, lỗ tai mình chịu không nổi cái này!"
"Chỉ là muốn giúp cậu thôi." Tô Xướng nói có chút dịu dàng.
"Giúp mình cái gì?"
"Kiểm tra độ cứng của bàn."
Bành Hướng Chi nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đừng ép mình bóp chết cậu."
Hơi thở Tô Xướng khẽ động, nhẹ nhàng cười: "Được rồi."
Dịu dàng ngăn cản, dừng lại đúng lúc.
Bành Hướng Chi bình phục tâm tình, không quá tức giận, nhưng loại cảm giác này vừa sảng khoái lại kích động vẫn chưa tan, cô ấy hỏi Tô Xướng: "Ở bên nhau bao lâu vậy? Tại sao lại chia tay? Ai nói chia tay thế? Hí... Vậy cậu tìm mình đến đạo diễn cho bộ kịch này, cậu sẽ không dư tình chưa dứt chứ?"
"Chưa đến bốn năm, cô ấy, ừm."
Trả lời từng câu một, âm thanh "Ừm" cuối cùng rất thấp, nhưng Bành Hướng Chi đột nhiên cảm thấy gợi cảm đến không được.
Tô Xướng, chính miệng Tô Xướng thừa nhận dư tình của cô chưa dứt. Câu thịnh hành kia nói như thế nào nhỉ? —— Đó chính là Tô Xướng.
"Ai nha." Bành Hướng Chi vui vẻ ngay tức khắc, muốn cố gắng thở dài tiếc hận một chút, nhưng hoàn toàn không che được không khí vui sướng trong giọng nói, cảm xúc quá phức tạp, nghe cứ quái gở.
"Vậy nguyên nhân chia tay là gì?"
"Cô ấy... không thích mình nữa." Tô Xướng thấp giọng nói.
"Ai nha." Bành Hướng Chi lại muốn đồng tình với cô, nhưng khóe miệng co giật không khống chế được.
Thật muốn cười ra tiếng, nhưng hả hê khi người ta gặp họa có phải sẽ bị sét đánh không.
Cô ấy lại nghĩ đến Vu Chu ở trong phòng thu khúm núm với Tô Xướng, cúi đầu như chim cút, giơ tay chống mặt, nhíu mày: "Mình cảm thấy không giống."
Tô Xướng giương mắt nhìn cô ấy.
Bành Hướng Chi thò ngón tay vào trong mái tóc xoăn dài, gãi gãi: "Mình cảm thấy, cô ấy rất thích cậu."
Tô Xướng nhìn cô ấy, chậm rãi chớp mắt một cái.
"... Mình cảm thấy không chuẩn lắm." Bành Hướng Chi không dám khẳng định.
Tô Xướng thở dài, nhìn điện thoại trong tay.
Tiếng thở dài này, Bành Hướng Chi ít nhiều có chút không đành lòng, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Tiêu rồi."
"?"
"Mình không giữ được bí mật, cậu nói với mình, mình sợ mình vui vẻ sẽ truyền ra ngoài."
Thật ra cô ấy biết nặng nhẹ, cô ấy chỉ thử Tô Xướng một chút, xem có thể nói hay không. Bởi vì cô ấy có chút buồn bực, tin lớn như vậy, nếu như không thể truyền ra, phải sống sờ sờ nghẹn trong lòng, vậy thì khó chịu lắm, còn không bằng từ đầu tới cuối đừng để cho cô ấy biết.
Cô ấy muốn Tô Xướng dặn dò cô ấy một câu, nhận ủy thác của người khác, giữ bí mật của người khác, như vậy trong lòng cô ấy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Không ngờ Tô Xướng nói: "Mình không để ý."
"Hả?"
"Nhưng cô ấy, có thể sẽ để ý." Tô Xướng không biết nhớ ra cái gì, hiếm khi có chút do dự.
Bành Hướng Chi hiểu: "À, hiểu rồi, sợ ảnh hưởng đến cô ấy đúng không, dù sao cũng là người yêu cũ rồi."
Vừa nhìn ánh mắt Tô Xướng dừng một chút, ý thức được câu cuối cùng giống như không cần phải nói, xát muối vết thương, cô ấy không phải cố ý.
Có điều Tô Xướng vừa nói như thế, cô ấy liền get được, cô ấy thành thật kéo khóa miệng lại, cái loại có khóa.
"Thật sự nhìn không ra nha..." Cô ấy xen vào một câu cảm thán, ghé vào trên bàn, lật lịch sử trò chuyện của mình và Vu Chu ra, nhìn rồi lại nhìn.
Lại lui ra ngoài, mở Weibo của Vu Chu, nhìn rồi lại nhìn.
Ghê gớm nha, cô ấy cảm thấy, đá Tô Xướng mà lý do còn là không thích cô nữa.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy Vu Chu cực kỳ cao lớn, ngay cả avatar của cái đầu mèo trên Weibo kia cũng làm cho người ta nghiêm nghị kính nể.
Rất muốn hỏi Tô Xướng thích cái gì ở nàng, lại cảm thấy đây không phải là nói nhảm sao, trong mắt người tình hoá Tây Thi, thứ tình cảm này chính là khó hiểu, nhìn vừa mắt cái gì cũng thích.
"Cô ấy từng xóa Weibo sao?" Bành Hướng Chi lướt xong số bài Weibo ít ỏi của Vu Chu, thay đổi vài từ khoá, tìm tới tìm lui cũng không có dấu vết để lại.
"Không có."
"Ê... Mình nói có phải cô ấy ghét bỏ cậu không?" Bành Hướng Chi lại tiếp tục like, "Trong này không có gì liên quan đến cậu cả, đề tài theo dõi nhiều chuyện cũng không liên quan đến giới lồng tiếng."
Tô Xướng nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Cô ấy không có hứng thú về phương diện này."
Không thường nghe kịch của cô, cũng hoàn toàn không bày tỏ bất kỳ sự hứng thú nào đến công việc và môi trường của cô.
"Không phải đâu, lần này cô ấy đến, hình như thấy khá có hứng thú với cái này, hơn nữa cũng rất để ý." Bành Hướng Chi nói.
Đau lòng quá, có vẻ như cô ấy quanh co muốn nói Vu Chu chán ghét Tô Xướng, cô im lặng.
Lướt xong Weibo, cô ấy cảm thấy có chút khó giải quyết.
"Vậy cậu định làm gì đây?" Có chút đồng cảm.
"Không biết."
"Muốn mình giúp cậu không?"
Tô Xướng nhìn cô ấy.
"Mình vẫn chưa có kế hoạch." Bành Hướng Chi chống cằm, ngón tay gõ gõ trên má.
"Thế này nhé," cô ấy lấy điện thoại ra, "Mình sẽ nói trong nhóm tổ kịch một tiếng, nói rằng lịch trình của mình đã bị rút ngắn, hỏi xem tổ kịch có thể phối hợp với mình để viết kịch bản mùa hai trước không, rồi chúng ta sẽ sớm bắt đầu thu âm mùa hai."
"Sau đó, ha ha, mình nói để cậu đến lớp huấn luyện làm giảng viên cậu suy nghĩ một chút, mình làm công tác với Vãn Vãn, kéo em ấy tới."
Bành Hướng Chi cười rất nham nhiểm, nhưng đây là một âm mưu trắng trợn, cô ấy cũng không cần che giấu.
"Kéo Hướng Vãn?"
"Đúng vậy, vấn đề bây giờ của cậu là, ngoại trừ thu kịch, hai người có phải không có cơ hội gặp mặt, có phải hay không? Vậy nếu sau này có lớp huấn luyện, hai ta với Hướng Vãn ăn cơm chung, lại hẹn Chu của cậu ra, có phải sẽ có chút thích hợp hay không?"
Cô ấy cảm thấy từ "Chu của cậu" dùng rất tốt, Tô Xướng hẳn là rất hưởng thụ.
Nhưng Tô Xướng dường như không tán thành mưu kế "Vây Vãn Kéo Chu" này của cô ấy.
Cô lắc đầu, từ chối tất cả sắp xếp của Bành Hướng Chi.
Cô và Vu Chu, thật ra không đơn giản như người ngoài nghĩ, tình cảm hơn ba năm, những gì nên trải qua đều đã trải qua, có chuyện gì không nói, cũng dần dần trầm mặc, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, vấn đề nằm ở hai người. Một câu "không thích" của Vu Chu, dao động căn cơ tình yêu của cô, cũng quả thật đủ tổn thương lòng tự trọng của cô, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, đây là kết quả Vu Chu đã suy nghĩ cặn kẽ.
Rất hiểu nàng, thế cho nên câu nói kia của nàng vừa mới mở đầu, cô đã thấy được kết thúc tình cảm của mình và Vu Chu.
Bởi vậy, làm không ra hành động truy vấn.
Cuộc sống không phải phim thần tượng, loại tiết mục theo đuổi tạo thế này, đối với cô và Vu Chu không dùng được.
Tô Xướng cũng không muốn dùng.
"Nói sau đi." Cô nhìn về phía một mặt bàn sạch sẽ khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");