Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ năm và thứ sáu lặng lẽ trôi qua.
Hai cô gái đợi việc ở nhà trải qua cuộc sống hàng ngày hóng phim sau đó thỉnh thoảng bồi dưỡng một chút cuộc sống khoa học kỹ thuật hiện đại.
Nhưng Vu Chu không có ý định để cô nàng vào bếp. Huống chi là đại tiểu thư, vốn cũng chưa từng vào bếp.
Chớp mắt đã đến thứ bảy, ngày Vu Chu khắc sâu vào DNA.
Họp đọc kịch bản, không biết vì sao, bốn chữ này liền có vẻ cực kỳ cao cấp.
Thân là mẹ đẻ, Vu Chu cảm thấy trên mặt mình cũng có hào quang.
Vì thế sáng sớm thức dậy đăng một bài Weibo: "Nếu như tất cả đồ gia dụng đều có thể tu thành yêu quái, ai sẽ làm đại vương?"
Chẳng mấy chốc, một hoặc hai người hâm mộ trên Weibo đã bình luận nàng: "Đại Đại dậy rồi à, thật sớm ~ sữa chiến thắng.jpg."
Bình thường gọi nàng là Đại Đại, đều là fan mới theo dõi hai ngày nay. Ba ngày trôi qua, lượng fan trên Weibo của Vu Chu đã vượt 10 ngàn.
Vẫn là...... nhờ phúc của vị kia.
Lần lượt nhận được mấy câu trả lời hình thù kỳ quái, nàng lại load lại, một avatar màu xanh da trời bình luận: "Đồng hồ báo thức. Bởi vì hấp thu oán khí nhiều nhất, năng lực mạnh nhất."
Chết tiệt.
Trong lòng Vu Chu mắng một câu thô tục.
Weibo trong nháy mắt náo nhiệt như nổ tung, rất nhiều bình luận tràn vào, mang theo mạng bắt gặp Tô Xướng thường lui tới.
Từ phản ứng của fan xem ra, hình như Tô Xướng rất ít bình luận bài của người khác, đăc biệt là, bình luận trọn vẹn 15 chữ, cộng thêm 3 dấu chấm câu.
Bình luận quá mức nhiệt tình, khiến Vu Chu muốn giả mù cũng không được.
Vì vậy, nàng cố tình lờ đi trong năm phút, sau đó trả lời trong đám đông: "Ahahahahaha, cô thật hài hước."
Tô Xướng chắc hẳn rất hiểu Vu Chu, lúc nàng sợ hãi là "Ha ha a ha ha ha", lúc vui vẻ là "Ha ha ha ha ha nấc cục", lúc xấu hổ, "Ha ha ha" phía trước phải thêm "A".
Vu Chu đợi một lát, Tô Xướng không có động tĩnh gì nữa.
Sau đó nàng nhấn vào nhắc nhở chia sẻ và bình luận, nghĩ có nên chặn lưu lượng Weibo mãnh liệt này hay không.
WeChat của F bất ngờ hiện ra.
"Cô Vu!"
"?" Nàng biết F hẳn là muốn hỏi chuyện tương tác trên Weibo.
Nhưng F nói với nàng: "Trong diễn đàn có một bài viết về cô!"
"??"
F chuyển phát tới một cái liên kết, Vu Chu thử mở ra, nhưng chỉ có thể nhìn thấy chủ bài viết, tin tức không nhiều lắm, đại khái là nói Tô Xướng theo dõi một tác giả vô danh, có phải sắp hợp tác hay không?
Xem tiếp là phải tải app.
Vu Chu thở dài một hơi, bắt đầu tải app xuống.
"Trong 30 giây chờ đợi ứng dụng cài đặt, cô ấy sợ người khác phát hiện ra mối quan hệ giữa cô ấy và Tô Xướng, hay là tò mò người khác có mong đợi cô ấy và Tô Xướng hợp tác hay không?"
Ha ha ha ha, đùa thôi, đây là lời thoại nổi tiếng trong 30 giây thư viện văn học.
Còn có tâm trạng đùa giỡn với mình, không tính là quá hồi hộp, Vu Chu nghĩ như vậy.
Đến khi cuối cùng thông qua app mở bài viết ra, phát hiện đã lật hai trang.
Không có gì đặc biệt, cũng chỉ là suy đoán của thính giả quan tâm đến kịch truyền thanh, có người không tìm thấy bài viết của nàng, người khác tốt bụng dán địa chỉ lên, sau đó đối phương lịch sự nói lời cảm ơn.
Thật xấu hổ......
Cuối cùng mới có một điểm tranh luận nho nhỏ, đại khái là có một cư dân mạng nói: "Làm sao có thể, Tô Xướng chủ dịch đó là IP cấp bậc gì chứ? Đoán chừng là quen biết ngoài đời thôi."
Phía dưới có bình luận của cư dân mạng bảo vệ Tô Xướng: "Bạn không nên nói như vậy, giống như Xướng Xướng chỉ chọn IP vậy, thực ra bất kể IP lớn IP nhỏ, chỉ cần là câu chuyện hay, cô ấy đều có hứng thú. Tôi cảm thấy cũng đừng quá chú ý đến IP, chỉ cần có tâm chế tác, làm người nghe cũng rất hoan nghênh."
Đúng đó đúng đó đúng đó, Vu Chu gật đầu.
Tắt thảo luận trên mạng, nàng vẫn cảm thấy có chút buồn.
Cho dù chỉ có một người, vô cùng không rõ ràng, cũng đủ mịt mờ, biểu đạt câu chuyện của nàng không xứng với Tô Xướng, nàng cũng lớn bằng hạt vừng, buồn bã canh cánh trong lòng.
Nếu như là bên hợp tác khác, nàng căn bản sẽ không quan tâm, nói không chừng còn có thể tiện khoe khoang một câu đúng vậy, tôi thật đúng là được thơm lây.
Nhưng, là Tô Xướng, thì không được.
Có thể là bởi vì, nàng dùng thời gian vài năm, cũng không có cách nắm chắc nói ra, em và chị cũng đủ xứng đôi mà - những lời này.
Cùng chơi với Hướng Vãn một ngày, vừa thấy thời gian 7 giờ 45 tối. Vu Chu chào hỏi Hướng Vãn, cầm điện thoại di động vào phòng ngủ, kiểm tra internet một chút, chờ kết nối trong nhóm WeChat.
Còn lại 15 phút trôi qua trong Weibo.
Sau đó WeChat gọi điện thoại tới, nói 8 giờ chính là 8 giờ, Bành Hướng Chi mạnh mẽ vang dội không lệch chút nào.
Avatar WeChat của mấy người bọn họ lần lượt sáng lên, hậu kỳ và biên kịch vừa vào, đều thuần thục tắt tiếng, vì thế Vu Chu cũng tắt tiếng theo.
Sự tự giới thiệu được chuẩn bị kỹ lưỡng của nàng không có tác dụng, bởi vì đoàn phim này căn bản không có trò chuyện.
Giọng Bành Hướng Chi vang lên: "Đều đến rồi ha, vậy chúng ta bắt đầu, cùng đọc kịch bản "Điện thờ" S101, hửm."
Dùng "hửm" làm thói quen mở màn, Vu Chu chưa từng nghe qua, huống chi giọng của Bành Hướng Chi hay muốn chết.
Giọng của đại ngự tỷ, vừa nghe chính là loại giày cao gót 10 phân.
Bành Hướng Chi bắt đầu sắp xếp lại kịch bản, chỗ biên kịch không hiểu sẽ giải thích, liên quan đến phương diện dựng cảnh, hậu kỳ đúng lúc mở mic thảo luận.
Mọi thứ đều có trật tự, ngoại trừ......
Không biết có nên nói với Vu Chu hay không.
Có thể là Bành Hướng Chi đối diện phát hiện có người vẫn luôn không lên tiếng, vì vậy ngừng lại, hỏi: "Tác giả có ý kiến gì không?"
Vu Chu giống như bị giáo viên điểm danh.
Nàng suy nghĩ một chút, không mở mic, gõ chữ nói: "Tôi không có kịch bản."
Bành Hướng Chi bên kia không nói chuyện, ở nhóm WeChat gõ một cái "?".
Chắc là gửi cho F - người không tham gia cuộc gọi nhóm này.
Sau đó hậu kỳ tắt mic gửi tin nhắn: "@F, tác giả Đại Đại không nhận được kịch bản, gửi cho cô ấy!"
Biên kịch theo phong trào: "Gửi cho cô ấy!"
Cái thứ ba "Gửi cho cô ấy", là Bành Hướng Chi gửi.
Vu Chu ở đầu này nhẹ nhàng cười rộ lên, đột nhiên cảm thấy đạo diễn Bành cũng rất bình dị gần gũi, rất đáng yêu. Cũng sẽ học lại sao.
F bị tag đi ra, nhắn tin riêng gửi kịch bản cho Vu Chu, phòng ngừa ngộ nhỡ, F tham gia vào cuộc gọi.
Bành Hướng Chi bên kia có lẽ đứng dậy đi rót một ly nước, sau khi xác nhận Vu Chu đã nhận được kịch bản, mới lại tiếp tục.
Đến phân đoạn thứ bảy, Bành Hướng Chi có chút hoang mang.
Lẩm bẩm với kịch bản: "Căn phòng này, bố cục như thế nào? Ba người ngủ ở các góc đối diện nhau sao? Lớn khoảng bao nhiêu, lúc diễn tập tôi bảo diễn viên đến xem một chút, định khoảng cách âm thanh một chút."
Vu Chu liếc nhìn giao diện trò chuyện nhóm, hậu kỳ tắt mic, biên kịch tắc mic.
Nàng đang định giải thích, đầu Bành Hướng Chi truyền đến một giọng nữ hơi xa: "Một phòng, chương 4 trong nguyên tác có bố cục.
Trong trẻo nhưng lạnh lùng lại từ tính, dễ nghe đến da đầu Vu Chu tê dại.
Nàng nhìn thấy biên kịch bật mic, trong nháy mắt lại tắt.
Hậu kỳ ngược lại vững như Thái Sơn.
Tin nhắn riêng của F gửi đến: "Ôi vãi, vừa rồi là giọng của Tô Xướng???
"??? Không phải tôi nghe nhầm chứ?"
"Cô có nghe thấy không?"
Vu Chu suy nghĩ một chút, trả lời cô ấy: "Nghe thấy rồi."
Bành Hướng Chi không chú ý động tác nhỏ của hai người, tự mình chạy đi lật nguyên tác, giống như quay đầu muốn nói câu gì đó.
Hơi thở vừa nhấc lên, Vu Chu nghe thấy tiếng Tô Xướng nhẹ nhàng: "Tắt mic."
Một lời nhắc nhở nhẹ nhàng lại bình tĩnh, giống như rơi vào bên tai người khác. Khoảng cách nghe âm thanh, tựa hồ là ngồi ở phía sau Bành Hướng Chi không quá gần.
Mic của Bành Hướng Chi tắt đi.
Sau đó bật lúc nào, Vu Chu không nhớ rõ, lúc sau cùng xem kịch bản, nàng cũng không chuyên tâm lắm.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ —— Tại sao Tô Xướng lại ở đó.
Cô đã nghe bao lâu rồi.
Giờ này, còn ở đấy sao?
- -------------------
"Trong... 30s, anh ấy ở đây, hay là ở..." Câu này xuất phát từ "Thư viện cúp điện ước nguyện 30 giây", bài viết này có thể tìm đến xem, rất thổn thức.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");