Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
  3. Chương 79
Trước /113 Sau

Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 79

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Bùng——"

Pháo hoa bên ngoài ầm ầm nở rộ, giống như một lễ chào bế mạc oanh oanh liệt liệt.

Vu Chu nhìn pháo hoa muôn màu muôn vẻ in trên mặt Hướng Vãn, ánh sáng lung linh, khiến người ta không dời mắt được.

Nàng hít vào xoang mũi chua xót, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Hướng Vãn.

Hướng Vãn cọ cọ trong lòng bàn tay nàng theo bản năng, lông tơ thật nhỏ trên mặt dựng đứng lên.

Vu Chu nghẹn ngào nói: "Cảm ơn em."

Cô nàng cho rằng Vu Chu sẽ phẫn nộ, sẽ hoảng loạn, hoặc là sẽ bài xích hoặc lảng tránh, nhưng cô nàng không nghĩ tới Vu Chu lại bình tĩnh như thế.

Cảm xúc hỗn loạn trong mắt nàng dần dần rút đi, dùng ánh mắt bình thản mà bao dung như biển rộng nhìn Hướng Vãn.

Như là đang trấn an cô nàng.

Hướng Vãn ở trong ánh mắt của nàng bình tĩnh lại, tửu sắc trên tròng mắt cũng dần dần lui bước, cô nàng không biết mình duy trì tư thế này bao lâu, nhưng khi cô nàng buông Vu Chu ra, phát hiện tay Vu Chu đỏ lên.

Đỏ đến không ra gì.

Vì thế cô nàng lại có một chút có lỗi, ngồi dậy, tay chống ở hai bên mình, mái tóc thật dài rủ xuống hai bên khuôn mặt xinh đẹp, trông có chút bất lực.

Vu Chu thật sự bị làm cho hơi đau, lúc đứng dậy hơi nhíu mày, sau đó cô nàng trở tay chống đỡ mình, cũng ngồi dựa vào đầu giường.

Vừa rồi thắt lưng giống như vặn vẹo, nàng đau đến tê tê.

Nàng suy nghĩ một chút, nhìn thân ảnh mỏng manh của Hướng Vãn, nói: "Lời của tôi, hôm nay em muốn nghe không?"

Hay là nói, muốn bình tĩnh một chút.

Hướng Vãn ngước mắt nhìn nàng, cô nàng cảm thấy bản thân thật sự thất lễ cực kỳ, cô nàng có chút kinh ngạc, Vu Chu còn có lời muốn bình tĩnh nói với cô nàng. Giống như trước kia nàng ôm mình, nói quy tắc của thế giới.

Vu Chu thấy cô nàng không bài xích, đầu tiên là hít thở hai lần, sau đó nhìn vào mắt cô nàng, nói: "Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi em."

Hướng Vãn có chút suy sụp, giống như vừa rồi điên cuồng dùng hết sức lực của mình, cho nên nghe được câu xin lỗi này, cô nàng không có phản ứng gì.

Vu Chu nói tiếp: "Xin lỗi không phải vì tôi không thích em, mà là vì, lúc trước tôi lựa chọn trốn tránh, không nhìn thẳng vào tình cảm này của em."

"Thật ra trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn suy nghĩ, khi nào thì em nói chuyện này với tôi, hoặc là nói, em còn có thể nói chuyện này hay không, về sau em vẫn luôn không có nói, biểu hiện cũng rất tự nhiên hào phóng, cho nên tôi tồn tại tâm lý may mắn, tôi cho rằng, em đã qua rồi."

"Tôi thật không ngờ, trong rất nhiều rất nhiều ngày tôi bỏ qua, em vẫn đang suy nghĩ về nó, hơn nữa, suy nghĩ nhiều hơn tôi nghĩ."

Vu Chu có chút nước mắt: "Tôi rất muộn mới nhìn thấy phần rung động này của em, vì lúc trước tôi quyết đoán nói, nó không phải thích, mà là có lỗi."

Hướng Vãn khẽ nức nở, rốt cuộc cũng khó có thể kiềm chế.

"Vãn Vãn." Vu Chu rất dịu dàng rất dịu dàng gọi cô nàng, trong ánh pháo hoa, trong những khoảnh khắc chớp tắt.

"Em có biết, người tôi thích lúc 18 tuổi, là dáng vẻ gì không?" Nàng hé miệng, cười cười.

Hướng Vãn ngẩng đầu, nhìn nàng.

"Tôi 18 tuổi vẫn chưa cong, khi đó tôi thích một chàng trai, là bạn học cùng lớp của tôi, cậu ấy chơi bóng rổ rất giỏi, tôi nói em biết, con trai ấu trĩ lắm, thường xuyên đi trên đường, rồi ném rổ gì đó, cậu ấy cũng vậy."

"Nhưng một chàng trai ấu trĩ như vậy, lúc ấy tôi thích chết đi sống lại, tôi nhớ cậu ấy thích mặc quần áo cỏ ba lá, thường là màu đen hoặc màu xám, vai trái của cậu ấy cao hơn một chút so với bên phải, bởi vì cậu ấy luôn nghiêng vai đeo túi một bên. Đôi mắt của cậu ấy cực kỳ cực kỳ đẹp, rất to, lấp lánh, giống như lạc đà. À đúng rồi, cậu ấy còn gù lưng, trông giống như có quan hệ huyết thống gì đó với lạc đà vậy."

Giọng điệu Vu Chu quá mức buồn cười, Hướng Vãn không nhịn được, nho nhỏ phát ra một hơi thở nhịn cười.

"Sau đó thì sao?" Hướng Vãn hỏi.

"Khi đó mỗi ngày tôi đều đến xem cậu ấy chơi bóng, cũng giúp cậu ấy lấy nước, đưa thư tình gì gì đó, nhưng người ta không thích tôi, sau đó người ta đang quen với hoa khôi kia, khi đó tôi ở ký túc xá khóc đến hôn thiên hắc địa, khóc đến nỗi bạn cùng phòng suýt chút nữa cho rằng tôi sắp tèo rồi. Sau đó tôi còn vì cậu ấy mà cắt tóc, cứ qua ba ngày lại viết một bài nhật ký về cậu ấy, khóa trong không gian QQ. Nhưng tới năm hai đại học, tôi lại thích một người chàng trai khác, tôi liền không thích cậu ấy nữa."

Sắc mặt Hướng Vãn trắng bệch, cắn môi dưới, muốn nói gì đó.

"Em đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn nói, phần thích này của em rất khinh suất, cũng không phải muốn nói, sau này em sẽ gặp được người tốt hơn, giống như tôi không thích cậu ấy, không thích tôi nữa."

Vu Chu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn nói là, sau đó chúng tôi họp lớp, ngay năm nay, à không, đầu năm ngoái thì phải, tôi thấy cậu ấy, béo lên một chút, đường chân tóc cũng dời về phía sau, mới có 25, mà đã để kiểu tóc hơi già dặn của đàn ông trung niên, đi đôi giày da."

"Cậu ấy hoàn toàn khác với ấn tượng của tôi, nếu tôi nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi chắc chắn sẽ không thích cậu ấy, nhưng... em xem, tôi vừa nhớ lại với cậu ấy, vẫn là dáng vẻ của cậu ấy lúc 18 tuổi."

Vu Chu cười, nói: "Dáng vẻ khi đó được tôi thích."

"Cho nên, tôi muốn nói là, 18 tuổi khoảnh khắc rung động đó là tuyệt nhất, rung động độc nhất vô nhị, nó sẽ khiến em đeo lên người đó một lớp kính lọc rất lâu rất lâu, kiểu ánh sáng mềm mại, nhiều năm sau, có thể người ấy hoàn toàn không phải là dáng vẻ trong ấn tượng của em, nhưng khi em nhớ về người ấy, vẫn rất đẹp, rất đẹp."

"Cho nên, tôi rất vinh hạnh, có thể trở thành người mà em rung động lúc 18 tuổi."

Buổi tối Vu Chu cũng uống rượu, mắt cũng có chút đỏ, nàng giơ bàn tay lên, dán vào mặt mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Về sau mặc kệ tôi béo thành cái dạng gì, xấu thành cái dạng gì, già thành cái dạng gì, tôi ở trong lòng em, có lẽ vẫn còn một dáng vẻ của tôi ở thời điểm đẹp nhất."

"Cho nên, cảm ơn em." Nàng nói.

Hướng Vãn chớp mắt một cái, nước mắt liền lăn xuống.

"Em thông minh như vậy, khẳng định đã đoán được, thật ra tôi cũng không có ý giấu giếm, tuy rằng tôi với Tô Xướng, thuận theo tự nhiên, nhưng hôm nay lúc chị ấy hôn tôi, tôi liền biết, tôi vẫn là không có cách nào."

Cho nên mới không dắt em, cũng không đỡ em, mặc dù em đi loạng choạng, mặc dù tôi vẫn rất lo lắng cho em.

"Tô Xướng là người tôi gặp lúc 21 tuổi, ngay từ đầu tôi cho rằng, tôi thích chị ấy, không khác gì yêu thầm và rung động lúc trước, nhưng tôi mất hơn bốn năm, phân phân hợp hợp, tôi mới biết được, không giống nhau."

"Tôi yêu chị ấy. Lời này nói ra hơi già mồm, nhưng mà..." Vu Chu không nói tiếp, lắc đầu.

"Khác nhau có lẽ chính là, tôi thích một người, không được, tôi biết sẽ có người tiếp theo, nhưng nếu gặp chị ấy, tôi đã biết không có."

Dù đã qua một thời gian khá lâu, nhưng khi cô ấy xuất hiện trước mặt bạn, bạn vẫn cảm thấy, cô ấy không giống như mọi người, như thể trong hàng triệu người bận rộn, bạn nhìn thấy một thần chết rõ ràng.

Tình yêu của bạn chỉ có thể đi theo cô ấy, sau đó chết đi.

"Cho nên tôi không có cách nào chấp nhận những người khác, cho dù tôi và chị ấy không có khả năng, hoặc là nói, tôi rất khó chấp nhận những người khác, mặc kệ người khác có tốt bao nhiêu, nhưng tôi không thể lưu cho mình một cái bug, chính là nói tôi vui vẻ yêu một người khác, nhưng chị ấy vừa xuất hiện, lại không được." Vu Chu nhíu mày, "Em hiểu không?"

Hướng Vãn yên lặng nghe, gật đầu.

"Tôi không chắc em đối với tôi là thích hay là yêu, bây giờ em cũng không chắc, chúng ta chờ thời gian xem."

"Tôi không muốn nói với em, quên tôi đi, hoặc là nói, đừng thích tôi nữa, bởi vì loại chuyện này không phải hô hai câu khẩu hiệu là có thể làm được, nhưng từ góc độ bảo vệ em mà nói, cá nhân tôi hy vọng là thích, chứ không phải là tình yêu cả đời này không đổi."

"Bởi vì tôi cũng có tư tâm, tôi thật sự rất muốn làm bạn tốt nhất của em, trở thành người nhà mà em có thể dựa vào, bởi vì người đầu tiên em gặp trên thế giới này là tôi, tôi cảm thấy duyên phận này, cũng không nhẹ hơn tình yêu, hơn nữa em ở đây cô đơn như vậy, tôi thật sự rất muốn chăm sóc em thật tốt, muốn cùng người nhà của tôi yêu thương em."

Hướng Vãn che hai mắt, hung hăng hít mũi hai cái.

"Cũng bởi vì phần tư tâm này, cho nên tôi vẫn không dám thẳng thắn nói chuyện với em. Nhưng hiện tại tôi muốn nói với em, thích một người không có khả năng, nhưng muốn bị ép tiếp xúc đau khổ tôi biết, tựa như lúc trước tôi nói với em "Tất cả đều là Tô Xướng", tôi không nỡ em muốn giải mẫn cảm như vậy, cho nên tôi có thể, tôi chấp nhận, em không còn làm bạn với tôi nữa, nếu điều đó làm em cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

Hướng Vãn buông tay, nhìn giường, chớp chớp mắt.

"Tuy nhiên, nếu em muốn, tôi vẫn sẽ là người bạn và người thân đáng tin cậy nhất của em, luôn ủng hộ và tin tưởng em."

Vu Chu lau nước mắt, thấp giọng nói: "Tôi đều có thể."

Nàng cũng không có cách nào, giống như tất cả lựa chọn đều rất tàn nhẫn.

Hướng Vãn nhìn Vu Chu xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ, hiện tại cô nàng rụt vai, bất lực giống như bị vứt bỏ, nhưng cô nàng đang tận lực làm một người lớn trưởng thành, tận lực lý trí mà thỏa đáng xử lý lần đầu tiên rung động của mình.

Hướng Vãn nhìn nàng, nhẹ giọng gọi nàng: "Vu Chu."

"Hả?" Vu Chu giương mắt. Tiếng động này giống như từ trong cổ họng bóp ra.

"Chị vỗ về em đi." Hướng Vãn nói.

Vu Chu vươn tay, ôm cô nàng vào trong lòng, giống như trước đây, nhẹ nhàng an ủi bả vai cô nàng.

Hướng Vãn nói: "Em từng nói với chị, trong tình cảm, em cũng không đến mức cùng hung cực ác, nhưng em mới có chút ghen tị, em có chút không khống chế được."

"Tôi biết." Vu Chu vỗ về cô nàng.

"Em có một chút không cam lòng," Hướng Vãn tủi thân tới muộn màng "Tại sao em lại rơi vào trong nhà chị, em đã cùng chị trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, sao chị lại không thích em chứ?"

Vu Chu cũng khóc, nàng cũng cảm thấy rất khốn kiếp.

"Nói đúng hơn, bình thường chúng tôi viết văn, kiểu như em thì chắc chắn là kịch bản của nữ chính, tôi chắc chắn sẽ thích em. Tác giả viết kịch bản này cho em có bệnh à." Nàng vừa khóc vừa chửi má nó.

Hướng Vãn nín khóc mà cười, ôm lồng ngực run rẩy của nàng, khẽ cắn môi dưới, nói: "Em thấy cũng đúng."

Vu Chu và cô nàng ôm đầu khóc rống.

Hướng Vãn nói: "Chị đừng khóc."

"Em đừng quản, thật sự rất khó chịu."

"... Tôi mặc kệ."

"Em vẫn là quản tôi đi."

Hướng Vãn không nhịn được cười, cười cười, cô nàng mang theo nước mắt nói với chính mình, thử làm bạn với Vu Chu đi.

Như vậy có thể sẽ hạnh phúc hơn một chút.

Bởi vì nàng vẫn có thể dễ dàng chọc cười mình, giống như tất cả cuộc sống, đều có thể bị trêu chọc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net