Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
  3. Chương 34
Trước /113 Sau

Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vu Chu nhận được một chuỗi like rất dài, tất cả đều đến từ Bành Hướng Chi.

Thậm chí còn like đến Weibo năm 2018 của nàng.

Để làm gì? Khảo cổ? Nàng không thể tưởng tượng nổi.

Gửi WeChat cho Bành Hướng Chi: "Đạo diễn Bành, có phải WeChat của chị bị hack không?

Bành Hướng Chi nhanh chóng trả lời: "Không có."

Tin nhắn tiếp theo: "Chỉ cảm thấy em rất tuyệt."

...... A cái này.

Một tuần này gió êm sóng lặng trôi qua, không đến phòng thu, Vu Chu vẫn có một chút không quen, dù sao mấy ngày đến phòng thu nghe, nàng cảm thấy mình cũng bị bầu không khí chuyên nghiệp mạ một lớp vàng, mỗi lần lướt qua tòa nhà cao cấp, rất giống một thanh niên tốt có mục tiêu chịu phấn đấu.

Keng keng keng, tiếng chuông 12 giờ vừa qua, cô bé lọ lem cởi giày thủy tinh, từ trên xe bí ngô đi xuống, lại mặc tạp dề xám xịt vào.

Tiếp tục là một con cá muối.

Bữa tiệc đóng máy, có lẽ chính là tiếng chuông 12 giờ.

Vu Chu rất ít khi tham gia kiểu tiệc tùng như này, nàng cũng không biết mình có nên long trọng một chút hay không, nhưng nàng tìm một chiếc áo phông bình thường đắt nhất, đến tiệm làm tóc gội đầu, hương thơm thoang thoảng, sau đó kẻ lông mày và lông mi.

Mới vừa kẻ xong, nàng liền hối hận, mỗi lần kẻ mi xong, lông mi liền giống như nặng trĩu, dính dính, khiến nàng lập tức buồn ngủ.

Hết nói nổi.

Chiếc áo mặc ra ngoài để chống đỡ còn chưa được mang đi giặt khô, vì tiền đã dùng để mua quần áo cho Hướng Vãn, chiếc váy dây rộng màu vàng cũ kết hợp với áo khoác đơn giản trắng trong, mua trên Taobao, chỉ 130 tệ bao gồm phí vận chuyển, không có chất liệu và thiết kế gì đặc biệt, nhưng may mắn là Hướng Vãn có khí chất tốt, khiến cô nàng trông ngọt ngào và hơi cổ điển.

Tóm lại so với mặc áo phông bình thường của nàng còn làm cho người ta hai mắt phát sáng hơn.

Hướng Vãn thả tóc xuống, sấy xoăn một chút, trang điểm nhẹ, đi một đôi giày đế bằng.

"Em rất giống hoa khôi trường," Vu Chu nói, "Còn có chút kiểu chị gái, không phải kiểu em gái."

Kiểu chị gái gì Hướng Vãn không hiểu lắm, nhưng đổi phong cách cô nàng cũng rất vui vẻ.

Cơm tối đặt lúc 7 giờ, tại một nhà hàng Quảng Đông trên đường Ngô Công, có chút xa hoa, lúc kiểm tra tuyến đường thuận tiện liếc mắt nhìn mọi người, khiến Vu Chu lâm vào trầm tư.

Trầm tư xem cái nghề CV này có phải đều là con nhà giàu hay không.

Hai người từ trên xe taxi đi xuống, bước lên mấy bậc thang, được nhân viên phục vụ đón vào, mặt đầy mát mẻ, thơm nức mũi, bên trong trang hoàng có chút phong cách Quảng Đông, nóc nhà treo mấy cái trang trí hình mạt chược, bên kia là khu hải sản nước chảy ròng ròng, nào là cua lớn tôm hùm ở bên trong chập chờn sinh thái.

Nhìn thấy mạt chược, Vu Chu liền thấy thân thuộc, đi theo Hướng Vãn vào phòng riêng, còn chỉ dẫn cô nàng nhìn lên trên, hỏi triều Lý của cô nàng có mạt chược hay không, ngày nào đó dẫn cô nàng đi chơi mấy ván.

Người mới đều may mắn, lại có nàng chỉ điểm, nhất định có thể quét sạch bàn bài.

Đẩy cửa phòng riêng ra, có một cái bàn tròn lớn cổ kính, màu đỏ thẫm, bố cục phòng nhỏ, bên cạnh là sô pha và bàn trà, còn có một màn hình lớn đang chiếu mấy bài hát tiếng Quảng Đông.

"Để từ phút này bắt đầu nhớ lại giữa gió xuân mưa thu, cho phép tôi dành cho em nửa năm thời gian từ từ nhạt nhòa trái tim..."

Không phải chứ, Vu Chu cảm thấy có chút mắc cười, bữa tiệc đóng máy, sao lại mở tình ca khổ như vậy.

Bành Hướng Chi ngồi ở giữa sô pha, trong chiếc váy đỏ ôm sát, trông rất kiều diễm.

Chỉ có cô ấy, Chu Linh và Cố Kỳ Án tới, ba người đang trò chuyện, ngẩng đầu nhìn thấy Vu Chu, cô ấy mỉm cười nhìn nàng.

Da đầu Vu Chu có chút tê dại, nàng không biết mình có nhìn lầm hay không, trong mắt Bành Hướng Chi toát ra vẻ...... tán thưởng và khẳng định không kìm lòng được?

"Nào, Chúc Chúc." Cô ấy gọi "Chúc Chúc" là biệt danh, cũng là tên WeChat của nàng, có vẻ thân mật hơn rất nhiều.

Vu Chu kéo Hướng Vãn, đi qua ngồi xuống sô pha, có chút như ngồi trên đống lửa.

"Tô Xướng vẫn chưa tới." Bành Hướng Chi dịu dàng cười nói, "Chờ cô ấy một lát, được không?"

Ơ...... được không? Trong cuộc sống bình thường nói như vậy sao? Da gà bên phải cằm Vu Chu nổi lên.

"À được, không sao, không sao, hôm nay hơi tắc đường." Vu Chu mở hai tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay, chà xát mồ hôi trên tay.

Lại quay đầu hỏi Hướng Vãn: "Em có muốn nghe bài gì không, ở đây có điều khiển này, hình như có thể chọn."

Hướng Vãn lắc đầu.

Đầu Bành Hướng Chi đột nhiên vươn tới, lướt qua nàng hỏi Hướng Vãn: "Vãn Vãn, tôi nói với Chúc Chúc, cô ấy đã chuyển lời cho em chưa?"

Không đợi Hướng Vãn gật đầu, cô ấy đã rút về, lấy ra một túi giấy từ phía sau, đưa cho Hướng Vãn: "Đây, cho em."

Hướng Vãn thật là rụt rè nói cảm ơn, sau đó cầm lấy.

Đặt sang một bên, tay vịn vào dây thừng, liếc mắt nhìn Vu Chu.

"Có thể mở ra, không sao, muốn xem trước thì cứ xem." Vu Chu suýt chút nữa cảm giác mình đang chăm con.

Nếu như hôm nay không phải Hướng Vãn có một chút phong tình thành thục.

Hướng Vãn lấy ra, bên trong là hai quyển sách, "Tự tu dưỡng của diễn viên lồng tiếng" và "Từ điển đối chiếu tiếng Trung giản phồn thể, còn có một hộp quà nhỏ, cô nàng mở ra, bên trong là một cái móc chìa khóa nhỏ hình micro.

Hướng Vãn đặt móc chìa khóa trong lòng bàn tay, dùng tư thế đối lập nhìn kỹ trong lòng bàn tay, sau đó muốn nói lại thôi nói với Bành Hướng Chi: "Quá quý giá rồi."

"Hả?"

Bành Hướng Chi thò người ra, không kịp phản ứng.

Không đắt đâu... Huy chương này, cô ấy mua với giá hơn 60 tệ.

Hướng Vãn lại nhìn cô ấy một cái.

Bành Hướng Chi rút cơ thể về, tới gần Vu Chu, nói vào tai nàng: "Vãn Vãn sao lại... nhìn tôi bằng ánh mắt như tôi tặng em ấy bảo vật gia truyền vậy?"

Ờ... Có thể ở cổ đại, huy chương giả men chế tác tinh xảo như vậy, đều là vật báu gia truyền gì đó.

"Mau cất đi." Vu Chu nhỏ giọng nói với cô nàng.

Hướng Vãn vuốt cằm, cất đi thứ mà cô nàng coi là "trang sức".

Trong lúc nói chuyện biên kịch và hậu kỳ tới, mấy người lần đầu tiên gặp, đứng hàn huyên một hồi, sau đó là F và Thanh Thân, tay trong tay đi vào, xem ra là quen biết đã lâu.

F vô cùng hoạt ngôn, khuôn mặt tròn nhỏ đeo kính tròn, bụ bẫm, nhìn trộm lấy lòng. Nhảy vào liền hô một câu: "Tác giả Đại Đại!"

Cô ấy cảm thấy mình và tác giả trao đổi qua WeChat mấy tháng, đã trở thành tri kỷ, lần đầu tiên gặp offline, vô cùng nhiệt tình.

"A ha ha." Vu Chu cứng ngắc cười chào hỏi.

"Đây là?" F rất nhanh dời đi lực chú ý, đẩy đẩy mắt kính, nhìn Hướng Vãn bên cạnh.

"Hướng Vãn," Vu Chu giới thiệu, "Tôi đã nói với cô rồi."

"Nói là có nói, nhưng chưa từng nói xinh đẹp như vậy." F nhăn mũi cười.

Rất thần kỳ, Vu Chu cảm thấy rất thần kỳ, người trò chuyện ở thế giới ảo nhảy vào trong hiện thực, có một loại cảm giác khoảng cách không phù hợp, nói quen cũng không quen, nói xa lạ lại không xa lạ, tóm lại rất không dễ chịu.

Nàng có rất ít bạn trên mạng, bạn bè trong cuộc sống đều là bạn từ nhỏ, cho nên rất khó định nghĩa khoảng cách với bạn trên mạng, rất khó giao tiếp thể xác.

Chứng sợ xã hội sắp tái phát, nàng tìm cớ đi vệ sinh. Hướng Vãn bị kéo đi nói chuyện, không đi cùng nàng. Vì thế một mình dựa vào vách tường chơi điện thoại một lát, thấy thời gian cũng lâu rồi, nàng mới trở về, đẩy cửa phòng riêng ra.

Vẫn rất náo nhiệt, nhưng đều đã ngồi vào chỗ, bao gồm Tô Xướng đến muộn.

Chắc cô vừa tới, đang cúi người lấy khăn giấy, mặc áo sơ mi màu đen, cổ tay trắng nõn từ trong ống tay áo lộ ra.

Vu Chu nhìn quanh một vòng, bên trái Tô Xướng có một chỗ trống, bên trái nữa là Bành Hướng Chi, bên trái Bành Hướng Chi là Hướng Vãn, giờ phút này đang ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng theo bản năng muốn ngồi xuống bên cạnh Hướng Vãn.

Lại thấy Bành Hướng Chi gọi: "Kỳ Án, cô lại đây ngồi đi, bàn lớn cũng không cần ngồi thưa thớt như vậy chứ."

Cố Kỳ Án dời vị trí, ngồi xuống bên cạnh Hướng Vãn.

Sau đó Bành Hướng Chi cười với nàng: "Chúc Chúc đến đây, ngồi bên cạnh tôi."

Chỗ trống bên trái Tô Xướng.

Vu Chu gật gật đầu, đi qua ngồi xuống, lúc đi qua Tô Xướng ngửi thấy mùi nước hoa thanh đạm quen thuộc, nàng ngó một cái, hôm nay Tô Xướng lộ chân, mặc quần ngắn đến đùi, dưới chân có một đôi giày bệt.

Thấy nàng ngồi xuống, Tô Xướng chia khăn giấy mình vừa lấy cho nàng một tờ.

Vì thế nàng không biết nói gì tìm lời nói: "Vừa tới à?"

"Ừ, trên đường hơi tắc."

"À à."

"Em tới đây bằng gì?"

"Bắt xe."

"Lần sau," Tô Xướng dùng khăn giấy lau tay, bắt chéo chân, "Có thể nói với chị, chị tiện đường đón em, với Hướng Vãn."

Vu Chu sửng sốt: "Hình như bữa tiệc đóng máy này, không có lần sau đâu nhỉ?"

Bành Hướng Chi ở một bên dựng lỗ tai nghe, hận không thể lên chân đạp Tô Xướng.

"Chúng ta có lẽ còn có mùa hai." Bành Hướng Chi cười giải vây.

Nhưng mà...... hiện tại đóng máy hẹn đến mùa hai, có phải hơi sớm không?

"À à, được." Vu Chu rụt vai, cảm giác như bị kẹp giữa hai cô, giống như chim cút.

Trời ơi, sao lại đứng ngồi không yên vậy nè.

Nàng nhìn Hướng Vãn, ánh mắt Hướng Vãn đối diện với nàng, lại quét một vòng giữa ba người, cong cong mắt cười.

Ăn cơm thì sẽ không xấu hổ nữa. Vu Chu tự nói với mình.

Sau khi mang thức ăn lên quả thật khá hơn một chút, không khí mọi người cười cười nói nói cũng rất tốt, Bành Hướng Chi gạt Hướng Vãn sang một bên, có chút băn khoăn, vì thế đối với cô nàng nhiệt tình lạ thường, thường xuyên gắp món ăn và giới thiệu các món.

Cố Kỳ Án bên cạnh cũng rất thích Hướng Vãn ngoan ngoãn, thấy cô nàng thích uống rượu trái cây, lại rót cho cô nàng một ly.

Vu Chu nhìn Hướng Vãn mọi việc đều thuận lợi, tâm trạng có chút phức tạp.

Chủ yếu là cô nàng là người có quan hệ yếu kém nhất với đoàn, chỉ đơn thuần vuốt mặt đã nhận được đãi ngộ này, hơn nữa cô nàng còn mang dáng vẻ tiểu thư nhà thừa tướng, bộ dạng rất hưởng thụ.

"Hướng Vãn," Vu Chu nhỏ giọng gọi cô nàng, "Uống ít thôi."

"Rượu này rất ngon." Hướng Vãn nói với nàng.

"Được, em cũng uống ít thôi, uống say tôi không đưa về được đâu." Vu Chu nằm ngửa ra ghế, nghiêng mặt nói chuyện với Hướng Vãn.

Hướng Vãn tựa lưng vào ghế, đưa cho nàng một ly: "Chị nếm thử đi."

"Tôi không uống." Vu Chu phải giữ tỉnh táo.

Hướng Vãn thu hồi lại, để môi dưới, lại nhấp một ngụm, ánh mắt lấp lánh, cùng màu với rượu trong ly thủy tinh.

Bành Hướng Chi hơi cúi người, dựa vào bàn, giơ tay chỉ trước mặt Tô Xướng.

Nghe được tiếng vang, Tô Xướng ngẩng đầu, ánh mắt Bành Hướng Chi lượn một vòng trên người Hướng Vãn và Vu Chu.

Tô Xướng liếm môi, chiếc đũa đặt bên cạnh đĩa xương.

Bành Hướng Chi hận liếc cô một cái, thu tay về.

Trên bàn ăn, di động Tô Xướng sáng lên, mở ra xem là tin nhắn của Bành Hướng Chi: "Mình hận cậu như khúc gỗ."

"Cậu chờ đi."

"Cậu tiêu rồi."

Cô ấy thấy Tô Xướng trầm ngâm một chút, vươn ngón tay trả lời tin nhắn.

Bành Hướng Chi vội vàng ngồi thẳng dậy, chờ tin nhắn của cô. Cuối cùng cũng tới, Tô Xướng trích dẫn một cái "Cậu chờ đi", trả lời một cái "* liền".

Chết tiệt! Bành Hướng Chi muốn giết cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tập Truyện Ngắn: Hoa Nở Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net