Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối cũng không thể chèo ghe tiếp nữa. Mấy bác chèo ghe cũng cần nghỉ lấy sức, nếu còn bắt họ chèo tiếp thì sắp tới e rằng sắp tới trên thuyền chỉ còn lại hai nàng. Bởi vì bọn họ sẽ bỏ chạy.
Chiếc ghe bầu đậu ở bến gần đó. Mặt sông cũng êm dịu hơn nhiều. Có điều là trong khoang ghe phần lớn là hàng hóa. Đối với thương nhân thì hàng hóa là tánh mạng thứ hai. Tường không thể mang đóng này ra ngoài được, mưa xuống sẽ ẩm mốc sẽ làm hỏng hết. Những người đi theo ghe chắc chắn không thể ngủ trong khoang rồi, họ ngủ bên ngoài mạng thuyền. Nhưng Lan Anh thì không được, để em ấy ngủ ở đó khác nào ép em ấy vào đường cùng. Mà Nàng cũng chẳng nỡ.
"Rồi em tính ngủ ở đâu."
"Chưa biết. Chị là chủ mà chị cho ngủ ở đâu thì tôi mới ngủ được chứ."
Người này thử ý người nọ. Người nọ cũng muốn biết ý tứ người kia.
"Chị tôn trọng em. Chị quyết định sợ làm khó em."
"Có gì đâu tôi tin chị sáng suốt mà."
Hai chữ sáng suốt đó của em như trời giáng vậy, nàng gánh không nổi. Kẻ đưa người đẩy không biết bao giờ mới xong.
"Ừm hay là vậy. Giữa chị với Tỉnh em thích ai hơn."
Để Lan Anh xem đã.
"Nghĩ kĩ lại thì."
Em không nói hết mà cứ ấp úng làm nàng nóng lòng gần chết.
"Thì sao miết lên."
"Thì thích thằng Tỉnh. Thằng nhỏ sáng sủa mà dễ thương nữa. Ai như chị hung dữ quá chừng."
Như tạt gáo nước lạnh vào mặt nàng vậy. Nếu là vậy thì nàng hứng gọn hết cả gáo rồi. Lạnh thấu xương.
"Vậy em ra đó mà ngủ đi. Chị chiều em vầy vừa bụng em chưa."
Chết chưa. Lan Anh chỉ nói chơi xíu thôi mà bị đá từ khoang ra tới mạng luôn. Bay cũng xa.
"Chị chắc là chị để tôi ra ngoải hả."
Hỏi lần nữa cho chắc. Biết đâu chị ta cũng đùa như nàng thì sao.
"Như đinh đóng cột."
Được thôi. Vậy Lan Anh còn cần gì ở đây nữa. Người ta có thương sót nàng đâu.
"Thân gái đục trong, một mình giữa đám đàn ông ngoài đó. Mỡ dâng miệng mèo, chết cái phận."
Nàng nghe em nói hết. Nhưng mấy lời hồi nãy làm nàng tự ái nên nàng mặc kệ em. Tự em chọn còn rên than cái gì chứ. Thằng Tỉnh chỉ bằng thằng Phát thì làm gì được em. Nếu em trả lời em thích nàng thì em có ngủ trên người nàng nàng cũng cho.
"Đây đồ của em."
Nhất quyết không níu kéo gì cả. Nàng có tiền đồ của nàng chứ.
"Đi thật đó."
Đi cho nhanh. Có phải không thấy đường đâu mà em cứ thông báo.
Nằm ở bên ngoài nửa tiếng rồi Lan Anh mới thấy hối hận. Cái miệng hại cái thân. Đám muỗi cứ vo ve bên tai không tài nào chợp mắt được. Mấy ông chú cũng ngái to nữa. Nàng lấy hai tay ôm đầu nhưng mấy tiếng đó cứ chui tọt vào tai nàng. Điên thiệt, bạn bè cái nổi gì chị ta. Nàng bị muỗi cắn đỏ cả chân tay rồi. Tấm thân ngọc ngà trắng trẻo nàng giữ gìn suốt mười tám năm qua.
Mà Tường ở trong cũng không ngủ được. Nói là kệ em mà mỗi lần nhắm mắt lại là nghĩ tới em. Không biết ngoài đó có lạnh không, không biết có ai làm gì em không. Thằng Tỉnh thì chắc là không. Nhưng mà cái ghe này đâu chỉ mỗi nó là đàn ông con trai. A, nàng thấy bực dọc quá.
Vừa đặt chân xuống xỏ đôi guốc đi ra ngoài kia thì nghe được tiếng bước chân của người khác. Nàng quay lại tư thế cũ vờ như đang ngủ.
"Ngứa không chịu được. Chắc ngủ ké ở đây sáng dậy chị ta không biết đâu."
Biết nha em. Biết rỏ là đằng khác.
Nàng cảm nhận được sự rón rén của em. Em tin nàng ngủ thật nên sợ làm nàng tỉnh giấc. Hoặc chỉ là sợ quê thôi, em sĩ diện chán.
"Chị em bạn bè là phải san sẻ chị thông cảm nhe."
Em nằm cạnh nàng như những ngày còn ở nhà. Cảm giác rất quen thuộc mà nàng luôn ao ước. Nàng xoay mặt vào trong nhịn cười. Đúng là mỡ dâng miệng mèo nhưng đổi chỗ dâng thôi.
"Ngủ ngoan nha bà chị khó tính."
Em cứ tự biên tự diễn miết. Tự chơi ngu bây giờ lại tự vác xác vào trong này.
"Hù."
Không thể để em thuận lợi qua cửa như vậy đúng không. Quá dễ dãi cho em rồi. Cũng cần có lúc nàng trả thù chứ. Chỉ một tiếng hù của nàng đã làm em giật mình ôm lấy ngực thở không thôi.
"Nam mô a di đà phật thánh thần thiên địa ơi cứu con."
Tường cười không khép được miệng. Đáng đời.
"Bắt quả tang nghen. Nói dê xồm thì chối."
Người kia thẹn đỏ mặt. Đen thôi đỏ là red.
"Tôi vô thăm chị thôi. Coi chị ngủ có ngoan không."
"Cảm ơn em. Mà sao em cũng nằm trên đây thế kia. Chu đáo quá rồi đa."
"Giờ ra nè. Chu đáo gì đâu."
Ai cho mà ra.
"Thôi chị ngủ một mình sợ quá, lạ chỗ ngủ hỏng quen. Em nằm chung đi cho có không khí ở nhà."
Tưởng là gà thật ra là thóc. Em bị nàng dụ mà cứ tưởng mình cao siêu. Tưởng đâu mọi thứ trong tính toán của mình.
Nửa đêm nàng còn tranh thủ rút vào người em. Tranh thủ hưởng thụ hơi ấm này. Có mang tiếng thì cũng là em, tại vì em có tiền sử ngủ mơ lúc trước rồi.
Buổi sáng cũng không có gì đặc biệt. Có điều các nàng sẽ được ghé. Để nàng đoán thử kiến thức địa lý mà nàng tích góp được bao nhiêu điểm.
"Chợ ở kênh Vĩnh Tế hả."
Kênh Vĩnh Tế là kênh đào do công thần Thoại Ngọc Hầu đào trong quá trình khai hoang mở cỗi. Là một trong những kênh đào lớn nhất trong lịch sử Việt Nam. Kênh bắt qua địa phận tỉnh An Giang và Kiên Giang. Con kênh này có đóng góp rất quan trọng vào đời sống người dân. Nàng mà còn không biết thì sao nàng dám đối mặt với thầy cô.
"Sao biết hay vậy. Bộ em đi rồi hả."
"Tôi thông mình mà."
Thông minh nhưng vẫn bị nàng lừa đó thôi. Nghĩ đến Tường lại công môi, có mà khờ thì có.
"Lên bến đi chợ thôi em. Nhưng để chị mặc lại đồ đờn ông đã. Anh Toàn đã dặn rồi đi đâu cũng cẩn thận."
Một nam một nữ. Đánh giá sơ thì có khác nào cặp nam thanh nữ tú không chứ. Tin chắc là ai thấy cũng nghĩ vậy thôi.
"Đây em cầm tiền mua đi. Chị mặc đồ đờn ông hong mua đồ trả giá được."
Nói ra Lan Anh có hơi ngại. Nhưng nàng không giỏi mấy chuyện này. Nàng chỉ mua đồ trên mạng với săn mã giảm giá thôi. Còn miệng lưỡi nàng cũng dùng để giao tiếp, để học ngoại ngữ. Chứ trả giá thì nàng thua.
"Không ổn. Chị sẽ bán cả ghe để bù mất. Không được."
Em đẩy túi tiền qua cho nàng. Nàng lại đẩy vào tay em. Nàng đâu có muốn làm khó em chi đâu. Nhưng đã diễn phải diễn cho tới.
"Cầm đi. Chị sẽ dạy em nói mần sao."
Đi một vòng chợ. Mua đủ thứ, nhìn miệng Lan Anh lia lia vậy chứ toàn do Tường thì thầm chỉ dạy.
"Còn muốn mua gì không. Khan cổ rồi nè. Buôn bán gì kỉ tính quá."
Người nọ đi bên cạnh nghe em nhừ nhưng trong mắt vẫn dịu dàng. Nếu bóng dáng hai người lúc này được khắc ghi mãi thì tốt biết mấy. Danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau. Là một uyên ương trẻ thâm tình. Vợ đi chợ, chồng theo sau xách đồ phụ. Trong mắt người ngoài không phải là gia đình đáng ao ước hay sao.
"Đôi trẻ đi mua đồ hở. Mua giúp bác mấy củ khoai."
Tường không tính sẽ mua thêm. Nhưng nghe bác gọi đôi trẻ thì thấy vui. Đột nhiên thấy mấy cũ khoai cũng thấy thèm. Mua một ít cũng không sao.
"Mình lựa đi. Anh tự nhiên anh cũng thèm khoai."
Chấn động. Lan Anh nghe thấy mà sốc đến tận ốc. Đại não nàng chưa xử lý hết được những thứ vừa nghe. Nhưng nàng nói nàng thông minh mà, nàng cũng nhanh chóng bắt kịp với diễn xuất của Tường.
"Anh ăn bao nhiêu để em mua. Dư bỏ uổng."
Tiếng em nghe bùi tai gớm. Phải chi bình thường em cũng xưng như vầy, em toàn xưng tôi.
"Mình mua bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu."
Bác gái trước màn này cũng không thấy gì khác lạ. Chỉ cười tủm tỉm cười. Vì bác được mua khoai, chiều nay được về sớm.
"Lớp trẻ giờ mặn nồng quá đa. Ông bà ở với nhau mấy chục năm rồi còn chưa mặn nồng được như bây."
"Dạ bác quá khen. Tại còn sợ vợ con đi chợ cực nên còn theo xách đồ tiếp em."
Lan anh thấy máu ở ngực mình nong nóng lên. Hơi thở cũng khó mà lưu thông. Diễn quá rồi thì phải. Mấy lời sến sẩm này nàng trước giờ còn chưa dám nói. Đã có tình đầu đâu.
Tường cũng biết cảm giác của Lan Anh. Tại nàng cũng thấy vậy. Thấy vui sướng chứ còn gì nữa. Nàng giải thích với em lúc ra về rằng:
" chị thấy tía má hay gọi vậy đó. Chị thấy cũng vui, sau này lập gia đình muốn gọi như vậy nên chị tập trước."