Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hả?" Vu Chu theo bản năng muốn phủ nhận.
Tô Xướng vuốt tay lái.
"Ý chị là, mở khóa sao?" Vu Chu khô khan nói tiếp, "Ờ, bởi vì mật khẩu của chị ấy vẫn luôn là cái đó, em vừa mới thử một chút."
Tô Xướng liếc nàng một cái.
Ánh mắt này, có ý gì đây, em làm sao biết chị có muốn công khai hay không chứ.
Vu Chu sờ sờ lông mày của mình, lật tấm chắn xuống: "Buổi trưa mặt trời thật lớn..."
"Ở bên nhau rồi." Tô Xướng thấp giọng nói.
"Ha ha ha ha ha." Bành Hướng Chi vỗ vào ghế ngồi phía sau Vu Chu, "Em còn giả bộ với tôi!"
"Không phải, vừa mới ở bên nhau, cũng không bao lâu." Vu Chu hơi nóng tai.
Bởi vì nàng thật sự chưa cùng Tô Xướng công khai với bạn bè, ừ, chính xác mà nói, cô chưa từng công khai với bất kỳ ai.
Nàng có chút thẹn thùng, nàng có chút chịu không nổi bị bạn bè trêu chọc, đặc biệt là Bành Hướng Chi không kiêng chay mặn như vậy.
"Sao lại tái hợp vậy? Em đi tìm cậu ấy, cậu ấy liền đồng ý à?" Bành Hướng Chi ghé sát vào Vu Chu, nhiều chuyện hỏi.
"Ê, em đi tìm cậu ấy cũng chỉ là chuyện hôm qua thôi nhỉ? Có phải hôm qua em đã gọi cho tôi không? Thế là xong rồi?"
Cô ấy quả thực khó có thể tin, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rống Tô Xướng: "Sao cậu lại dễ theo đuổi như vậy!"
Mặt thì như bị đơ, mà không chịu nổi qua một đêm.
"Ê ê ê, ai mấy tháng trước nói với mình rằng, ôi, cô ấy muốn dập đầu với mình, cái cảm giác tủi thân đó, ôi trời ơi." Bành Hướng Chi vừa tức vừa buồn cười, "Lúc đó mình nghĩ, người này, không phải đang khóc với mình đấy chứ, ôi, thật sự làm mình sợ chết khiếp, suýt chút nữa run rẩy. Tô Xướng, lại tủi thân trước mặt mình."
"Em có thể tưởng tượng không?" Cô ấy lại vỗ vỗ lưng ghế của Vu Chu.
"Ặc..." Vu Chu xấu hổ liếc nhìn Tô Xướng.
"Em có thể, em nhất định có thể, cậu ấy đã mở miệng với tôi, em không biết lén ngược đãi cậu ấy thành cái dạng gì." Bành Hướng Chi bĩu môi.
"Có phải đầu óc cậu có vấn đề không," cô ấy lại kề sát Tô Xướng, nhỏ giọng tận tình khuyên bảo, "Truy thê hỏa táng tràng à chị em, cơ hội thật tốt, không được hưởng thụ ba năm tháng à, cơ hội hiếm có đó."
Cô ấy cũng đã ở trong điện thoại, tận lực nói tình cảnh của Tô Xướng rất thảm, dọa Vu Chu sửng sốt, kết quả Tô Xướng sửng sốt không nhận kịch nữa.
Tô Xướng từ chối cho ý kiến.
"Cậu như vậy, sau này gả đi người ta sẽ cảm thấy cậu rất rẻ, cậu có hiểu không?"
Bành Hướng Chi dùng giọng điệu khuyên nhủ bạn tốt không nên chưa kết hôn đã có thai khuyên cô.
"Phụt." Vu Chu không nhịn được cười ra tiếng.
Tô Xướng cũng cong khóe miệng cười, bẻ tay lái.
"Bữa trưa cậu tùy ý đúng không?" Cô dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi.
"Hả? Ai nói?" Bành Hướng Chi nheo mắt.
"Cậu ăn cái bàn, phải không?"
"Này!"
Con nhỏ không có lương tâm!
Tô Xướng đương nhiên không mời Bành Hướng Chi ăn bàn, các cô đi ăn lẩu nấm, Hướng Vãn không tới, bởi vì phải ăn cơm cùng ê kíp, Vu Chu vừa chấm gia vị vừa cảm thán: "Vãn Vãn gần đây cũng quá bận rộn đi, chị sao vậy, lại sắp xếp cho em ấy nhiều việc như vậy?"
Trong giọng nói mơ hồ có oán giận.
Tô Xướng gắp một cái nấm đùi gà, không nói chuyện, Bành Hướng Chi giơ đũa tiếp lời trước: "Em không biết đâu, CV nữ trong giới chúng tôi rất khó xuất đầu, diễn tiền còn ít hơn nam, cuối cùng độ được chú ý còn thấp, cạnh tranh mấu chốt còn lớn. Hiện tại em ấy đang thăng tiến tốt, nếu không nắm chắc cơ hội mở thêm dự án, chờ thăng tiến thêm một lần nữa, sẽ khó khăn."
"Diễn nhiều như vậy, đều là người quen trong giới, em hôm nay từ chối hai, ngày mai người tìm em ít đi ba, ngày mốt thì căn bản nhớ không nổi em. Trong giới cứ như vậy, người đây đều là càng dùng càng quen, càng quen càng dùng. Kim chủ ba ba cũng vậy, càng hot càng dùng, càng dùng càng hot."
"Giống như trong giới phim ảnh, em đừng thấy hiện tại khán giả luôn oán giận nói cái gì, đều là mấy gương mặt quen thuộc này, nhưng trong lòng bên đầu tư rõ ràng, cũng chỉ có mấy gương mặt quen thuộc này, có thể bán phim."
"Hiện tại có kịch là chuyện tốt, hiện tại sắp xếp chặt chẽ một chút, sang năm không chừng em ấy có thể bùng nổ, thật sự có tên tuổi, sau đó chính là em ấy chọn kịch, kịch chờ em ấy."
"Hai chị..." Vu Chu buông đũa xuống, "Đều như vậy sao?"
"À, cũng không," Bành Hướng Chi cắn một miếng thịt bò, "Em ấy bây giờ tốt hơn nhiều, trước kia lúc chúng ta còn tự mình chạy đến phòng thu, em biết cái gì gọi là chạy đến phòng thu không? Chính là em căn bản không biết có cảnh hay không, em cứ đi trước, xem có thể có nhân vật gì đó hay không, có thì lụm, không có thì sao, thì em ở bên cạnh nghe, học tập."
"Có đôi khi gặp được một đạo diễn lồng tiếng trâu bò, một bộ kịch trâu bò, em không có cơ hội, hoặc là muốn thu âm mấy thứ bên lề cũng được, em cứ nói với người ta, thầy cô em muốn vào trong phòng thu học tập, người ta chịu cho em nghe một chút, đã là ân tình."
"Nhưng mà hiện tại củ cải nhỏ chạy diễn ít rồi ha." Bành Hướng Chi hỏi Tô Xướng.
Rất nhiều người đều ký hợp đồng với studio, đều có người dẫn dắt đi.
"Lúc chúng tôi mới ra ngoài khó một chút, đó cũng là hơn mười năm trước." Bành Hướng Chi tự mình cười một tiếng, "Lúc đó da mặt chúng tôi dày hơn trẻ con bây giờ một chút."
"Hơn nữa khi đó chúng tôi cũng không làm kịch truyền thanh thế này, chúng tôi đều chạy đến phòng thu cho phim."
Vu Chu đoán, trong giới phim ảnh, công việc lồng tiếng phần lớn thuộc về phía sau màn, hào quang sẽ không quá ở trên người các cô, các cô còn phải dùng giọng nói và cảm xúc của mình để phù hợp với khẩu hình và diễn xuất của diễn viên. Mà kịch truyền thanh thì khác, các cô là nhân vật chính thật sự, các cô có thể dùng giọng nói của mình biểu diễn ra tiết tấu của mình.
Nghĩ như vậy, nàng lại càng thích kịch truyền thanh hơn.
Nói xong chuyện công việc, Bành Hướng Chi đặt đũa xuống, cánh tay đan vào nhau trên bàn, hỏi hai người: "Chuyện của hai người, nói với Vãn Vãn thế nào đây?"
Vu Chu sửng sốt, nàng cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Nàng nói: "Em có chút khó xử."
Bành Hướng Chi uống một ngụm nước ô mai, nuốt xuống: "Tôi đoán cũng đúng. Tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hai người là chuyện sớm muộn, nhưng quả thật có chút đột ngột. Tôi nghĩ như vậy, đều là bạn bè, Vãn Vãn lại thân thiết với em như vậy, muốn gạt em ấy nhất định là không thích hợp, cũng không tôn trọng người ta, còn khiến cho trong lòng hai người giống như có quỷ."
Vu Chu gật đầu.
"Nhưng em muốn lập tức chạy tới nói ra, cũng làm cho người ta không dễ chịu, dù sao mới 18, tiểu cô nương, đúng không, tính cách em ấy rất tốt, nhưng tôi cảm thấy nếu hai người vừa mới ở bên nhau đã không thể chờ để nói ra, thì cũng khá tàn nhẫn, tôi nói thẳng nhé, em đừng để ý. Chắc chắn, sẽ có chút khó chịu."
Vu Chu cúi đầu, nhìn bát đũa của mình. Tô Xướng cũng mím môi dưới.
"Cho nên mình đề nghị như này," Bành Hướng Chi chuyển sang Tô Xướng, "Lần trước không phải cậu nói với mình, hai tháng này sắp xếp cho em ấy một chút, tuần sau cho em ấy nghỉ, mình dẫn em ấy ra ngoài chơi, vừa lúc mình muốn đi Kiềm Bắc một chuyến. Sau đó hai người, ổn định ổn định trước, chờ một thời gian nữa, hai đứa mình trở về, cậu nói với em ấy cũng được, Vu Chu tự em nói với em ấy cũng được."
"Dù sao hai người cũng vừa hay, lỡ như hai bữa nữa chia tay thì sao?"
A cái này......
Vẻ mặt Vu Chu phức tạp, Tô Xướng liếc Bành Hướng Chi một cái.
Bành Hướng Chi trừng mắt nhìn cô, ai bảo cô hơn thua như vậy, khiến cho người ta trở tay không kịp.
Vu Chu suy nghĩ một chút, chần chờ hỏi Bành Hướng Chi: "Chỉ hai người đi thôi à?"
"Ừ." Bành Hướng Chi gật đầu.
Vu Chu cắn cắn khóe miệng, không lên tiếng.
Lại cùng Tô Xướng nhìn nhau.
Bành Hướng Chi nhìn đã hiểu, trong ánh mắt hai người viết hoài nghi đối với cô ấy.
"Làm cái gì đó!" Bành Hướng Chi bùng nổ, "Tôi thật sự muốn đi chơi!"
"Vậy sao?" Tô Xướng thản nhiên hỏi.
"Bà đây là thẳng đã nói biết bao nhiêu lần rồi!"
"Ồ." Vu Chu đồng tình nhìn cô ấy.
"Em!"
... Hai con nhỏ không có lương tâm!
Cơm nước xong xuôi, ba người đi đến SC Studio, Hướng Vãn ở bên ngoài cùng tổ, Vu Chu không có người quen, nên không muốn đi lên, lại bởi vì ngày hôm qua thật sự thiếu ngủ, cảm thấy trong tòa nhà buồn bực đến phát hoảng, vì thế mượn laptop của Tô Xướng, ngồi vào quán cà phê ngoài trời dưới lầu, muốn sửa kịch bản trước, sau đó gặp biên kịch ở studio.
Kỳ một lúc trước, viết thật sự có chút thảm không nỡ nhìn.
"Tình trường thất ý sòng bạc đắc ý" những lời này đối với Vu Chu mà nói không quá thích hợp, nàng là loại người vận khí tốt thì cái gì cũng thuận lợi, vận khí không tốt thì mọi thứ đều kẹt cứng. Ví dụ như hiện tại, nàng giải quyết vấn đề với Tô Xướng, hạ bút như có thần trợ giúp, một buổi chiều viết một lèo ba kỳ.
Cảm giác ý tưởng tuôn trào, thật tốt.
Nàng vui vẻ chụp một tấm cảnh sắc quán cà phê, sau đó kết hợp với những lời này, đăng Weibo.
Ngồi xuống uống nốt ly latte lạnh, Tô Xướng bước xuống.
Nàng cầm ly latte nhìn Tô Xướng vừa gọi điện thoại, vừa từ trong cửa xoay của tòa nhà đi tới đây, nhìn thấy nàng, cười cười, sau đó cụp mắt xuống, vẫn bàn chuyện công việc với người khác.
Đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
Bởi vì chúng ta luôn theo đuổi thiên vị, theo đuổi ngoại lệ, muốn làm người bình tĩnh trong lòng nhấc lên một chút gợn sóng ngoài ý muốn, nếu nó muốn một chút biểu hiện cụ thể, chính là lúc người kia gọi điện thoại, nhìn thấy bạn, dừng lại mỉm cười, không quá hai ba giây.
Tô Xướng đón nàng, hai người lại đưa Bành Hướng Chi trở về, sau đó trở lại nhà thủy tạ Châu Giang.
Có thể là do buổi chiều uống cà phê, Vu Chu không đói chút nào, Tô Xướng cũng không muốn ăn, đến 7-8 giờ, hai người còn ngồi ở phòng khách không nhúc nhích, Tô Xướng ôm máy tính gõ lịch trình một dự án, Vu Chu nằm ở trên sô pha khác, lướt video ngắn.
Đột nhiên có thông báo một tin nhắn, nàng tập trung nhìn vào, thấy Tô Xướng bình luận Weibo của nàng.
Nàng nhìn Tô Xướng một cái, không biết cô đặt máy tính xuống từ lúc nào, đang chơi điện thoại.
Vu Chu nhấn vào thông báo Weibo, avatar thuần một màu lam bình luận một cái: Hôn môi.jpg
???
Đồng tử nàng chấn động, không quản lượng bình luận mãnh liệt, chỉ hỏi Tô Xướng đối diện: "Chị làm gì vậy?"
Tô Xướng liếc nàng một cái, đáy mắt mang theo nụ cười, nhưng không nói gì.
Vu Chu nhíu mày, khó hiểu trừng cô, sau đó tầm mắt trở lại trên màn hình điện thoại, treo một nụ cười lễ phép xa cách, đánh chữ: "A, thế mà lại là cô Tô! Chào buổi tối cô Tô ~ hôn môi.jpg"
Câu trả lời này rất chú ý, nửa đoạn đầu tỏ vẻ kinh ngạc và không quen thuộc, nửa đoạn sau hóa giải biểu cảm hôn môi của Tô Xướng thành lời chào hỏi mang tính lịch sự.
A ha ha ha, Vu Chu cảm thấy mình thật sự thông minh không chỗ chê.
Mắt Tô Xướng dao động, hiển nhiên là thấy được nàng trả lời, sau đó không có biểu cảm gì mà buông di động xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Sao vậy?" Vu Chu chân trần đi qua, đến bên cạnh cô dựa vào.
Tô Xướng đưa tay, vuốt vuốt mái tóc rũ xuống trước ngực nàng, rất dịu dàng: "Em không muốn công khai sao?"
"Hiện tại em không muốn nữa."
Vu Chu chớp mắt, chậm rãi nói: "Lúc trước em không hiểu lắm về hai thế giời ảo và thật, luôn cảm thấy con người trên mạng với ngoài đời đều như nhau, là cái gì thì là cái đó, trốn trốn tránh tránh, có thể là lảng tránh và không thẳng thắn với tình cảm.
"Bây giờ em không cảm thấy vậy nữa, em cũng có một số "bạn tốt trên mạng"," nàng cười cười, "Em thật ra có thể hiểu được, làm một người chân thật, cũng không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều phải lộ ra trước mặt người khác. Có đôi khi ngược lại là một loại bảo vệ đối với những thứ mình trân trọng."
Nàng không cảm thấy đây là lừa gạt, bởi vì nàng cũng được, Tô Xướng cũng được, cùng thính giả và độc giả giao lưu tóm lại vẫn là dùng tác phẩm, không bao gồm chia sẻ hạng mục cuộc sống riêng tư này. Tôn trọng đời tư của nhau, độc giả của nàng và thính giả Tô Xướng, cũng đều rất thông cảm.
Nhưng Tô Xướng nhẹ nhàng nói: "Vậy thì, không ai biết chúng ta ở bên nhau."
Vu Chu nháy mắt mấy cái, nhất thời không hiểu tại sao Tô Xướng lại nói như vậy.
Ba giây sau mới kịp phản ứng, Tô Xướng đây là...... không tự tin với quan hệ của hai người sao? Hay là nói Bành Hướng Chi trong lúc vô tình nói một câu "Ngày nào đó lại chia tay", làm cho cô suy nghĩ nhiều?
Wow... tim đập bịch bịch bịch.
Vu Chu đứng lên, đi tới đối mặt với Tô Xướng, ngồi lên người cô, ôm cổ cô, hỏi: "Chị đang lo lắng à?"
Những lời này, mơ hồ nở nụ cười.
Tô Xướng giương mắt nhìn nàng, lấy ánh mắt hỏi, cô đây là biểu cảm gì.
"Em cảm thấy, rất sảng khoái." Vu Chu cười ra tiếng, "Tuy rằng như vậy có chút thất đức, nhưng mà, thật sự rất sảng khoái."
"Em vừa nghĩ tới chị bởi vì em mà lo được lo mất, em đã thật sự cảm thấy em tốt vô cùng. Ha ha ha ha ha ha."
Tô Xướng đặt tay lên lưng nàng, có chút bất đắc dĩ.
"Nhưng đạo diễn Bành cũng biết, bản thân chúng tôi cũng biết." Vu Chu nói.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Tô Xướng dịu dàng hỏi.
"Còn nữa." Vu Chu giơ tay lên, bơi tới trước ngực Tô Xướng, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Sau đó đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Cho chị sờ."
Tô Xướng không nhúc nhích.
"Chị sờ một chút đi, mềm lắm." Vu Chu ôm cô lắc lắc.
Tô Xướng vươn tay lên, che lại.
"Có phải không? Mềm lắm..." Vu Chu cười, lặng lẽ nói.
Có chút biến thái, lại có chút đắc ý.
"Chị xem đi," nàng nghiêng đầu, mái tóc dài từ trên vai trượt xuống, "Chỉ có chị mới có thể sờ."
Không chỉ có thể chạm vào chỗ mềm mại nhất của nàng, còn có thể cảm nhận được nhịp tim tươi mới của nàng, còn có dáng vẻ vừa càn rỡ vừa ngượng ngùng của nàng bây giờ, đều chỉ có một người có thể nhìn thấy.
Nàng đặt tay lên cổ Tô Xướng, vòng quanh mái tóc dài của cô, suy nghĩ vài giây, sau đó nhìn vào trong mắt cô, nghiêm túc nói: "Tuy rằng chị lo lắng bởi vì em, em rất sảng khoái, nhưng em không muốn chị cứ như vậy, loại cảm giác này em từng có, nếu lặp đi lặp lại như vậy, sẽ sinh bệnh, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục không nổi nữa."
"Em mặc dù nói với chị chưa nghĩ ra, nhưng em đang dần dần nghĩ rõ ràng, hơn nữa, mặc dù em không thể đảm bảo, cả đời này đều ở bên chị. Ừm... Bởi vì điều này rất khó đảm bảo, đúng không? Ai cũng nói không trước được sau này."
Tô Xướng muốn nói lại thôi.
Vu Chu không cho cô cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Nhưng chị có thể hứa với em, nếu chị có một chút dao động, chị hãy lập tức, lập tức, một giây cũng không trì hoãn, nói cho em biết, được không?"
"Cho nên trước khi em nói, chị cứ để trong bụng, em không nói với chị, thì chị đừng nghĩ đến khả năng chúng ta sẽ chia tay. Đương nhiên, trừ phi là chị không muốn nữa."
"Nếu chị không muốn, chị cũng lập tức nói cho em biết, như vậy hai ta đều không cần đoán."
Nàng biết Tô Xướng sợ nàng lại một lần nữa chịu đựng trong tình cảm, không thể nhịn được nữa đột nhiên bứt ra mà đi, nàng rất hiểu loại ý nghĩ này, nhưng mà nàng không có cách nào đưa ra thuốc an thần. Biện pháp ứng phó này có chút vụng về, là hôm nay trong lúc viết kịch bản Vu Chu nghĩ, nhưng có thể đối với hai người mà nói là cách tốt nhất.
"Được chứ?" Nàng lắc lắc ngực, nhắc nhở Tô Xướng hoàn hồn.
Lông mi Tô Xướng nâng lên, tay từ mềm mại của cô đi xuống, muốn thò vào trong quần.
Vu Chu nắm cổ tay cô, rút ra, đặt lên lưng mình: "Chỗ khác, em không cho sờ."
Tô Xướng cười, bình tĩnh nhìn nàng hai ba giây, nhẹ nhàng nói một câu: "Hư muốn chết." Như khói như sương, thiếu chút nữa là không bắt được.
"Wow, những lời này của chị..."
"Sao vậy?"
"Thật mềm mại, em thích nghe, nhiều hơn một chút." Vu Chu rất hưng phấn, cười ra tiếng.
Tô Xướng vỗ vỗ lưng nàng, sau tai đỏ lên.
——————————
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");