Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buông bát đũa xuống, An Hảo đi phòng bếp phụ mẹ An rửa bát, mẹ An nhân cơ hội nói: "An Hảo, cuối tuần cùng Chung Ý về chứ? Mẹ làm mấy món các con thích."
An Hảo đem bát cầm trong tay từng cái từng cái một lau sạch sẽ, lạnh nhạt nói: "Mẹ, hắn bận lắm."
- "Nhưng là, bận rộn nữa vậy..." Mẹ An thở dài, không nói gì nữa.
Mới từ thành phố B trở lại ổ nhỏ của mình ở thành phố A, thì có đồ ăn để ngoài cửa. Nhìn phần canh móng heo trên bàn, An Hảo thở dài. Vừa đem thức ăn để vào trong tủ lạnh, điện thoại liền vang lên.
Âm thanh Chung Ý hơi mệt mỏi: "Nhận được thức ăn chưa?"
- "Ừ."
- "Hôm nay về nhà thế nào?"
- "Hoàn hảo."
- "Chú dì có khỏe không?"
"Ừ" Trầm mặc một chút, An Hảo mở miệng hỏi "Chung Ý, cuối tuần này anh có thời gian không?"
- "Cuối tuần? Muốn cùng người hợp tác gặp mặt, còn đi công tác một chuyến. Đã không còn sớm, em ngủ sớm một chút, tôi còn có ít thứ muốn xem. Ngủ ngon."
Câu "ngủ ngon" trong miệng An Hảo còn chưa nói ra, trong ống nghe đã truyền đến tiếng "ục ục". Lặng lẽ gác điện thoại, sau khi rửa mặt nằm vào chăn, thân thể cuộn thành một đoàn.
Không phải tất cả mọi người vì ngươi thích ăn cái gì liền tự mình làm, không phải tất cả mọi người sẽ chờ ngươi gác điện thoại trước, không phải tất cả mọi người có thời gian cùng kiên nhẫn nghe lời ngươi nói đâu....
Như vậy đã rất khá, tôi rất thỏa mãn, rất thỏa mãn, rất thỏa mãn....
#
Trong quán cà phê quen thuộc, Phương Nam nhìn người đối diện, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ "An công chúa, cậu thật cứ tính toán như vậy?"
An Hảo cúi đầu uống một hớp cà phê đen, mày cũng không nhân chút nào. Trước kia cô không chịu nỗi khổ nhất, thích nhất uống Cappuccino, mà bây giờ cô chỉ uống nguyên vị cà phê đen.
- "Không phải tốt vô cùng à. Chúng mình lui tới một năm rồi, hắn đẹp trai lại có tiền tre tuổi, be mẹ tớ cúng rất thích hắn, đối với tớ không tồi."
- "Nhưng cậu phải nghĩ rõ, đây chính là chuyện kết hôn! Là chuyện lớn cả đời người."
- "Ừ, cũng là bởi vì chuyện lớn cho nên tớ mới nghĩ đến rõ ràng hơn."
- "Cậu thật...cứ như vậy... Thật ra thì, tớ cuối cùng cũng cảm thấy sự kiện kia có gì đó không thỏa đáng, có phải cậu hiểu lầm không?"
An Hảo lắc đầu một cái: "Tớ đã hỏi hắn, hắn không phủ nhận."
Phương Nam bất đắc dĩ thở dài: "Để cho tớ nói cậu cái gì tốt."
- "Vậy cũng đừng nói, tiểu cháu ngoại của tớ đâu?"
- "Đừng nhắc tới hắn, quả thực là tiểu ma đầu mà! Tớ sắp bị hắn làm ầm ĩ chết rồi, hôm nay đưa hắn tới ông bà nội rồi."
Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Phương Nam như vậy, An Hảo không khỏi cười: "Cậu không cần thì cho tớ, tớ thích đấy."
Đang nói, bên cạnh ngồi xuống hai nữ sinh. Một cô gái vừa ngồi xuống liền bắt đầu líu ríu: "Ôi, cậu có nghe nói không? Thành phố S bị đông đất mạnh, thành phố A chúng ta phái cứu viện, nửa đường gặp phải dư chấn, cũng bị khốn trụ đấy."
Một nữ sinh khác che miệng kinh ngạc: "Hả? Thật à? Tin lúc nào sao tớ không biết? Vậy người đi cứu viện không có gì chứ?"
- "Sáng hôm nay liền biết tin tức, có sao không cũng không biết, dù sao đến bây giờ cũng không có liên lạc được, tớ cảm thấy được dữ nhiều lành ít...."
Một câu nói vừa dứt, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh cái ly rơi vỡ trên đất, hai nữ sinh kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp tái mặt chạy ra bên ngoài.
#
Lão Lưu là một tài xế lâu năm, lái xe cho bộ đội mấy chục năm, tài lái xe hạng nhất. Lần này vì đưa vật liệu cho khu vực gặp nạn, hắn cũng bị phái đi. Một đường lái vào khu vực địa phương gặp nạn, trên đường đột nhiên nhảy ra một cô gái ngăn cản xe. Cô gái xinh đẹp đó chạy đến hỏi: "Xin hỏi, có phải đi đến huyện C có phải không? Tôi cũng vừa muốn đi, xe của tôi trên đường bị dừng lại rồi. Nhưng tôi có việc gấp, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường không?"
Lão Lưu nhìn một chút trước mặt, lắc đầu một cái: "Cô gái à, có lỗi quá đại khái tôi không giúp được gì. Tôi không thể tùy tiện dẫn theo cô, hơn nữa huyện C bây giờ là khu vực gặp nạn nặng, không cẩn thận sẽ có dư chấn, một mình cô đi vào, vì cái gì? Vẫn là không nên đi."
An Hảo gắt gao ôm lấy cửa xe không chịu đi: "Bác tài đưa tôi một đoạn đi, không dối gạt người, tôi là đi tìm người, người tôi quen ở huyện C, anh ấy đi cứu viện, nhưng hiện tại tôi không liên lạc được với anh ấy...."
Lão Lưu nhìn cô gái trước mắt nói xong liền nghẹn ngào, trong bụng thở dài: "Thôi, để giúp cô vậy, lên đây đi. Cô nói, là bạn trai à?"
An Hảo đầu tiên là vui mừng, lại đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải bạn trai."
Lão Lưu sững sờ, rồi sau đó cười vang nói: "Ha ha, tôi biết rồi, là chồng phải không? Haizz, làm quân tẩu không dễ, cảm ơn cô."
Vẻ mặt An Hảo càng thêm chán nản, không nói gì, chỉ là lắc đầu. Dựa vào cửa sổ yên lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, An Hảo kinh ngạc nhìn nghĩ: "Không phải là bạn trai, cũng không phải chồng, tôi vì cái gì lại muốn tới đây... Tại sao vậy chứ..."
Không biết qua bao lâu, xe ngừng lại, Lão Lưu đối với An Hảo nói: "Cô gái, chỗ trước mặt xe này không qua được rồi, cho nên tôi chỉ có thể tới đây."
An Hảo gật đầu một cái, nói cảm ơn rồi xuống xe, Lão Lưu suy nghĩ một chút rồi gọi cô lại: "Cô gái, huyện C thật sự quá nguy hiểm, một mình cô tốt nhất vẫn không nên đi vào. Bên này có bộ đội trú trát, không bằng cô trước theo chân bọn họ hỏi thăm tình huống một chút rồi tính sau đi."
Đang nói, mấy quân nhân bỏ chạy bước tới đón vật liệu cứu trợ. Lão Lưu cười chào hỏi, hỏi: "Trước mặt như thế nào?"
Một người lắc đầu nói: "Thật không tốt, mấy ngày trước tiến vào một chỉ đội cứu viện, nhưng ngày hôm qua đột nhiên có dư chấn. Bên này núi bị đánh sập, đem đường cũng bị ngăn chặn, hiện tại chúng tôi cũng không vào được rồi, đang gia đăng đào đấy."
Lão Lưu thở dài, đột nhiên nhớ tới cái gì, vì vậy chỉ An Hảo đáng ở sau lưng nói: "Đúng rồi, vị này là gia đình quân nhân, chồng cô phải đi huyện C cứu viện, đến bây giờ cũng không liên lạc được, cho nên tìm tới."
Vừa nghe Lão Lưu giới thiệu, mấy người cũng nhất thời cảm thấy kính nể, hỏi: "Xin hỏi chồng cô tên gì? Nhóm trên đi vào là doanh của chúng tôi, nói không chừng chúng tôi quen biết đấy."
An Hảo lắc đầu một cái, trầm giọng nói: "Không phải là chồng của tôi, chỉ là một vị bằng hữu mà thôi. Hắn tên là...Lí Mộc."
Tiếng nói vừa dứt, mấy người đối diện nhất thời hai mặt nhìn nhau: "Lí Mộc? Đó không phải là doanh trưởng của chúng ta sao? Chẳng lẽ trùng tên?"
An Hảo cũng sửng sốt: "Hẳn không phải đi, tôi nhớ năm ngoái anh ấy còn là Liên trưởng...."
"Ha, đó chính là doanh trưởng của chúng ta rồi, năm ngoái vừa thăng chức lên doanh trưởng." Mấy quân nhân đều cười "Vậy cô không cần lo lắng, doanh trưởng của chúng tôi hiện đang dẫn người đạo đường, chúng tôi đưa cô đi qua."
An Hảo một đường thấp thỏm đi theo mấy người đến trước mặt thân núi sập xuống. Xa xa, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang xách tảng đá mồ hôi như mưa.
Lí Mộc đang bề bộn dàn xếp, mấy lão binh đột nhiên chạy tới nháy mắt, nghi ngờ nhìn theo nơi bọn họ chỉ, "oanh" một tiếng, Lí Mộc chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, tất cả chúng quanh đều biến mất, chỉ còn lại bóng dáng trước mắt kia.
Không biết qua bao lâu, An Hảo mới quay lại, nhìn gương mặt của người đàn ông trước mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn kiên nghị, nhàn nhạt hỏi: "Có khỏe không?"
Lí Mộc như mộng du gật đầu, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, vội hỏi: "Làm sao em đến đây? Bên này rất nguy hiểm...."
An Hảo trầm mặc không nói, mấy vị lão binh bên cảnh cười đầy thâm ý: "Người ta vì anh đi vào huyện C cứu viện kết quả bị ngăn ở bên trong đấy..."
Lí Mộc trầm mặc một hồi lâu, nói: "Nơi này có chút nguy hiểm, anh dẫn em đến chỗ bọn anh ở thôi."
"Không cần, anh đã không có việc gì, vậy em trở về rồi." An Hảo lắc đầu một cái, xem con đường phía trước vẫn bị chặn sít sao như cũ "Em cũng không làm trễ nải thời giờ của anh, sớm thông đường, sớm đến khu vực gặp nạn cứu viện một chút, hiện tại thời gian chính là mạng người."
Trầm mặc hồi lâu, Lí Mộc chậm rãi mở miệng, âm thanh khàn khàn lại mệt mỏi: "Tốt... Vậy anh đưa em đi."
Lão Lưu cũng đã sớm tháo xong đồ trên xe, Lí Mộc đi lên tiếng chào, Lão Lưu sẽ đồng ý mang An Hảo trở về, một đường chăm sóc nhiều hơn.
Đứng trước xe, hai người đều trầm mặc không nói. Mắt thấy Lão Lưu đã khởi động xe, An Hảo đột nhiên ngẩng đầu nói: "Tháng sau em sẽ đính hôn."
Lí Mộc ngẩn người, cúi đầu trầm giọng nói: "Thật sao? Chúc mừng."
Vừa hồi trầm mặc, Lí Mộc nhỏ giọng hỏi: "Hắn... Đối với em tốt không?"
- "Ừ, rất tốt."
Rõ ràng là phải nói gặp lại sau, nhưng hai người lại ai cũng không mở miệng, cứ đứng yên như vậy.
Bất chợt, cả vùng đất giống như nhẹ nhàng nhúc nhích, thật giống như một loại tín hiệu, âm thanh trầm muộn từ dưới đất vang lên, cả vùng đất dưới chân rung động mãnh liệt. An Hảo lảo đảo một cái đứng không vững, hoảng sợ nhìn quanh. Lí Mộc thay đổi vẻ mặt, tiến lên kéo An Hảo, kêu: "Nhanh, chạy đến nơi rộng rãi!" Vừa dứt lời, Lí Mộc lại biến sắc, một tay kéo An Hảo vào trong ngực nhảy sang một bên.
Không biết qua bao lâu, An Hảo tỉnh lại, trước mắt tối đen như mực khiến cô hoảng hồn, duỗi tay ra mò tới lồng ngực ấm áp, An Hảo đột nhiên nhớ tới là xảy ra chuyện gì.
Âm thanh trầm mặc trầm ổn bên tai vang lên: "Em đã tỉnh?"
Lòng An Hảo đột nhiên bình tĩnh lại: "Ừ, chúng ta bây giờ phải...."
- "Dư chấn rồi, chúng ta đại khái bị chôn cùng một thần cây dưới núi đá"
Nhớ tới lúc trước Lí Mộc tiến lên đụng ngã mình, An Hảo hỏi: "Anh có sao không?"
- "Không có gì đáng ngại, vừa đúng vây và đá đỡ được một không gian, nếu không hai chúng ta sẽ bị đè chết. Em thì sao? Có bị thương không?"
An Hảo lắc đầu một cái: "Em không có việc gì, trên người anh bị thương, hẳn là rất nặng. Hiện tại chúng ta nên làm gì?"
- "Cánh tay của anh bị thương, em lấy một hòn đá sau đó gõ lên tảng đá, như vậy người tới cứu chúng ta có thể nghe."
- "Anh bị thương? Nghiêm trọng không?"
- "Không có gì đáng ngại, đừng lo lắng."
Không biết bao lâu đã trôi qua, An Hảo chỉ cảm thấy vừa mệt mỏi lại khát lại đói. Lí Mộc không ngừng nói với cô vài lời, không để cho cô ngủ mất. Không ngừng đánh hòn đá khiến An Hảo mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không dám không làm. Đây là cơ hội sống sót duy nhất của họ.
- "Cọc gỗ, anh nói xem, chúng ta có thể chết sao?"
- "Không biết."
- "Nhưng là, đến giờ cũng không có người đến cứu chúng ta."
- "Sẽ có"
Lời nói của Lí Mộc giống như có tác dụng dẹp yên lòng, An Hảo cảm thấy giống như đột nhiên lại có thêm sức lực, càng thêm cố gắng đập hòn đá.
Ngày thứ hai khi bọn họ bị chôn sâu, một đội cứu viện phát hiện bọn họ. Trải qua hơn một giờ cẩn thận đào bới, rốt cuộc được cứu.
Phút chốc tảng đá lớn bị đẩy ra, An Hảo thiếu chút nữa vui phát khóc.
"Cọc gỗ, cọc gỗ chúng ta được cứu... Chúng ta..." Lời nói kích động đột nhiên như xương mắc tại cổ họng. Lí Mộc trước mắt, chính là "Không có gì đáng ngại" của mình hơn nữa vẫn là giọng nói bình tĩnh cùng cô nói chuyện sao? Hắn ngăn giữa An Hảo và tảng đá, cả người đã toàn là máu!
An Hảo hét lên một tiếng, muốn chạm vào Lí Mộc rồi lại không dám, nước mắt lã chã rơi xuống: "Cọc gỗ, cọc gỗ anh làm sao vậy?"
Nhân viên cứu viện mạnh mẽ đem An Hảo đặt trên băng cả, rồi hướng về phía sau kêu lên: "Nhanh, nơi này còn có một người bị thương rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều!"
An Hảo nằm trên băng ca nhìn Lí Mộc, chặt chẽ nắm lấy ống tay áo của nhân viên cứu hộ, khóc lóc cầu xin: "Mau cứu anh ấy! Van xin các người mau cứu anh ấy!"
Trong vũng máu chói mắt, Lí Mộc ngẩng đầu lên suy yếu cười, âm thanh bình tĩnh như thường ngày: "Em không có việc gì là tốt."
Hết chương 33.