Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời đã lên mấy sào, bữa nay gia đình vì có thêm nàng dâu mới mà trở nên hớn hở. Con gà gáy ó o hai hồi rồi mà hai người trong kia lại trái ngược với những người ở sảnh. Họ chưa thức, hay là giả bộ chưa thức cũng không biết nữa.
Lan Anh vươn vai một cái,thoải mái quá trời quá đất, hiếm có khi nào không phải dậy từ canh năm như vầy. Nhưng khoan, có cái gì đang đặt trên eo nàng thì phải.
"Thức dậy, bỏ tay ra, nhanh lên."
Người kia cằn nhằn trong cuốn họng 'ừm' một tiếng nhưng lại không hề động đậy. Lan Anh cố hết sức bình sinh của nàng để gỡ cái tay hư ấy xuống nhưng không được.
"Khỏe như trâu vậy,bỏ ra sáng rồi, người ta thấy bây giờ."
"Chị mà còn như vậy là tôi cắn chị đấy."
Không có gì khác biệt. Nên hôm nay nàng sẽ làm thiệt chứ không nói suông như mọi lần.
"Á,đau, nó chạy nọc bây giờ."
"Cho chết chị, đồ dê xồm."
Tường nghe tới đây thì bất mãn ngồi dậy, rõ ràng đêm qua tự em ôm mình mà bây giờ chỉ trích nàng. Trên đời này còn đạo lý hay không, đã rộng lòng cho nàng ta ngủ ké mà nàng ta còn ức hiếp mình.
"Ê thôi nghen. Tối qua chính em sợ quá mà ôm chị mà."
Tất nhiên là người còn lại cũng không chịu thua. Trước mặt sờ sờ mình bị lợi dụng, đêm khuya say ngủ chị ta nói cái gì chẳng được.
"Hồi nào, lúc nào, làm sao."
Đã không biết lỗi còn thách thức. Được, để Tường cho em ấy toại nguyện.
"Đây như vầy nè, nhìn cho rỏ hen em."
Nói dứt câu nàng ấn Lan Anh nằm lại giường. Lấy hai tay em tùy chỉnh, một tay đặt lên lưng, một tay bấu lấy cổ áo, áp cả đầu em vào ngực mình. Còn nhại lại những lời em vô thức nói lúc ấy.
"Mẹ, con nhớ mẹ lắm,con sẽ về sớm mà mẹ đừng khóc."
"Đó, em mới là người dê xồm chị. Em còn gì thanh minh thì nói luôn chị nghe."
Thôi xong, cái điệu nhớ mẹ này không thể giả được. Nhưng nhận sai thì mất mặt quá, thôi thì mặt dày chuồng trước. Lan Anh bước xuống giường chạy thẳng ra sàn nước rửa mặt không cho Tường có cơ hội kể xấu mình.
Người trên giường xếp lại mùng mền mỉm cười vô thức. Không biết từ khi nào lại thấy em ấy làm cái gì dễ thương, dù cho em có cãi lại nàng thì trông em cũng thấy cưng.
"Xúc muốn banh cái miệng rồi tránh ra cho chị vô. Đứng đó đợi chị thay đồ rồi ra ngoải, cả nhà đang đợi."
Lan Anh né tránh ánh mắt của người nọ. Cái người dựa cột nhìn nàng từ nãy giờ. Dê xồm, biến thái. Ánh mắt chị ta nhìn nàng lúc nào cũng mang nét cười cười, nhu thuận như nước. Nếu nàng không tránh đi thì nàng sẽ đổ mất. Tới đó chị ta càng được nước mà lấn thế. Không, trên đời này hết người để thích hay sao. Dù không phải người ở đây liệu nàng có vẫn bị cạo đầu bôi vôi hay không.
"Đứng tần ngần đây mần chi. Xong rồi ra thôi."
Tại chị ta nên mới làm nàng tần ngần chứ ai.
"Kìa ra rồi kìa. Tìm con chủ hỏng thấy mà tìm tớ cũng hỏng thấy. Ở đây còn tưởng tụi bây mới là vợ chồng son đó đa."
Bà Thúy đùa mà nói. Nhưng vào tai Lan Anh lại thành tiếng trống đánh ngay bên tai. Đinh tai và đáng sợ. Một viễn cảnh không tưởng tượng nổi.
"Dạ má tại hôm qua có chút chuyện thành ra hai đứa thức khuya. Xin lỗi tía má, anh chị phải đợi."
Chị Khả ngạc nhiên trước lời nói của nàng.
"Hôm qua ngày cưới mà có chuyện chi hở em sao anh chị hong biết vậy cà."
Tường chậm rãi thuật lại những gì xảy ra đêm hôm trước. Mọi người tỏ vẻ ngờ vực không tin, riêng tía thì suy tư cái gì đó. Nhưng tía cũng không bàn luận gì thêm. Chỉ nói đêm tối nên Lan Anh trông gà hóa cuốc. Làm gì có ma có quỷ.
"Nhà mình trước nay đâu có ba chuyện này, chắc con nhỏ nhìn lộn hay nặng vía đó đa."
Chị Khả nói vậy vì nghĩ rằng hôm qua là đại hỷ của mình, nếu chuyện đó có thiệt khác nào chị ấy là điềm gở.
"Ờ, chắc vậy đó con. Mà tía có cái này muốn bàn dứ tụi bây. Có chuyến hàng lớn xuống Long Xuyên. Tía đang tính coi đứa nào đi. Thằng Toàn mới cưới vợ, để nó ở nhà cho tía má có cháu ẳm bồng. Con Tường là con gái sao mà đi. Tía nặng đầu quá."
Trước đây chuyện này anh Toàn làm hết. Tại anh là đàn ông lại là con cả. Chuyện buôn bán của xưởng trước nay tía đều giao cho anh. Bây giờ anh có vợ rồi nếu xuôi chèo đi quài chị Khả chỉ tủi phận tội nghiệp.
"Hay tía để đó để con tính cho. Có mấy người làm cho mình lâu cũng tin tưởng được, để con giao cho họ. Chớ để con đi cũng được mà con không đành vợ con."
Ông Tuấn gật đầu, chứ ông cũng không còn cách khác để tính.
Xong xuôi mạnh ai nấy đi một hướng. Tường nói Lan Anh đi chùa một chuyến hãy qua xưởng.
"Sao lại đi chùa giờ này."
"Đi xin cho em sợi chuỗi với cầu bình an."
Cũng biết quan tâm đến nàng đó chứ.
"Cảm ơn chị trước nha."
"Ơn nghĩa chi em. Tại chị nghĩ bụng em sợ là ngủ chung với chị quài, là chị bị dê quài."
Không đứng đắn, chứng nào tật nấy. Lan Anh vung tay đánh lên vai người kia mấy cái thì bị giữ tay lại.
"Chị bắt bài em rồi. Hong có dễ ăn nữa nghen."
"Ghét vậy má. Cái nết khó ưa quá."
"Ai mượn em ưa. Bộ em ưa chị đẻ ra tiền chắc."
Ở trước cổng chùa mà inh ỏi. Nếu ở trong chùa thì đức Phật sẽ phạt hai đứa nặng cái tội quấy nhiễu chốn linh thiêng.
"Ủa Tường phải hong bây. Có duyên quá chứ, thím cũng đi chùa nè."
Tưởng ai, là bà Cai với cậu Sách. Oan gia ngõ hẹp, cái gì càng tránh né thì càng dễ gặp.
"Dạ thím. Con đi cầu bình an cho gia đình. Thím cũng siêng đi chùa quá hen."
"Cô Tường dứ em Anh cũng vậy kìa nói chi tới má con tui."
Gọi người có hôn ước với mình là cô nhưng gọi người hầu của họ là em. Cậu Sách chắc là không còn giấu nổi tình ý của mình nên mồm miệng cẩu thả. Cứ mỗi lần thấy cậu ta là lần đó Tường thấy hận cuộc đời. Ghét kinh.
"Vậy vô chung đi thím. Đứng ngoài này nắng nôi hỏng tốt."
"Ờ, thím nghe nói chùa ở đây linh lắm. Đi cầu gia đạo cho thằng Sách sớm có vợ."
Tường biết lời nói đó hướng tới nàng. Chuyện cưới gả này định sẵn là không thể thay đổi rồi.
"Bữa cậu về cô có la em hong."
Cậu Sách từ lúc gặp mặt đã lẽo đẽo theo Lan Anh. Chỉ chờ có cơ hội là bắt chuyện với nàng.
"Hong cậu, cô xót em làm việc nặng nên cô la cậu đừng hiểu lầm cô."
"Vậy hả đa, vậy mà cậu tưởng cô thấy cậu với em ở gần nên cô giận em."
Cậu ấy nghĩ là Tường ghen vì mình là chồng sắp cưới của cổ. Cậu phong nhã lại giàu có cổ chịu cậu cũng là chuyện bình thường. Mà cậu thích Lan Anh, nếu Lan Anh đáp lại cậu thì tía má có cấm ngăn cậu cũng ráng cưới nàng. Không làm chính thất được thì làm thiếp, miễn cậu hiểu rõ cậu không bạc đãi em là được.
Lan Anh không biết nói làm sao. Thật sự là nó giống như ghen. Nhưng ghen sao vẫn đối tốt với nàng.
"Không đâu cậu, cô hiểu chuyện lắm."
Cậu Sách cứ gợi chuyện để nói. Còn Lan Anh cứ phải trả lời cậu ấy. Cậu ấy nhạt nhưng lại được cái nói nhiều. Lúc hai người nói chuyện thì Tường với bà đi đâu mất, chắc là ở sau chùa rồi.
"Bây nghe tía má bây nói dụ đó rồi chưa."
"Dạ rồi thím. Nhưng từ từ đã con thấy gấp quá."
"Gấp cái chi. Hồi thím mười tám là thím cưới rồi đó bây, tuổi bây là lớn rồi. Con gái để lâu như hủ mắm treo đầu giường. Lỡ thời người ta nói lắm đa."
Nàng biết, nàng hiểu hết những lời bà ấy nói chỉ là nàng cũng biết rỏ nàng hơn. Nàng sẽ sống trong cảnh như chim trong lòng, như lia thia trong chậu. Nghĩa tào khang sẽ giam chân nàng trong cảnh sống tù túng đó mãi đến khi nàng nhắm mắt xuôi tay.
"Thím cho con qua kia thỉnh sợi chuỗi cái."
"Ờ bây đi đi."
Tường quỳ trước tượng Phật rất lâu. Nàng nguyện cho Phật sẽ soi sáng cho nàng, để nàng biết được nàng phải làm gì. Nàng nguyện cho những gì nàng làm sắp tới sẽ không phải là sai trái.
"Cho em."
Sau khi nguyện xong nàng cùng bà cai ra ngoài. Đến chỗ Lan Anh và cậu Sách đang đứng. Đưa cho em sợi chuỗi mà lòng nặng trĩu.
"Con xin phép đi trước còn ghé qua xưởng."
"Thôi bây lên xe để thằng Sách chở đi."
Nàng từ chối với lý do không thuận đường. Bà cai cũng không ép nàng nữa.
Giữa tháng tám vẫn đang mùa khô nên nắng gắt và nực nội vô cùng. Mồ hôi mồ kê ai cũng nhễ nhại. Biết bao giờ trời mới lại mưa cho cây cối tốt tươi, cho lòng người tương tư bớt não nề.
"Em nói nếu là em thì em ưng cậu Sách hả."
"Thì ờ. Mà chi."
"Chi đâu. Mà em ghét chị lắm hen."
"Chút đỉnh."
Một người nói chơi nhưng người còn lại tưởng là thật.
Tường nghĩ tối về nhà sẽ qua nói anh Toàn cho nàng đi Long Xuyên. Nàng muốn kéo dài thêm thời gian để không phải kết hôn. Cũng là để tác hợp cho đôi trẻ tình trông như đã này, nếu cậu Sách thiệt sự là người con trai tốt cậu sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Đó cũng sẽ là khoảng thời gian nàng cho phép mình cắt đứt thứ tình cảm mà nàng cho là trái với luân thường đạo lý. Dẫu cho người đầu tiên đau lòng vì quyết định này là nàng thì nàng vẫn muốn em được hạnh phúc như em đã nói.