Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cái gì là chim non tình kết, chim non tình kết là động vật sẽ coi động vật đầu tiên mà chúng nhìn thấy là mẹ của mình, cũng gọi là hội chứng vịt con trong hành vi của động vật. Hội chứng vịt con là phương thức học tập lúc đầu sau khi động vật sinh ra, có thời kỳ mẫn cảm đặc biệt."
Vu Chu đặt điện thoại ở giữa hai người, đọc từng câu từng chữ trong Baidu Bách Khoa cho Hướng Vãn, còn thiếu chút nữa là đặt bảng đen, cầm gậy giáo viên gõ gõ lên đó.
Hướng Vãn nghiêng đầu: "Chị nói là, em nhận chị là mẹ."
"Rất có thể."
"Không thể nào."
"Why?"
"?"
"À, tại sao?"
"Em có mẹ, em chưa bao giờ muốn hôn mẹ em như vậy."
Wow, logic đẹp đấy.
Cô nàng cũng không phải thật sự là chim non mới sinh ra, người ta không biết đối với cô nàng mẹ là tình cảm gì sao?
"Vậy ý của em là, em sống chết phải có chút ý nghĩ không an phận với tôi hả." Vu Chu nói.
Hướng Vãn nghĩ ngợi, có chút ngượng ngùng: "Một chút."
"Hướng Vãn," Vu Chu vò đầu bứt tai, "Tôi không muốn bẻ cong em."
"Ý của bẻ cong là trở thành les, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Chị là les, vả lại chị từng nói les rất tây, vậy tại sao, em không thể trở thành les?"
Ha ha ha ha, muốn chết ghê, nói không lại cô nàng.
Vu Chu suy nghĩ nửa ngày, Hướng Vãn nói đến điểm mấu chốt, bởi vì mặc dù Vu Chu bề ngoài nói les rất tây, nhưng trên thực tế, nàng cảm thấy les cũng không phải gì quá tốt.
Nó có một cái tên nghiêm túc hơn, gọi là đồng tính luyến ái, rất khó nói dáng vẻ cuồng loạn của bà Triệu Thanh Hà lúc trước, cùng với những bài viết chia sẻ trên WeChat, đến cuối cùng có phải chỉ là như Vu Chu suy nghĩ, coi chúng như đề tài nói đùa, rất khó nói, lúc ấy Vu Chu có thật sự bởi vì cha mẹ không hiểu mà đau lòng không.
Cho đến hôm nay, khi bà Triệu tay lau nước mắt nước mũi nói, bà không được bế cháu ngoại, nhưng các dì khác thì lại có, Vu Chu ngoài mặt ghét bỏ bà, thực tế vẫn có một chút khổ tâm.
Bởi vì từ nhỏ, mẹ nàng đã cố gắng thỏa mãn nàng, những em bé khác có, nàng đều phải có.
Tương tự, hiện tại các dì khác có, nàng cũng muốn mẹ nàng phải có.
Nhưng đây là mệnh, tựa như nàng cũng không nghĩ tới, bà Triệu lại bỏ ra số tiền lớn để cho nàng nhập viện, nàng thật sự đã bị bệnh một trận rất lớn, bệnh kia không cần làm phẫu thuật, bệnh kia gọi là Tô Xướng.
Tô Xướng bẻ cong nàng, nàng cũng bẻ cong Tô Xướng.
Sau đó, nàng tham gia vào một cuộc chiến kéo dài để giải mẫn Tô Xướng.
Nàng muốn nói với Hướng Vãn, phụ nữ à, thật sự là có thể không chạm thì không chạm, thứ này khó bỏ.
Nhưng không có cách nào khác, hiện tại người Hướng Vãn có xu hướng thích là chính nàng, nàng lại cảm thấy Hướng Vãn cũng rất tinh mắt.
Ha ha ha, nói xa rồi.
Nàng nói với Hướng Vãn: "Nếu em thật sự cảm thấy thích tôi, việc này tôi rất hiểu, tôi vô cùng hiểu, trông tôi cũng rất đẹp, dáng người cũng không tệ, còn có tài hoa, hơn nữa đã có nhà xuất bản tìm tới cửa, sau này tôi có thể là một nhà văn, rồi người lại chịu khó, nấu cơm ngon, cũng không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, sống rất cẩn thận, ngoại trừ tạm thời nghèo một chút, cũng không quá cố gắng, ưu điểm của tôi vẫn là rất nhiều rất nhiều."
Sắc mặt Hướng Vãn rất đặc sắc, nhìn nàng một hơi đọc thuộc lòng một chuỗi ưu điểm của mình.
"Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy là hai ta luôn ở bên nhau, em hiểu lầm rồi, hoặc là nói quá thân thiết, lâu ngày sinh tình, tôi rất hiểu, nó chính là dễ dàng kích thích. Em còn nhớ tôi đã nói với em không? Em phải thử độc lập, đi quen biết nhiều người tốt hơn, em phải tự mình thả xuống biển, thả vào rừng, em mới có lựa chọn, nếu không em sẽ dễ nhặt một cục đá coi như vàng. Sau này nhìn thấy vàng thật, em sẽ hối hận."
"Cho nên?" Hướng Vãn nghe ra ý của nàng.
"Không phải vừa rồi em nói, em phải có thu nhập cố định sao? Cho nên đề nghị của tôi là, nếu em kiếm được tiền từ bộ kịch thương mại này khá tốt, thu nhập từ những công việc khác cũng ổn định, em có thể thử chuyển ra ngoài sống một mình, bình tĩnh lại."
Hướng Vãn điềm tĩnh nghe nàng nói xong, từ lúc thương lượng ăn bánh kem đã không còn đường trong đáy mắt, nhưng cô nàng cũng không biểu hiện ra quá nhiều mâu thuẫn, cô nàng chỉ kéo ánh mắt xuống, nhìn ngón tay của mình, sau đó lại nhìn về phía Vu Chu, rụt rè cười cười.
Phản ứng ngoài dự liệu của Vu Chu, cô nàng không nói không muốn chuyển, nhưng ánh mắt của cô nàng trăm chuyển ngàn hồi.
"Em...... Có chuyện gì cứ nói thẳng." Vu Chu nuốt một ngụm nước bọt.
Hướng Vãn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt dịu dàng như người lớn.
Cô nàng chậm rãi suy nghĩ không quá nửa phút, giống như đang suy nghĩ cách dùng từ, sau đó mới nói: "Vừa rồi chị nói, em cảm thấy có chút tàn nhẫn, tất cả của em đều là chị dạy, điện thoại là của chị, quần áo cũng vậy, tóc chải như thế nào, chăn gấp ra sao, từng chuyện trong cuộc sống đều là bóng dáng của chị, nhưng chị muốn em dọn ra ngoài, sống cuộc sống không có chị, em sợ em buồn."
Thật ra, bây giờ cô nàng đã đang hơi buồn.
"Nhưng mà, em lại cảm thấy chị nói, có một chút có lý. Chị là vì tốt cho em." Hướng Vãn cong cong khóe miệng, mỉm cười.
Vu Chu sợ nhất dáng vẻ hiểu chuyện của cô nàng như vậy, cô nàng có thể tinh ranh, cũng có thể nghịch ngợm, thậm chí có thể oán hận nàng, nhưng Vu Chu chịu không nổi cô nàng hiểu chuyện.
Hướng Vãn thu hết ánh mắt Vu Chu thay đổi vào đáy mắt, bỗng nhiên lại mở rộng nụ cười một chút, mắt ngọc mày ngài, cô nàng nói: "Chị có cảm thấy, chị mềm lòng một chút rồi không?"
"Hả?"
"Lúc em vừa tới, nếu em muốn được voi đòi tiên, thì chị sẽ ác ngôn ác ngữ cảnh cáo em, chị sẽ nói, Hướng Vãn, đây không phải trách nhiệm của tôi, đây là cuộc đời của em, tôi đối với em đủ tốt rồi."
"Nhưng hiện tại, ngay cả bảo em dọn ra ngoài, chị cũng có chút không nỡ." Còn phải lướt Baidu Bách Khoa, giải thích nhiều như vậy.
"Nhưng em không biết, chị chỉ mềm lòng với em, hay là chị...... lớn tuổi rồi." Hướng Vãn nói.
"Ê!" Vu Chu muốn bóp chết cô nàng.
Lúc này mới qua mấy tháng, lớn cái rắm.
Nhưng Vu Chu không so đo với cô nàng nữa, chỉ nhấn mạnh: "Vậy chúng ta đã nói xong rồi nhé, chờ kịch mì ăn liền của em kiếm được tiền, thì em dọn ra ngoài."
"Ừ."
Hướng Vãn nhớ tới khoảng thời gian trước, cô nàng ở trong công viên khu chung cư nhìn ông lão đánh cờ, dùng độ dài ngắn của ván cờ để ước lượng nỗi nhớ của Vu Chu.
Lần này cũng vậy, có điều là đồng thời ước lượng Vu Chu và bản thân Hướng Vãn.
Hơn nữa, phải đi xa hơn một chút.
Vu Chu vẫn cảm thấy, cô nàng hiểu chuyện như vậy, có chút âm mưu gì đó, nàng nghiêng cổ suy nghĩ một chút, "xì" một tiếng, nói: "Em sẽ không vì không dọn ra ngoài, mà cố ý làm hỏng bộ kịch mì ăn liền chứ?"
Hướng Vãn kinh ngạc nhướng mày, sau đó xin lỗi nói: "Trước mắt, chỉ sợ... em còn chưa quan trọng như vậy."
Chết tiệt.
Vu Chu cầm nước đường đỏ sắp nguội lên, lấy tư thế đút thuốc cho Đại Lang đưa cho cô nàng.
Sau đó khóe mắt run rẩy ra khỏi phòng ngủ.
Hướng Vãn nhấp một ngụm nước đường đỏ, à, uống ngon hơn canh gừng lần trước.
Đến phòng khách ngồi xuống, Vu Chu xem lại "Lang Gia bảng", hình như nàng không giống với phần lớn mọi người, nàng cảm thấy "Lang Gia bảng 2" hợp gu nàng hơn "Lang Gia bảng 1". Có thể bởi vì cơ bản phải bi tráng một chút, ôi, tay viết mà, liền thích loại bối cảnh màu sắc tối một chút, rất phù hợp để phát huy những yêu hận tình thù trong đầu.
Cắn hạt dưa xem một tập rưỡi, nhóm WeChat của tổ kịch truyền thanh "Điện Thờ" có động tĩnh, đã có kịch bản mùa thứ hai.
Vu Chu mừng rỡ như điên mở ra, đánh giá từng câu từng chữ.
Chính mình viết kịch bản kịch truyền thanh, sự kính trọng của nàng đối với tất cả biên kịch đều tăng lên một bậc.
Bành Hướng Chi nói: "Biên kịch vất vả rồi, tất cả mọi người xem trước nhé, buổi họp đọc kịch bản vẫn là tạm định bắt đầu vào cuối tuần, lần này tiến độ của chúng ta phải nhanh một chút, tôi sắp xếp thời gian, tập trung chạy kịch bản, tranh thủ một ngày xong 1-2 kỳ, giải quyết trong vòng nửa tháng, sau đó tôi sắp xếp thu âm."
Cô ấy giải thích một câu: "Tốt nhất là bắt đầu sớm, bởi vì nếu gặp dịp cuối năm, tôi và một số diễn viên sẽ rất bận rộn, đặc biệt là Tô Xướng."
"Mùa thứ nhất phản ứng không tệ, mùa thứ hai là tập tiếp theo, cũng là kết thúc mùa, có một chút áp lực, hóa áp lực thành động lực ha ~"
Không thể không nói, tác phong mạnh mẽ vang dội của Bành Hướng Chi khi làm việc, Vu Chu thật sự rất thích, mỗi lần cô ấy nói mấy câu, mình đều giống như tiêm máu gà.
"Còn nữa," Bành Hướng Chi nói, "Mùa thứ nhất kết thúc FT phát sóng trực tiếp định ở sau khi kết thúc một tuần, chúng ta hẳn là ngày 12 tháng 11 kết thúc, tạm định ở ngày 20 tháng 11 buổi tối chủ nhật, livestream, sắp xếp là chủ dịch, đạo diễn, thêm tác giả, Chúc Chúc à em xem thời gian của em có OK không."
"Em OK." Vu Chu nói.
"Được, vậy F cô đăng Weibo một chút nhé."
F trả lời với biểu cảm "đã nhận được".
Có mục tiêu mới, Vu Chu cảm thấy cuộc sống của mình cũng rõ ràng hơn một chút, ngay cả chuyện Hướng Vãn dọn ra ngoài cũng trở thành một bước khiến cuộc sống của nàng rõ ràng hơn, thiếu đi một chút sắc thái dính nhớp.
Sẽ tốt hơn, sẽ bớt bối rối hơn, nàng vui vẻ nghĩ.
Cúi đầu lướt vòng bạn bè, thấy Tô Xướng hiếm hoi đăng một trạng thái cách đây một giờ.
"Mèo bị ho suốt đêm thì phải làm sao?"
Mèo ho? Cái này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Động thái này trống rỗng, bởi vì Vu Chu và Tô Xướng căn bản không có bạn chung gì, không nhìn thấy người like cho cô, càng không nhìn thấy bất kỳ bình luận và trả lời nào, cũng không biết cô có giải quyết được không.
Vì thế nàng trả lời: "Đưa đến bệnh viện đi."
Bệnh viện là đáng tin cậy nhất.
Qua khoảng bảy tám phút, Tô Xướng trực tiếp trả lời WeChat: "Đi bệnh viện rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì."
"Nhưng nó vẫn ho."
"Hả?" Vu Chu nghi hoặc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");