Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
  3. Chương 45
Trước /113 Sau

Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 45

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đội mười cái quần. Vu Chu cảm thấy nếu có một tiết mục trao giải cho mức độ quê đội quần, bản thân nàng nhất định có thể dũng cảm giành được hạng nhất.

Ở trong lòng hung hăng véo người mình mấy cái, Vu Chu ổn định cảm xúc ngồi xuống, giải thích thứ này với Hướng Vãn.

Thứ này, bao bì quả thật có chút giống với bao tay hôm chúng ta ăn tôm hùm đất, nhưng đầu tiên, bao tay kia là hình vuông, cái này nhỏ hơn một chút, là hình chữ nhật.

Nói về bề ngoài, những thứ khác nàng khó có thể mở miệng.

Trời ạ......

Nàng suy nghĩ một chút, cầm lấy một cái, ở trong tay bóp một cái, ý bảo Hướng Vãn cũng cầm một cái bóp một cái.

"Biu...... Em có cảm nhận được không, bên trong thứ này không phải là loại bao tay nhựa, nó có dầu, trơn mượt."

Đôi mắt trong veo của Hướng Vãn nhìn nàng, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa, nói: "Cảm nhận được."

Mẹ ơi...... mình đang làm gì vậy. Vu Chu ở trong lòng đâm cho mình một nhát dao.

"Như vậy," giơ cái bao ngón tay kia lên, Hướng Vãn hỏi nàng, "Đây là cái gì?"

"Em đừng quan tâm, nhưng tóm lại đây là một thứ rất riêng tư, em không thể tùy tiện để ra ngoài, ừm, cái này phải cất đi."

"Không thể để người khác nhìn thấy?"

"Cũng không phải không thể thấy, chỉ là không khác gì với đồ lót của em, nó cũng chỉ là vải, đúng không, bộ dạng cũng ra dáng người, nhưng nếu em bày nó trên sô pha xếp một hàng, vậy cũng không quá thích hợp, đúng không?"

Nghĩ đến hình ảnh kia, khiến Vu Chu tự mình cười.

Hướng Vãn thấy nàng cười, không hiểu sao hơi nhíu mày, nhưng cũng cười theo.

"Vậy cái này rốt cuộc là cái gì, chị phải nói cho em biết, tránh để em làm trò cười."

"Bao (ngón) tay." Lỗ tai Vu Chu hơi đỏ, gót chân dùng sức, nâng bàn chân lên, nhìn hai chân mình nhếch lên rồi hạ xuống.

Tên như ý nghĩa, bao tay Hướng Vãn hiểu, nhưng lại càng không rõ, vì sao bao tay lớn một chút có thể đưa vào trong tiệm sử dụng, bao (ngón) tay lại không được.

"Em tự mình ngộ ra đi!" Ngón chân Vu Chu cào đất, nói một câu như vậy, rồi đứng dậy đi ra ngoài rót nước uống.

Đi tới trước máy lọc nước, rầm rầm uống hơn nửa ly nước, ngưng thần nghe động tĩnh bên trong, Hướng Vãn vẫn chưa đi ra.

Vu Chu "hừ" một tiếng, suy nghĩ một chút, bưng nước đi vào.

Không vào không biết, vừa vào đã giật nảy mình.

Hướng Vãn ngồi ở trên giường, xé mở một cái bao ngón tay, sau đó trầm ngâm, thăm dò đeo bao ngón tay trơn trượt lên ngón giữa tay trái của mình.

Ngón tay đẩy đến gốc, cô nàng giơ tay lên nhìn, vẫn không nghĩ ra công dụng của nó.

Mẹ ơi......

"Hướng Vãn!" Vu Chu hét lớn một tiếng, bước nhanh tới, mặt đỏ bừng, "Em đang làm gì vậy!"

Sự hoảng loạn bất thình lình làm Hướng Vãn giật mình, mở to mắt long lanh như nai con nhìn Vu Chu, cắn môi, nói: "Chị bảo em tự mình ngộ ra, nên em đeo thử xem."

"Hơi chật, nhưng trơn trượt, cũng sẽ không rớt, không giống bao tay."

Vu Chu ngồi vào bên cạnh cô nàng, nặng nề dập ly lên tủ đầu giường, mặt đỏ bừng, biểu cảm lại giống như một con hổ.

"Tại sao chị......" Hướng Vãn muốn nói lại thôi.

Vu Chu hung tợn nhìn cô nàng chằm chằm.

"Phô trương thanh thế như thế, chị chột dạ?" Hướng Vãn nghiêng đầu, hỏi nàng.

"Tôi chột dạ? A ha ha ha tôi chột dạ, tôi chột dạ cái gì?" Vu Chu cười, nuốt xuống cổ họng, đáy mắt lại liếc đến ngón tay Hướng Vãn đeo bao ngón tay, không thể không nói ngón tay Hướng Vãn rất đẹp, vừa dài vừa nhỏ, trắng nõn giống như bọc một lớp sữa.

Ngón tay vị sữa bị keo dán màu hồng phấn bao bọc, liền có màu tình nếm trộm trái cấm.

"Tháo ra!" Vu Chu nhỏ giọng mắng cô nàng.

"Chị còn chưa nói cho em biết." Hướng Vãn có chút bướng bỉnh, còn có một chút tủi thân, Vu Chu khác thường như vậy, kẻ ngốc cũng biết không thích hợp.

"Không phải em đã biết hết rồi sao? Em giả vờ."

"Em biết cái gì?" Hướng Vãn nhíu mày, giọng nói cũng có chút nóng nảy.

"Em không biết, em đeo ngón giữa!" Vu Chu rất tức giận, nàng không biết Hướng Vãn học được những thứ này từ đâu, cẩn thận nhớ lại bên trong iPad có thứ gì không nên có hay không.

"Em... không thể đeo ngón giữa sao?" Hướng Vãn cúi đầu nhìn.

"Em chỉ cảm thấy, cái vòng tròn này, tròn trịa, giống như chiếc nhẫn, nên em lăn nó lên ngón tay, đẩy nhẹ một cái, liền bao lại", cô nàng giải thích.

Vu Chu thấy cô nàng nói thành khẩn, hình như cũng tròn, lửa liền hạ hơn phân nửa, thấy Hướng Vãn bởi vì mình tức giận, gấp đến độ lông mày nhăn lại, hai đầu có chút nhô lên, giống như gò núi nhỏ, bộ dạng có chút đáng thương.

Nàng lại không đành lòng.

"Vừa rồi tôi có chút nóng nảy." Cô không được tự nhiên vặn vẹo nói, lại nhỏ giọng nói một câu, "Tôi tưởng em tự tìm phim xxx xem chứ."

Cô nương này quỷ quyệt, theo suy đoán của quá khứ, lướt đến trang web gì đó trong điện thoại cũ của mình, cũng không phải là không có khả năng.

"Vậy chị nói cho em biết, được không?" Hướng Vãn đưa tay kia, nhẹ nhàng lắc đùi Vu Chu.

Một động tác khẩn cầu không rõ ràng, mang theo một chút ý làm nũng.

Vu Chu thở dài một hơi: "Cái bao tay này, là... cái kia, les chúng tôi dùng lúc cá nước vui vẻ."

Nàng dùng một từ cổ hàm súc, cũng rất thích hợp để Hướng Vãn hiểu.

Hướng Vãn nhìn nàng, ánh mắt trắng bệch từng chút từng chút đỏ nhạt, môi mở ra, nhẹ nhàng hít một hơi.

Xấu hổ chưa, Vu Chu thổi tóc mái hướng lên trời, ngón chân vẫn đang cào đất.

Vài giây sau, Hướng Vãn cúi đầu, lại nhìn tay mình, mặt sau nhìn một cái, mặt trước nhìn một cái, dùng giọng cực nhỏ hỏi nàng: "Làm như thế nào?"

Là giọng thì thầm, hiện giờ trong phòng cũng không bật đèn, giống như hai người bạn thân đang lặng lẽ nói một ít chuyện đại nghịch bất đạo.

Vì thế Vu Chu chỉ liếc cô nàng một cái, tim Hướng Vãn liền đập thình thịch.

Cô nàng hơi thăm dò thân thể, tay chống ở trên giường, đeo một cái bao ngón tay lên, cố ý không đụng vào ga giường.

Vu Chu liếc mắt nhìn động tác này của cô nàng, lỗ tai càng đỏ hơn, mím môi không lên tiếng.

Đánh chết nàng cũng không nói nữa, hết nói nổi.

"Chị nói, muốn em tự mình đi giao tiếp với đồng nghiệp, phải giống như người lớn, nhưng rất nhiều người lớn phải hiểu quan khiếu, chị lại không nói cho em biết, vậy...... lỡ như em bị người ta lừa, thì làm sao?" Hướng Vãn chậm rãi nói, từ tốn nói.

Vu Chu hít một hơi thật sâu, lại thở dài, mím môi, sau đó nghiêm túc nhìn Hướng Vãn nói: "Hướng Vãn, tôi rất lo lắng em có bị lừa hay không, nhưng tôi cũng rất nghi ngờ em."

"Cái gì?"

"Em thật sự không biết sao?" Vu Chu nhìn cô nàng chằm chằm, hỏi.

Hướng Vãn chớp chớp mắt.

"Em 18 rồi, ở thời cổ đại các em có lẽ 14 tuổi đã muốn cập kê, em chắc cũng đến tuổi đính hôn, hứa hẹn với người ta, ma ma dạy dỗ em, không có nói chuyện nam nữ với em sao?"

"Em......"

"Em nói với tôi, em biết đoạn tụ phân đào, ma kính rất tốt, với lòng hiếu kỳ của em, với lòng hiếu kỳ của em bây giờ, em sẽ không nghĩ cách làm mấy quyển sách cấm, ở trong cuộc sống khuê phòng dài dằng dặc mà nhàm chán của em, vụng trộm giải thích nghi hoặc sao?"

"Lúc em bình tĩnh nhàn rỗi nói với tôi về ma kính, đã hiểu vì sao gọi là ma kính chưa? Biết nhưng mà không biết nguyên cớ, không phải tác phong tiểu thư khuê các danh môn tài nữ của em."

"Đúng không?" Hai môi nàng chạm vào, nhướng mày hỏi cô nàng.

Rất ít khi thấy Vu Chu như vậy, thì ra đây mới là bộ dáng nghiêm túc và giận dữ của nàng, Hướng Vãn rút người về, không đùa nàng nữa: "Vừa rồi quả thật không biết, nhưng dần dần có chút suy đoán, nhưng cũng không hoàn toàn xác định."

Cô nàng nhỏ giọng hỏi: "Là đem cái này, để vào chỗ giao hợp, phải không?"

"Ừ." Vu Chu thấy cô nàng hỏi thản nhiên, cũng gật đầu.

Hướng Vãn giơ tay lên, đẩy ngón giữa ra, bốn ngón còn lại hơi cong, như có điều suy nghĩ: "Quả nhiên."

"Ê!" Vu Chu oán hận chọc eo cô nàng.

"Hả?"

"Đừng dựng ngón giữa với người khác, không lịch sự!"

"Ồ." Hướng Vãn muốn thu lại.

Hai người đối diện, lại nghe một trận gió giống nhau giọng nữ thổi qua: "Mẹ đã gọi ăn cơm ăn cơm bao nhiêu lần rồi, có ăn hay không đây!"

Bà Triệu tức giận, vỗ cửa một cái, cửa lại không đóng chặt, một cái liền đẩy ra.

Bà Triệu cầm đũa, nhập định nhìn tay Hướng Vãn.

Ba người không nói gì, mấy giây sau, bà Triệu phát ra một chuỗi âm cao kinh người: "Muốn chết muốn chết muốn chết!"

Bà che mắt lại, quay đầu đi ra ngoài, hổn hển: "Hai đứa làm cái gì vậy! Không đóng cửa à! Mẹ sắp bị mù mắt rồi!"

Vu Chu bất đắc dĩ sụp bả vai xuống, dùng ngón giữa cùng ngón áp út chống lại mi tâm của mình, nặng nề thở dài.

Trước khi tiến vào, bà Triệu đã dùng một loại ánh mắt "Chơi rất lớn" nhìn nàng, xem ra là hiểu lầm nàng với Hướng Vãn chơi trò chơi phòng bếp.

Lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vưu Vật Quân Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net