Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi tranh luận của thế giới ảo dần dần lắng xuống, ba người của thế giới thật bắt đầu rút kinh nghiệm trên bàn ăn.
Đầu tiên Bành Hướng Chi chỉ Tô Xướng: "Đầu tiên, mình muốn biết tại sao cậu lại ở đây."
Còn mặc đồ ngủ nữa.
"Ngày hôm qua đưa họ trở về, muộn quá nên ở lại."
"Hợp lý," Bành Hướng Chi nhướng mày nhìn cô, lại hỏi Hướng Vãn, "Thứ hai, ảnh đồ ngủ vì sao là em đăng?"
Sao không phải là Vu Chu đăng chứ.
"Lần trước, Vu Chu chụp ảnh cho em, đăng lên mạng, rất nhiều người khen em, em thầm nghĩ, nếu em đăng cô Tô, cô Tô cũng sẽ được khen." Hướng Vãn nói.
"Đậu má, lời này của em nghe rất logic." Bành Hướng Chi nói.
"Quá khen." Hướng Vãn cười cười.
"Em vẫn luôn nói chuyện như vậy sao?" Bành Hướng Chi nhíu mày.
Hướng Vãn còn chưa trả lời, chợt nghe Vu Chu đang quét dọn vệ sinh nói: "Vãn Vãn, không phải như vậy, không thể tùy tiện chụp ảnh người khác đăng lên Weibo. Không chỉ là Weibo, ừm...... Tốt nhất là không đăng ở đâu cả."
"Vậy tại sao chị có thể đăng em?" Hướng Vãn nhíu mày, "Em không phải "người khác" của chị sao?"
"Đệch." Bành Hướng Chi nhỏ giọng cảm thán một câu, nhìn về phía Tô Xướng, cứng miệng.
"Hay ghê." Cô ấy dùng khẩu hình nói với Tô Xướng.
"Khụ." Vu Chu hắng giọng một cái, "Không phải ý này, chính là......"
"Hai chúng ta khác với những người khác." Hướng Vãn dứt khoát nói.
"Em đừng nói nữa." Vu Chu cúi đầu tiếp tục quét dọn.
Gian xảo, nàng cảm thấy Hướng Vãn là cố ý.
"Đạo diễn Bành cố ý đến đây, nghĩ đến là em mang đến phiền phức, em xin lỗi cô Tô," Hướng Vãn nghĩ một lát, nói, "Nhưng em vẫn không rõ, tại sao thẳng thắn tương giao, lại phải do người không liên quan kia bình luận."
"Cũng không phải không liên quan, người ta quan tâm em. Hơn nữa em chỉ ăn chén cơm này, hiện tại dùng mạng truyền thông để quảng bá tác phẩm, không thể nói, ôi, khi quảng bá thì cần thu hút sự chú ý của fan để giúp em làm sự nghiệp, đến lúc bàn tán lại muốn người ta làm như không nghe thấy."
"Haizz, ăn dưa thôi mà, lòng hóng hớt ai cũng có."
"Có điều nếu là bịa đặt gì đó chúng ta cũng sẽ tố cáo."
Bành Hướng Chi nói một đống, Hướng Vãn cái hiểu cái không.
Trên thảm truyền đến động tĩnh, Oản Oản đột nhiên từ phía sau sô pha nhảy ra, ở trên sàn duỗi lưng một cái.
Rất nhiều con mèo đều sợ gặp người lạ, Oản Oản cũng không ngoại lệ, từ ngày hôm qua nghe thấy động tĩnh của Tô Xướng liền trốn đi, thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn cơm, lại trở về trong sô pha ẩn nấp.
Bởi vậy lúc này Tô Xướng mới phát hiện trong nhà có thêm một con mèo.
Vu Chu ngồi xuống sô pha, Oản Oản nhảy vào trong lòng nàng, nàng xoa xoa tai và cằm Oản Oản.
Tô Xướng nhẹ giọng hỏi: "Nuôi mèo?"
Những lời này hỏi ra, trong lòng cô khựng lại, trang trí trong phòng cũng không thay đổi, cô còn mặc đồ ngủ, tạo cho cô một loại ảo giác phảng phất như ngày xưa, nhưng loại ảo giác này bị dáng vẻ thân mật của Vu Chu và Oản Oản phá vỡ.
"Đáng yêu quá, tên là gì vậy?" Bành Hướng Chi chen vào một câu.
"Oản Oản."
"Hả?"
"Oản trong cái bát ăn cơm kia, chị tôi đặt. Đây là mèo của chị tôi, chị ấy đi nơi khác, để ở chỗ tôi một thời gian." Vu Chu nói.
"Làm mình sợ hết hồn, còn tưởng rằng kết tinh tình yêu của hai người họ cũng có rồi chứ." Bành Hướng Chi dựa vào phía Tô Xướng thì thầm.
Tô Xướng nhíu mày, vẻ mặt hình như có chút bất đắc dĩ.
Rất ít khi thấy Tô Xướng sinh động như vậy, dáng vẻ cô như vậy còn rất đáng yêu, Bành Hướng Chi chống cằm nhìn cô cười.
Vu Chu đặt Oản Oản xuống, lại tiếp tục hút lông mèo trên sô pha.
"A đúng rồi," Vu Chu đột nhiên nhớ tới, "Hướng Vãn, ngày hôm qua Oản Oản nôn ra, có một chỗ trên sàn cạnh máy lọc nước, tôi đã xử lý đơn giản qua rồi, em dùng máy lau nhà lau lại nhé, nếu không ra ngoài về mới làm sẽ khó."
Hướng Vãn đang muốn lên tiếng, thấy Tô Xướng đứng lên, dịu dàng nói: "Để chị."
Ừ đúng rồi, Bành Hướng Chi ở trong lòng giơ ngón tay cái lên cho cô.
Máy lau nhà và máy hút bụi trông không khác lắm, Tô Xướng nhìn một chút, bên trong còn có nước, vì thế liền trực tiếp xách tới, cúi đầu tìm nút nguồn điện phía trên, ấn xuống, lại giống như máy hút bụi bóp bóp tay cầm, nhưng máy lau nhà không có động tĩnh.
Cô nhìn lại lần nữa, ngoại trừ công tắc nguồn điện, cũng không có nút bấm nào khác, hơn nữa, màn hình đã sáng lên, không phải hết pin.
Chọc chọc màn hình, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô có chút khó xử, thấy Hướng Vãn đứng dậy đi tới, làm mẫu cho cô: "Chị dùng chân giẫm lên mặt ngoài này, lại kéo tay về phía sau, là nó khởi động, đẩy quét là được, đợi dọn dẹp xong, lại dựng tay lên, sẽ dừng lại."
Tô Xướng gật đầu, nghe lời làm theo.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cái máy lau nhà này, là cô và Vu Chu cùng nhau mua, trước khi chia tay vừa mới mua về, chưa dùng qua mấy lần, cho nên cô còn không biết dùng. Hơn nữa nghĩ không khác gì máy hút bụi, cũng không có quá để ý Vu Chu sử dụng như thế nào. Huống chi khi đó, cả hai trao đổi đã không nhiều lắm, Vu Chu cũng sẽ không để cho cô cầm máy đi lau nhà.
Nhưng Hướng Vãn biết cách sử dụng như thế nào.
Chúng ta luôn tự phụ, nghĩ rằng thời gian còn rất nhiều, nhưng đôi khi, ở bên nhau hơn ba năm, và sống chung hơn một tháng, khó mà nói cái nào dài hơn.
Máy lau nhà hoạt động ù ù, cô lau sạch vết bẩn trên mặt đất hết lần này đến lần khác, rất muốn sàn nhà trở lại trơn bóng như mới.
Vì thế lau mấy chục lần không ngừng.
Vu Chu đi tới, muốn nói lại thôi: "Được rồi."
"Ừ." Tô Xướng dừng lại, đặt máy lau nhà trở lại ban công sinh hoạt, lại hỏi nàng: "Nước này có phải đổ không?"
"Không cần, nước trong bể dùng hết rồi em sẽ cùng đổ."
"Được."
Cô bước ra, rửa tay trong phòng vệ sinh.
Nghe thấy Bành Hướng Chi bên ngoài nói: "Hơn 11 giờ, chúng ta ra ngoài đi, mời bọn này ăn gì thế? Chị Xướng."
"Cậu muốn ăn gì?" Tô Xướng lau tay.
"Teppanyaki, được không? Bên này có một trung tâm thương mại, trong đó có nhà hàng Teppanyaki, mình đã từng ăn, cũng ngon lắm. Hai em muốn ăn không?"
"Chúng tôi sao cũng được." Vu Chu nói.
"Được, vậy chúng ta thay quần áo đi."
Một lát sau, mấy người liền thay quần áo, đồ ngày hôm qua của Tô Xướng ám mùi quá nặng, cô không muốn mặc, vì thế hỏi mượn Vu Chu, Vu Chu bảo cô tùy ý lấy, cô mở tủ quần áo "quần áo thể diện" ra, sửng sốt.
"Ờ, bị Oản Oản kia lăn lộn, em còn chưa mang đi giặt khô."
"Chị ấy không có bạc." Hướng Vãn nói.
"Này!" Vu Chu muốn nói nói ra làm gì, nhiều người như vậy.
Hơn nữa Tô Xướng thật sự đang dùng ánh mắt nhìn người yêu cũ rất thảm nhìn nàng.
Nàng có chút buồn bực, hỏi Tô Xướng: "Tủ quần áo bên trong kia chị có mặc không?"
"Có thể." Tô Xướng nói.
Vì thế thay đổi áo phông trắng và quần jean của Vu Chu đi ra, Vu Chu càng buồn bực, vẫn đẹp như vậy, tôn quần áo trở nên đắt giá, hơn nữa người yêu cũ của nàng tại sao càng ngày càng đẹp. Mà chính mình càng ngày càng oải.
Trên đời có chuyện gì thảm hại hơn việc thua trong cuộc chiến gặp lại người yêu cũ không? Có, đó là bị đánh bại toàn diện như Vu Chu.
Tương tự như lúc không gội đầu xuống lầu đổ rác thì ngáp một cái gặp phải người yêu cũ quẫn bách.
Ra ngoài thay giày, Tô Xướng cúi đầu nhìn thấy một túi rác đã buộc chặt ở cửa, suy nghĩ một chút, xách nó lên.
"Ơ." Vu Chu kinh ngạc.
Kinh ngạc ở chỗ, trước kia trong mắt Tô Xướng không có rác. Không phải cô không làm, nếu bạn bảo cô ra ngoài tiện tay đi vứt rác, vứt vào thùng rác dưới lầu, cô cũng sẽ làm. Bỏ vào thùng phân loại ở dưới lầu, cô cũng sẽ làm.
Nhưng chỉ cần bạn không nói, chị ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy rác khi chị ấy đi ra ngoài.
Có lúc cầm trên tay, vừa đi vừa nhắn tin, thậm chí có thể xách rác mãi đến khi lên xe.
Không phải do cô lười, chỉ là trong mắt cô chưa từng trải qua. Có thể bởi vì bình thường cô ở nhà, cách một ngày sẽ có người theo giờ tới cửa quét dọn vệ sinh, có lúc bẩn, thậm chí là mỗi ngày một lần.
Cho nên sau khi sống chung với Vu Chu, cô cũng không có thói quen này, ngay từ đầu Vu Chu cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát, mắt ai thấy thì người đó làm, chỉ là sau đó cảm thấy, luôn gọi cô xách rác, cũng rất mệt mỏi, không bằng tự mình tiện tay làm.
Tô Xướng cũng từng đề cập thuê giúp việc, nhưng Vu Chu không muốn, nàng không thích trong nhà có người lạ.
Thật ra việc nhỏ như vậy còn có rất nhiều, ví dụ như Tô Xướng ở nhà gọi đồ ăn ngoài, thích gọi bốn năm món một lượt, những mỗi món chỉ ăn một hai miếng.
Ăn xong có thể đi gọi điện thoại, hoặc là có chuyện gì gián đoạn, cô cứ đặt ở trên bàn cơm, không bỏ vào trong tủ lạnh.
Mùa hè, buổi tối Vu Chu trở về, đồ ăn đều hỏng hết, có lúc nàng vừa ngửi là biết còn có thể ăn hay không, vừa rất đau lòng đổ những món ăn chỉ động vào vài ba miếng kia.
Nhưng muốn nàng mở miệng nói Tô Xướng chị đừng gọi nhiều vậy nữa, nàng cũng cảm thấy tủi thân cho Tô Xướng, cô vẫn luôn sống như vậy, nếu ăn uống cũng không thể theo ý mình, vậy cũng thật là khó chịu. Cũng đã thử nhấn mạnh nhất định nhớ phải dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi cất vào tủ lạnh, đôi lúc Tô Xướng cũng làm, nhưng đôi lúc quay trở lại, cô nhìn thấy Vu Chu đang thu dọn, lại đi đến giúp, có chút có lỗi, nói quên mất.
Không thấy có lỗi lắm, bởi vì cô quả thật không cảm thấy lãng phí như vậy là một vấn đề cực kỳ cực kỳ tội lỗi, cô xin lỗi có thể là ở chỗ, khiến Vu Chu không vui.
Nhưng Vu Chu cũng không phải là người thường nói, nhắc qua một hai lần, sẽ không nhắc tới nữa, có lẽ Tô Xướng cũng không ý thức được, đây là một vấn đề.
Nghĩ vậy, Vu Chu giờ phút này nhìn Tô Xướng xách túi rác, lòng chua chát.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");