Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười giờ tối, bà Tống xem xong hai tập phim truyền hình do “con trai út” đóng vai chính, hài lòng đi ngủ, để lại hai bố con Lâm Tử Tích và Cố Trạch Thành ngồi trên trường kỷ im lặng nhìn nhau.
Hồi lâu sau, bố Cố day huyệt thái dương, cuối cùng cũng cất tiếng trước: “Cậu xuất thân chính quy thật à?”
“Không phải anh biết tôi là… “nỗi nhục của Học viện Điện ảnh Trung ương” đấy sao.” Cậu Lâm chấp nhận số phận, nói.
Cố Trạch Thành im lặng một lúc, nói rất nghiêm túc: “Cậu chuyển nghề làm ca sĩ đi, tôi có thể giới thiệu cho cậu hãng thu âm tốt nhất trong nước.”
Hai bộ phim truyền hình của mình, cảnh diễn không đến một tiếng đồng hồ, thế mà có thể ép ông bố đại gia chủ động dự định huy động quan hệ xã giao cho cậu, Lâm Tử Tích sung sướng trên nỗi đau của người khác, cậu nghĩ, mình cũng coi như có bản lĩnh.
Có điều, không thể nào chuyển ngành chỉ vì một câu nói của sếp Cố được —— suy cho cùng, cậu còn chưa nhận “người bố” này; mà “đại gia” này cũng không phải đại gia của mình.
Lâm Tử Tích lắc đầu, từ chối: “Giờ không phải mười năm trước, mấy năm nay làng âm nhạc không ổn đâu. Tôi mà đi làm ca sĩ, cùng lắm chỉ là một thần tượng kiếm sống nhờ fan thôi, tôi vẫn nên làm diễn viên tiếp thì hơn… Đóng phim thêm vài năm nữa, có khi diễn xuất của tôi sẽ tiến bộ.”
Nói thì nói vậy, nhưng bản thân cậu Lâm cũng méo tự tin vào vế sau lắm, càng nói đến cuối, giọng cậu càng nhỏ dần.
May mắn là lần này thế mà Cố Trạch Thành không châm chọc cậu nữa, hắn chỉ cười khẩy một tiếng, nói, “Tuỳ cậu”, rồi đứng dậy đi mất.
Lâm Tử Tích thở phào nhẹ nhõm, lướt bảng tin WeChat, cũng đứng dậy khỏi trường kỷ, muốn vào bếp uống nước.
Kết quả, thế mà cậu lại thấy bố mình ở bếp, hơn nữa giữa đêm hôm, đối phương lại đang uống cà phê.
“Đã hơn mười giờ rồi, anh vẫn uống cà phê?” Lâm Tử Tích không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Cố Trạch Thành rót chất lỏng màu nâu đã đun xong vào cốc, vừa khuấy cà phê nhè nhẹ bằng thìa, vừa nói với vẻ mặt lãnh đạm: “Có vài tài liệu chưa đọc.”
Hắn dứt lời, không thêm sữa bò hay đường viên, bưng cốc lên nhấp một hơi.
Nhìn khuôn mặt mang phần mệt mỏi của Cố Trạch Thành, Lâm Tử Tích bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Bố cậu kinh doanh lớn như vậy, tất nhiên cuộc sống rất bận rộn, kết quả bây giờ vì cậu mà không thể không giả vờ trước mặt bà cụ, còn phải dành ra gần hai tiếng đồng hồ mỗi ngày để xem phim truyền hình được làm cẩu thả của mình, chỉ hai phim “Phá Thiên Ký” đang chiếu và “Linh Phi Truyện” đang quay cộng lại đã hơn một trăm tập rồi.
Thảo nào Cố Trạch Thành muốn khuyên cậu rời ngành… nếu hoán đổi thân phận hai người, chắc cậu còn muốn huy động quan hệ cấm sóng đối phương ấy chứ.
Cậu Lâm lại nghĩ đến các bộ phim truyền hình khác cậu từng đóng và phim tương lai đã ký hợp đồng, lập tức cảm thấy mình chẳng khác nào đang tạo nghiệp, đối mặt với bố Cố cũng có phần chột dạ và hổ thẹn.
Lúc này Cố Trạch Thành đã đặt ấm cà phê vào bồn rửa, chờ bác Vương đã ngủ sáng mai dậy rửa, rồi bưng cà phê định vào phòng đọc.
Lâm Tử Tích đằng sau lưng hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn ấp úng: “Tôi cũng không muốn bị người khác phê bình diễn xuất kém mãi, nhưng nhiều khi tôi cũng không biết rõ nên lột tả nhân vật ra sao… Yêu hận tình thù của họ, tôi chưa bao giờ trải qua, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào… Đạo diễn đã cho “qua”, thế thì cho qua đi.”
Cố Trạch Thành không ngờ tự dưng Lâm Tử Tích lại nói một đoạn có thể nói là tâm sự như thế với mình, hắn dừng bước chân, quay người nhìn về phía Lâm Tử Tích.
“Đáng lẽ suy đoán về nhân vật là nền tảng của diễn viên cơ mà, lúc đi học giáo viên chưa dạy cậu à?” Mặc dù lời bố Cố nói vẫn không khách khí, nhưng biểu cảm trên mặt hắn đã trở nên mềm mỏng hơn nhiều khi mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Còn cậu Lâm thì như học sinh thi trượt bị phụ huynh phát hiện, ngượng ngùng cúi đầu nhìn sàn nhà, lẩm bẩm: “Hồi bé điểm số của tôi không cao, thi Học viện Điện ảnh Trung ương thuần tuý là vì điểm thi đại học của khoa Biểu diễn yêu cầu không cao. Ban đầu tôi chỉ muốn được làm diễn viên quần chúng, diễn viên phụ, kiếm ít tiền là được, tiết Biểu diễn vân vân đều không đi học nghiêm túc… Sau này vô cớ nổi tiếng, muốn học bù cũng không còn cơ hội nữa.”
Cố Trạch Thành chẳng tài nào ngờ được diễn viên trẻ cũng coi như đang nổi trong nước này ban đầu lại chọn làm diễn viên vì điểm thấp quá, có phần hận củi mục khó đun, nói: “Sao cậu trông giống Cố Trạch Nghị, việc không học hành tử tế này cũng giống nó thế.”
Ai cũng bảo cháu ngoại giống cậu, có thể cháu nội cũng giống chú chăng… Lâm Tử Tích nghĩ thầm, sau đó bèn nghe thấy bố mình nói tiếp: “Thế là cậu chẳng có chút kế hoạch cuộc đời nào, thật sự muốn quanh quẩn cả đời trong phim dở tệ bằng diễn xuất bây giờ sao?”
“Tôi không dự định cả đời đều như thế này.” Cậu Lâm ngẩng đầu lên, nhìn ông bố đại gia của mình, biện hộ cho bản thân: “Tôi nói rồi mà, chờ hợp đồng hiện tại kết thúc, tôi sẽ rời khỏi làng giải trí.”
Cố Trạch Thành thở dài, “Lần trước cậu bảo, hợp đồng cậu còn bao lâu nữa mới hết hạn?”
Lâm Tử Tích lập tức cúi đầu xuống, “Tám, tám năm.”
“Cậu…”
Ban đầu bố Cố chỉ bị sốc bởi diễn xuất “siêu phàm thoát tục” của diễn viên trẻ Lâm Tử Tích, đến giờ mới nhận ra, chỉ cần bà cụ vẫn khoẻ mạnh, khả năng cao là hắn sẽ bị đầu độc bởi phim của “thằng em” mình thuê trong tám năm trời, thậm chí dài hơn, hắn lập tức bốc lửa, hận không thể mắng Lâm Tử Tích một trận.
Nhưng không biết tại sao, nhìn đối phương đang cúi đầu, ngoan ngoãn chờ bị mắng, rất đáng thương, những lời đã đến cửa miệng của hắn bỗng không thốt ra được nữa, cuối cùng đành hoá thành một tiếng thở dài, và một câu “lúc đó đáng lẽ tôi nên cho cậu ra nước ngoài luôn”.
Cố Trạch Thành dứt lời, bưng cà phê đã nguội ngắt đi thẳng.
Còn Lâm Tử Tích thì đứng im tại chỗ, trong lòng vừa hổ thẹn, vừa tủi thân, cậu cúi đầu, lê bước về phòng ngủ.
Cậu đổ phịch xuống giường, cầm điện thoại trong tay nghĩ rất lâu, mà chẳng nghĩ ra một người nào phù hợp để thổ lộ. Cuối cùng cậu dứt khoát bấm biểu tượng trò chơi, vứt bỏ hết mọi buồn phiền, vui vẻ chạy tới thế giới trò chơi điện tử.
Mà ai đó trong phòng đọc cách cậu một bức tường thì không có khả năng vô tư không lo nghĩ này.
Đáng lẽ phải tiếp tục xử lý công việc ban này chưa hoàn thành, sếp Cố đang chau mày đọc danh bạ điện thoại dài ngoằng của mình, sau khi nhìn thấy một cái tên, hắn ngừng lướt màn hình, chuyển sang thêm một mục vào thời gian biểu của mình —— 10 giờ sáng mai, gọi cho chủ tịch Phong Nguyên của tập đoàn Phong Thành.
Phải biết rằng, ngồi chờ chết chưa bao giờ là tác phong của Cố Trạch Thành.