Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Travis thầm biết ơn nghi thức làm lễ kết thúc nhanh chóng. Đứng ở đấy nắm tay Julie và cảm nhận cơn run rẩy vì chấn động xuyên khắp người cô đã đủ khổ sở lắm rồi. Nhưng y như đã hứa, khi cô đọc lời tuyên thệ, âm giọng của cô rung rung và cứ cười khúc khích đứt quãng suốt.
Anh nghĩ cô đúng là kẻ nói dối dở khủng khiếp khi ngắm nhìn cô khiêu vũ với em trai mình, Jackson. Nhưng giờ lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi. Anh liếc xuống viền vàng đơn giản trên ngón tay đeo nhẫn bên trái của mình. Vu vơ, anh chà xát chiếc nhẫn vô ngón cái và cố gắng không cảm thấy cái vòng tròn nhỏ bằng vàng như dây thòng lọng nhỏ tí khiến anh ngạt thở.
Suy cho cùng thì đây là ý kiến của anh, bất chấp sự thật Travis luôn luôn né tránh hôn nhân. Nói chung, anh ở với phụ nữ cho đến khi nào cô ta bắt đầu toan tính mình-cưới-đi-rồi-sinh-ra-những-đứa-con-giàu-có-để-em-còn-nhanh-chóng-ổn-định-cuộc-sống trong mắt của cô ta. Kế đó anh chuồn lẹ, tiếp tục cuộc phiêu lưu tình ái với cô nhân tình mới. Điều này giữ lửa cho cuộc sống. Giữ cho anh tự do bay nhảy theo kiểu mà anh tùy thích.
Bây giờ, anh đã cưới vợ và đang nhìn thấy một năm ngủ chay.
Hừm...
“Suy nghĩ lại rồi à?”
Travis quay đầu bắt gặp tia nhìn tò mò của ông anh Adam của mình. Trong vài tháng qua, người anh cả nhà họ King đã có sự thay đổi. Hừm, nhìn bề ngoài vẫn y như xưa, nhưng thái độ thì thay đổi hẳn. Anh ấy không còn dồn hết tâm ý của mình vào mỗi trại chăn nuôi nhà King nữa. Mà giờ đây cuộc sống của anh ấy xoay quanh Gina và đứa bé sắp chào đời của họ.
“Không hề,” Travis trả lời và nghĩ mình là kẻ nói dối khá khẩm hơn Julie rất nhiều. Điều đó nói lên được gì về anh nào?
“Cô ấy là người phụ nữ tốt.” Adam liếc mắt ra chỗ sàn nhảy đông đúc, nơi Jackson đang quay Julie mồng mồng đến khi cô cười phá lên.
“Đúng vậy.” Travis với lấy ly merlot và uống gần cạn. “Và cô ấy biết bản thân mình đang dính vào chuyện gì, vậy nên đừng có bắt đầu với em.”
Adam giơ cả hai tay lên và nhún vai. “Anh có nói gì đâu.”
“Chỉ lúc này thôi.”
Anh ấy gật đầu. “Thôi được. Anh chỉ nói Julie không giống mấy cô bồ của em. Cô ấy không cứng cỏi đâu, nên em hãy cẩn thận.”
Một bên mày Travis nhướn cao. “Em nghĩ cái câu ‘Chân mình đạp cứt tèm lem lại đi vác đuốc mà xem chân người’ của ông bà xưa lại có tác dụng đúng lúc quá>
Adam hớp một ngụm rượu sâm banh và hướng tia nhìn đến chỗ bàn người vợ đang mang thai được sáu tháng của anh đang ngồi với gia đình cô ấy. Rồi anh nhìn lại Travis. “Chính xác. Khi Gina và anh lấy nhau, cũng hoàn toàn là kiểu làm ăn y như em và Julie.”
“Khác xa chứ,” Travis ngắt lời, không muốn nghe bài lên lớp hay - Chúa cứu anh - một lời khuyên tí nào. Anh không cần bất cứ sự giúp đỡ nào ở đây. Anh và Julie sẽ tốt thôi. Giao kèo của họ không hề giống giao kèo của Adam và vợ anh ta có chút nào. “Gina yêu anh. Luôn là thế, dù có trời mới biết tại sao.”
“Buồn cười quá hả.”
Travis nhún vai. “Với Julie thì khác. Tụi em là bạn nhau. Chết tiệt, thậm chí còn không phải bạn tốt nữa là. Đối với hai đứa thì đây là chuyện làm ăn. Không hơn.”
“Ừ hử.”
“Đừng có thử đấy,” Travis cảnh báo, uống cạn rượu và đặt ly xuống bàn đằng sau. “Khi hết hạn một năm, cuộc hôn nhân chấm dứt theo. Hết chuyện.”
“Để xem.”
Travis nhìn anh mình chằm chằm rồi nói, “Anh bị làm sao vậy? Phát giác ra mình yêu vợ, giờ anh lại muốn cả đám còn lại tụi em chung xuồng với anh sao?” Nhe răng cười toe toét, anh đập tay lên vai Adam và nói, “Quên đi. Em không phải là loại đàn ông chỉ dành riêng cho một người phụ nữ, Adam. Khi Julie và em xong chuyện, em cũng kết thúc luôn cảnh một vợ một chồng ngắn ngủi này.”
Bản nhạc kết thúc và trước khi tiếng nhạc cuối cùng suýt trôi đi, ban nhạc đã chuyển sang giai điệu khác. Một giai điêu chậm du dương. Tiếng nhạc phát ra từ sân khấu, xuyên qua đám đông và thậm chí thu hút nhiều cặp đôi hơn đang đứng trên sàn.
Adam lắc tiếng, “Chuyện này sẽ không dễ như em vốn nghĩ đâu, Travis. Nhưng anh đoán tự bản thân em sẽ phát hiện ra.”
“Em cũng đoán vậy,” Travis nói, hoàn toàn tin chắc kế sách của anh đạt hiệu quả như ý.
“Bây giờ, anh sẽ đi khiêu vũ với vợ mình,” Adam bảo anh. “Có lẽ em cũng nên làm thế đi.”
Khi anh trai anh bỏ đi tới hướng Gina, Travis để chữ Vợ vang lên trong đầu. Anh đã có vợ. Nghe kỳ quặc giống y như cảm giác đang đeo miếng nẹp vàng trên ngón tay đeo nhẫn của mình. Anh chuyển tia nhìn của mình đến sàn nhảy và quan sát khi một gã cao tóc vàng sậm và bộ ria mỏng thế chỗ Jackson để nhảy với Julie.
Julie nhìn lên gã tóc vàng và người cô đông cứng lại vì kinh hoàng. Có thứ gì đó bên trong đánh vào Travis. Anh đã bắt đầu di chuyển đến phía trước cặp đôi ấy khi thấy Julie cố giằng người ra ngay cả khi gã tóc vàng chồm sát người tới cô, thì thầm gì đó vào tai cô. Bất cứ lời nào gã nói đã hoàn toàn gây được ấn tượng với Julie. Nhìn cô giống y như một quả bóng, đang xì hơi.
Đám đông tản ra dường như đông đúc hơn khi Travis di chuyển nhanh hơn. Bản năng thôi thúc anh. Anh sượt qua mọi người, đẩy dạt những người khác tránh khỏi đường và đến bên cạnh Julie chỉ khi cô cuối cùng xoay xở vùng ra khỏi cánh tay gã tóc vàng. Cô liếc lên người đàn ông y như gã là ma và tên đó đang thích thú cảnh cô bị sốc.
“Julie, em có sao không?” Travis tiến đến bên cô.
“Travis. Ôi trời...” Cô dùng một tay che miệng lại và vẫn nhìn đăm đăm vào tên kia như thể cô thực sự không tin nổi gã đang ở đó.
Và tên đó là thằng chết tiệt nào thế? Tay phóng viên? Tên nhiếp ảnh không biết làm sao lại lọt qua được đám bảo vệ? Nhưng máy quay phim của hắn đâu? Theo phản xạ, Travis đẩy cô ra sau lưng mình khi đứng đối mặt với tên vừa gầy vừa cao lêu nghêu đang nhìn anh với niềm hân hoan sáng lên trong cặp mắt xanh nhạt của hắn.
“Xảy ra ở đây?” Travis gặng hỏi, giữ âm giọng đủ thấp để những bạn nhảy khác xung quanh họ không thể nghe được lời anh qua tiếng nhạc.
Gã tóc vàng khẽ gật đầu chào anh và cười gian. “Tôi chỉ đến chúc mừng đám cưới của hai người thôi,” gã nói, cách phát âm tiếng Anh của gã mang đậm chất Pháp.
Travis bắn tia nhìn về phía Julie.
Cô nuốt khan và lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi thề là không biết gì hết.”
“Biết gì?” Travis nói, quay lại gã đang lẳng lặng cười chế nhạo anh. Có chuyện sắp sửa xảy ra ở đây và chết tiệt là anh chắc là mình sẽ không thích. Hai bàn tay siết chặt lại hai bên hông, anh tra hỏi, “Tiện đây, anh là thằng cha nào?”
“Àaaaa...” Gã chìa tay phải ra và nói giọng êm ái, đầy bí ẩn, “Cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Jean Claude Doucette. Còn anh hẳn là người vừa mới lấy vợ tôi.”
“Tôi song hôn sao,” Julie lẩm bẩm và lời nói giống như chất độc tố có mùi hôi thối trong miệng mình. Chà, tất nhiên là chuyện này ngăn cản được “cảm giác tệ hại” của cô xuất hiện sớm hơn trong tương lai. So với bây giờ, cơn náo động làm yếu bóng vía này chỉ giống như chuyện thường tình xảy ra ở Disneyland thôi mà.
Đây là một cơn ác mộng. Cơn ác mộng mà dường như cô không thể nào tỉnh dậy thoát khỏi nó. Cơn ác mộng mà cả hai ông chồng cô - Chúa tôi - y như hai con bò đực bảnh bao đang chuẩn bị xông thẳng vào nhau. Mặc dù, nếu cô phải đánh cược người nào thắng cuộc trong trận đấu kỳ lạ của họ, cô sẽ đặt cửa Travis. Gã người Pháp đang đứng rất ung dung bình thản lại không mảy may biết rằng mình đang bị nguy hiểm đến mức nào.
“Vâng, em yêu,” Jean Claude nói, đứng bên cạnh lò sưởi nguội lạnh. Lúc nào gã ta cũng trông ngọt ngào và rất tự tin về bản thân. Mái tóc vàng được chải xướt ra sau. Cặp mắt xanh nhạt của gã đang khóa chặt lấy cô và thậm chí từ phía bên kia phòng, cô hiểu được nét cười trong tia nhìn của gã. Gã mặc bộ vest xám cắt may khéo léo với áo sơ mi vàng nhạt và cà vạt xám-chì. Gã trông hoàn toàn thư thái như ở nhà cứ như đang hết sức vui thích.
Julie chưa bao giờ căm ghét một ai khác nhiều như thế trong đời.
Vẫn quan sát cô, Jean Claude chống khủy tay lên mặt lò sưởi được chạm trổ một cách tinh xảo. “Em quả thật có tới hai chồng. Thật đáng xấu hổ. Và còn rất... bẽ mặt, anh nghĩ đúng là từ này rồi. Ít ra, đây cũng là một sự bẽ mặt đầy hứa hẹn cho chồng mới của em với bàn dân thiên hạ đấy.”
Quả thật thế. Những tờ báo đã đầy ắp những tin tức về đám cưới trong suốt tháng qua. Các bản tin rao vặt xã hội đã tràn ngập bao nhiêu lời phỏng đoán về lễ cưới của một trong những anh chàng chưa vợ giàu có nhất tiểu bang California. Cô có thể hình dung chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn họ nghe phong phanh được tin này.
Hay bây giờ tốt hơn là nuốt chửng tên Jean Claude cho êm chuyện.
Nếu hai chân cô không nhũn ra như cọng bún, thì cô sẽ bước qua chỗ Jean Claude và cho gã ăn bạt tai. Nhưng đã bị thế, cô chỉ còn nước kiềm lại cơn run rẩy trước khi rớt phịch xuống ghế dựa[1]. Cửa sổ to bên cạnh cô hướng ra mặt trước nhà. Ít ra cô cũng không cần phải ngồi đây mà nhìn ra tiệc cưới.
[1] Nguyên tác: Wing-backed chair. Ghế Wing (Wing chair)
Wing chair (còn được gọi là “Wing back chair” hay “fireside chair”) là loại ghế bọc nệm với phần lưng ghế cao và tay vịn lớn, chạy dọc theo hai bên của người ngồi từ phần đầu tới phần thân. Loại ghế đầu tiên được thiết kế với mục đích bảo vệ làn da của các quý bà khỏi sức nóng từ phía sau và phía bên từ lò sưởi. Wing chair xuất hiện từ thời thuộc địa ở Châu Mỹ. Nó giống với loại ghế Wing phong cách Nữ hoàng Anne trong những năm 1700. Tuy nhiên, chúng chỉ khác nhau về phần chân ghế. Đây là loại ghế lớn nên chỉ dành cho căn phòng có không gian rộng lớn. Tuy nhiên, rất nhiều người yêu thích loại ghế này. Chúng thường được sử dụng trong phòng khách hay phòng ngủ.
images
Họ đã rời khỏi tiệc chiêu đãi, nơi bạn bè và gia đình họ đang khiêu vũ nói cười, để đến phòng làm việc của Travis. Không kể đến kích thước, những bức tường màu xanh lá sậm, tấm thảm dày đủ màu và vô số giá sách đã tạo cho phòng làm việc một cảm giác hầu như rất thoải mái ấm cúng.
Nhưng lúc này còn cách khác hay hơn làm Julie nhẹ nhõm ngoài bầu không khí trong phòng. Tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực và dạ dày cô nhộn nhạo cả lên, y như thể có một nấm đấm vô hình to đùng cứ xoáy vào bụng cô không thương tiếc. Cô bắn tia nhìn tới Travis và suýt rên lên khi thấy vẻ mặt điên tiết của anh.
Ba người họ đi cùng nhau như những kẻ sống sót từ một vụ đắm tàu. Và hai người sống sót kia trông như thể sẵn sàng quẳng đối phương ra khỏi thuyền cứu sinh.
Liệu chuyện này còn tệ hơn nữa không?
Ôi, lẽ ra cô thực sự không nên nghĩ đến câu hỏi ấy.
“Tôi nghĩ mình đã thấy đám phóng viên đóng đô sẵn ngoài cái...nhà máy rượu này.” Jean Claude trầm ngâm nói to. “Có lẽ tôi nên âm thầm đi trao đổi vài lời với một trong số bọn họ.”
Những tay phóng viên.
Julie lại nhức đầu nữa và tiếng sôi ục ục trong bụng cô càng lớn hơn.
“Anh không được nói với tên nào hết,” Travis thì thầm một cách căng thẳng.
“Đây là, như người Mỹ các anh thường yêu cái câu, một nước tự do, phải không?”
“Đây không phải địa bàn của anh,” Travis bảo, rồi bồi thêm, “Anh mà hé miệng với đám phóng viên thì những uật sư của tôi sẽ tóm gọn anh thật nhanh đấy, bọn họ tước hết tất cả mọi thứ của anh trừ cái giọng phát âm nghe lố bịch kia.”
Mắt Jean Claude hẹp lại, nhưng trong lúc Julie quan sát gã, cô chỉ có thể nghĩ được mỗi việc là gã hoàn toàn không cân xứng trong cuộc đối đầu cuồng nộ này. Cơn thịnh nộ tỏa ra từ người Travis biến thành những cơn sóng dữ dội có vẻ đã xuyên qua căn phòng, khiến bầu không khí gần như quá nặng nề đến mức không thở nổi.
“Anh lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi,” Jean Claude cảnh cáo.
“Ông anh,” Travis đáp trả. “Đây là nhà tôi. Tôi muốn làm gì thì làm và ngay bây giờ, tôi muốn nghe tất cả những gì anh định nói. Vậy nói đi.”
Trong một chốc, kẻ nhỏ con hơn có vẻ như muốn cự lại, nhưng rồi, gã nhịn và uể oải nhún vai, như thể mấy chuyện đó chẳng nghĩa lý gì đối với gã.
“Chuyện thực ra rất đơn giản,” Julie nghe thấy giọng nói của Jean Claude the thé y như tiếng ngựa hí. “Julie quyến rũ và tôi thực sự chưa bao giờ li dị. Cho nên anh đã lấy gái có chồng, anh bạn tốt ạ.”
Trái tim Julie thoáng thót lên, nhưng cô nuốt khan và hít một hơi sâu. Cô thực sự không thể tin nổi chuyện này đang xảy ra, nhưng thật khó để né tránh sự thật.
Từ đằng xa, những âm thanh bị chặn lại ở tiệc cưới của cô không khác gì hơn tiếng ồn êm dịu vô hại. Cô liếc nhìn xuống chiếc nhẫn vàng đính kim cương trên ngón tay trái đeo nhẫn của mình. Ánh sáng mặt trời rọi vào viên đá nhiều cạnh và chiếu lấp lánh bởi những tia sáng chói lòa. Travis đã đeo nó vào tay cô cách đây một giờ. Tại sao tên Jean Claude chết tiệt lại không ngăn cản đám cưới trước khi quá muộn? Thầm rên rỉ, cô vùi bàn tay trái của mình vào những lớp váy áo cưới để không phải nhìn thấy chiếc nhẫn lần nữa.
“Tôi không phải anh bạn tốt của anh,” Travis nói và giọng anh thật thấp, trầm và đe dọa đủ để nếu tên Jean Claude có đầu óc, thì gã sẽ phát cáu. Thay vì vậy, gã chỉ nhấc ly rượu lên uống và khịt mũi khinh bỉ.
“Tôi là bên bị hại, anh bạn,” gã nói, tọng nốt ly rượu vang đỏ cabernet và nuốt xuống y như buộc nó trôi xuống. Sự sỉ nhục đối với rượu King đã quá rõ ràng. “Chắc chắn anh có thể thấy được phải không?”
“Điều tôi thấy -” Travis nói “- là một tên đang cố tống tiền.”
“Tống tiền?” Jean Claude đi vòng quanh Travis, đến bên cạnh Julie và đặt bàn tay dài lên vai cô.
Cô nghi ngại và hạ vai né tránh sự đụng chạm của gã. Nhảy qua một bên, cô chỉ lắc nhẹ trước khi hai đầu gối cô chụm lại với nhau và hất cằm lên. Nếu để Jean Claude làm cô rung động lần nữa, thì cô sẽ chết liền tại chỗ. Một lần trong đời đã là quá đủ.
“Tôi chỉ ở đây bởi vì đó là điều đúng phải làm.” Gã mỉm cười, đặt ly rượu xuống và nhìn quanh y như thể đang tìm kiếm thứ gì đó tốt hơn.
“Ồ, tôi chắc đó là lý do,” Travis nói và thoáng hướng tia nhìn gay gắt đến Julie.
Cô thẳng thắn nhìn lại anh và thầm cố nói anh biết rằng mình không phải là kẻ đồng lõa trong âm mưu này. Bất kể chuyện gì mà Jean Claude đang mưu tính, đều do hắn tự ý làm một mình.
Nhàn nhã, Jean Claude thơ thẩn đi quanh căn phòng, săm soi những đồ trang trí ít giá trị, cúi người tới kiểm tra chữ ký trên bức họa vườn nho, như thể hoàn toàn không đoái hoài tới cơn giận dữ đang tăng dần của Travis. Và, Julie nghĩ gã có thể không để ý thật. Gã là một kẻ có đầu óc đơn giản, cô sẽ miêu tả gã như thế. Gã chỉ thấy thứ mà gã muốn thấy thôi.
“Sao anh lại ở đây, Jean Claude? Nói thật đi.” Julie hỏi câu này bởi vì cô muốn hắn biến đi. Và chỉ còn mỗi cách hoàn tất chuyện đó là kết thúc bất cứ những gì gã đã bắt đầu.
“Tại sao à?” Jean Claude quay lại và trao cô nụ cười mà hầu hết mọi người đều đặc biệt dành sẵn cho một đứa bé ba tuổi sáng dạ cố xoay sở không đổ tràn nước ép của nó ra ngoài. “Chuyện chắc đã rõ ràng rồi mà, em yêu.”
Cô không buồn liếc nhìn Travis. Cô biết anh cảm giác ra sao, bởi vì cơn tức giận của anh vẫn còn rúng động trong phòng. Thay vì vậy, cô nhìn đăm đăm vào người đàn ông mà trước đây mình đã hứa hẹn yêu thương và tôn trọng, mà giờ chỉ là một kẻ xa lạ. “Nói toạc ra đi, Jean Claude.”
Gã thở dài. “Được lắm. Em thấy đấy, khi anh biết được tin đám cưới của Julie ngọt ngào của mình với một trong những thành viên của gia đình King đầy thế lực, anh biết mình có quyền tham dự.”
“Ừ hử,” Travis nói, di chuyển đến đứng cạnh Julie, khoanh tay trước ngực, hai chân dài giang rộng ra cứ y như anh đã sẵn sàng xung trận. “Và lý do anh đợi đến tận sau khi làm lễ xong mới nói là gì?”
Jean Claude trao anh cái mỉm cười đầy thỏa mãn. “Sao, nói ra trước mắc công lại đánh động tới đám nhà báo.” Gã nhoẻn miệng cười. “Điều mà tôi chắc anh sẽ không muốn đánh liều.”
Đám nhà báo. Julie chỉ có thể tưởng tượng giới truyền thông sẽ phát biểu sao về vụ này. Trùm Tư Bản Vineyard Đi Cưới Người Song Hôn. Ồ, thế không tuyệt sao? Hay có thể là Nữ Hoàng Của Nhà Vua Là Một Kẻ Giả Mạo. Lòng cô trở nên lạnh lẽo và nín lặng. Jean Claude đã sắp sửa tống tiền Travis. Đó là lời giải thích duy nhất.
Travis cười chế nhạo gã, nhìn bao quát khắp người gã từ trên xuống dưới bằng tia nhìn gay gắt. Rõ ràng là Travis đã đi đến kết luận giống như Julie. Nhưng khi anh quay người hướng nụ cười nhạo báng vào cô, cô cố gắng tối đa để vượt qua sự ghê tởm đang xuyên thủng mình và kiếm tìm cơn thịnh nộ của bản thân.
“Tôi chả dính líu gì trong vụ này cả,” cô bảo anh, đương đầu với tia nhìn lạnh băng của anh. “Travis, anh không được tin tôi đi giúp hắn! Anh biết hắn đã làm chuyện gì với tôi mà. Tôi cảm giác thế nào -”
“À, em yêu,” Jean Claude thầm thì. “Không việc gì em phải giải thích bản thân với anh ta. Và chuyện giữa tụi mình chẳng hề dính dáng gì tới tên này. Cuối cùng thì em cũng là, vợ anh.”
“Ối, trời ơi.” Julie bắn tia nhìn về phía gã tóc vàng trước đây đã chiếm trọn trái tim cô, và tự hỏi lòng cô có bao giờ thấy được thứ gì ở gã chưa. Bây giờ cô nhìn gã và chỉ thấy được bản chất con người thực của gã. Một con quỷ nịnh hót, hèn hạ, xấu xa.
Một con quỷ hoàn toàn hài lòng với chính bản thân nó.
“Được rồi,” Travis nói to, giọng anh bắt hai người kia im lặng. “Đi thẳng vào vấn đề chính đi, Pierre -”
“Là Jean Claude,” gã bắt bẻ.
“Gì cũng được,” Travis độp lại. “Chính xác là anh muốn thứ chết tiệt gì?”
Jean Claude nhoẻn miệng cười. “Mấy yêu cầu của tôi nhỏ thôi,” gã khẽ nhún vai và nói. “Tôi chỉ muốn đòi quyền lợi như một ông chồng bị bỏ rơi...”
“Bỏ rơi?” Cơn thịnh nộ của Julie cuối cùng đã vượt qua nỗi nhục nhã. Cô tấn công Jean Claude và định tát cho đến khi gã thộn mặt ra mới thôi nếu Travis không với lấy cô kịp thời ngăn cô lại. Ấy thế mà, thậm chí tay anh túm lấy cánh tay cô, giữ yên cô lại, cô vẫn nói rít lên với gã. “Anh là đồ rắn độc xấu xa trườn bò trong cỏ. Tôi không bỏ anh. Mà chính anh bỏ tôi. Còn nhớ chứ? Anh nói anh sẽ đâm đơn li dị ở Mêhicô. Rồi tiếp theo anh viết thư cho tôi suốt cả tháng trời và bảo tôi chuyện đã kết thúc. Rằng anh đã ‘thoát khỏi tôi’. Đừng có đứng đấy mà -”
“Này, em yêu,” Jean Claude thủ thỉ, đôi mắt nhạt của gã nhấp nháy y như thể gã đang thích thú tột cùng, “Rõ ràng là em suy sụp quá rồi.”
“Quá - ” Cô giựt mạnh cánh tay phải về và Travis siết chặt lấy cả hai cánh tay cô trước khi lôi cô ra khỏi gã.
“Em có nhận được một bản phô tô đơn li dị nào không?” Travis hỏi thầm vào tai cô.
Julie lắc đầu, cảm thấy ghê tởm bản thân mình ngang ngửa với Jean Claude. Cô hoàn toàn đúng là một con ngốc. Không chỉ ngốc khi làm đám cưới với tên cục súc kia, mà còn ngốc khi đi tin lời gã nói kết thúc cuộc hôn nhân. Cái cớ duy nhất của cô là cô bị tổn thương quá đỗi. Hoàn toàn bị sụp đổ, cô thật sự chẳng còn suy nghĩ được gì cả.
“Không. Hắn bảo sẽ gởi một bản phô tô cho tôi nhưng hắn có gởi hồi nào đâu.” Cô phóng tia mắt hình dao găm vào gã đang đứng đó cười đểu cô.
“Rồi cô tin hắn.”
“Ừ. Khốn nạn thật.”
Sự kiềm chặt của Travis trên hai cánh tay cô buông lỏng dần và khi anh đẩy cô sang một bên, cô có thể thấy ngọn lửa vẫn còn trong đôi mắt anh. Miệng anh hé ra và hàm anh thoáng giựt khiến cô biết chính xác việc anh cố gắng nén giận lại khó khăn đến thế nào. “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Anh nói, rồi quay lại đối mặt với gã kia lần nữa. “Bao nhiêu.”
“Trắng trợn quá.”
“Nhưng lại thực tế,” Travis cãi lại. “Nghe xem. Bao nhiêu tiền mới làm anh câm miệng lại?”
Jean Claude gật đầu ngay lập tức. “Khá lắm. Thế thì chiều theo ý anh. Tôi nghĩ - ” gã nói một cách điềm tĩnh trong lúc xăn ống tay áo lên “ - một trăm ngàn đô la sẽ thuyết phục tôi không tìm đến bọn báo chí.”
“Một tr - ” Julie há hốc miệng nhìn gã, rồi quay sang đối mặt với Travis. “Anh không được nghĩ đến chuyện trả tiền cho hắn. Anh không được làm vậy, Travis. Đấy là tống tiền.”
“Anh thích nghĩ nó như là trả giá mua một chút riêng tư hơn,” Jean Claude lơ đễnh nói.
“Đừng có xía vào chuyện này.” Julie xỉ tay vào gã.
“Julie,” Travis nói. “Cứ để tôi xử lý chuyện này.”
“Không được. Anh không thể.” Cô túm lấy cánh tay của anh và cảm nhận những múi cơ săn chắc căng cứng bên dưới bàn tay mình. “Travis, hắn sẽ không dừng lại. Đây chỉ mới là khởi đầu.”
Travis nhấc bàn tay cô khỏi cánh tay mình và Julie chỉ có thể đứng dõi theo khi anh chậm rãi đi băng qua phòng đến bàn làm việc. Mở ngăn kéo, anh rút ra một tập séc to đùng và liếc nhìn gã. “Một trăm ngàn đô. Và nếu anh vẫn cứ đi tới đám báo chí, tôi sẽ thiêu sống anh.”
Jean Claude cười tươi rói với anh. “Nhưng việc gì tôi phải giết chết ‘gà đẻ trứng vàng’ chứ, anh bạn? Không, bí mật của - anh, xin lỗi, của chúng ta sẽ được giữ kín, tôi bảo đảm với anh.”
Không nhìn gã nữa, Travis chộp lấy cây bút, viết nguệch ngoạc xuống tờ séc và xé toạc ra. Anh đi oai vệ qua phòng, gấp đôi tấm séc lại và nhét vào túi áo trên ngực của gã. Jean Claude nhấc tay lên vỗ nhẹ vào túi áo, như thể tự đảm bảo nó đã ở đấy.
“Đừng phạm sai lầm đấy, Pierre,” Travis nói, gí sát mặt mình tới mặt Jean Claude cho đến khi gã giựt đầu lại và, một hồi lâu, trông thật lo lắng. “Hé miệng ra là anh sẽ hối hận liền.”
“Đương nhiên rồi,” gã nói và cúi chào một cách thanh lịch. Gã lùi lại, bước qua phòng đến cánh cửa đóng kín. Gã mở ra, rồi dừng bước và quay lại nhìn Julie. “Em biết đấy, anh đã quên bẵng đi.”
“Quên gì?”
“Quên mất em làm cô dâu đáng yêu biết bao.”
“Xéo,” cô nói, cố nén lại sự đen tối đang dấy lên trong cô như một chất độc đổ tràn ra. Cơn lạnh lẽo phủ lấy cô, chặn đứng nguồn không khí cô đang hít thở, lan tỏa dòng giá lạnh dọc khắp cơ thể cho đến khi cô gần như run lẩy bẩy. “Và đừng quay lại.”
Gã mỉm cười lần nữa, rồi bỏ đi, lặng lẽ đóng cửa lại đằng sau.
Ngay khi giây thứ hai trôi qua trước khi cô có thể buộc bản thân mình nhìn vào Travis. Cô đã biết anh cả đời mình nhưng ấy vậy vẫn không hình dung được những gì mà cô nhìn thấy trên gương mặt anh hiện giờ. Khi cô cuối cùng cũng đối mặt với anh, dẫu cho, vẻ mặt không biểu lộ tý cảm xúc. Nét mặt quen thuộc của anh không hơn gì chiếc mặt nạ cứng ngắc, che giấu bất cứ điều gì anh đang cảm nhận từ cô.
Cơn lạnh lẽo xộc thẳng qua người cô đã đóng thành băng.
“Tụi mình quay lại tiệc chiêu đãi thôi,” anh nói.
“Anh nói thiệt?”
“Chết tiệt, là thiệt,” Travis bảo cô, băng qua phòng đứng trước mặt cô. “Và em sẽ mỉm cười, đùa giỡn và khiêu vũ y như em cóc bận tâm đến chuyện gì trên đời. Rõ chứ?”
“Tôi không nghĩ mình làm được. Tôi quá điên tiết -”
“Em điên tiết hả?” Anh bật cười cộc lốc nhưng chẳng hề thấy hài hước chút nào. Và cũng như không có ánh cười trong mắt hay trên đường viền môi mỏng hà khắc trên miệng anh. “Tôi chỉ vừa mới phát hiện ra cô vợ mới cưới của tôi đã có chồng. Không thua gì một kẻ tống tiền. Vậy mà em điên tiết ư? Cứ tin đi khi nào tôi nói là lúc ấy tôi đánh đòn em đấy.”
Đúng, anh rất có thể làm thế. Dõi theo anh, Julie cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh và hiểu được anh hẳn cảm giác ra sao. Nhưng khốn kiếp thật, cô cũng đã nói dối anh! “Tôi không hề biết về vụ này.”
“Tôi nói là chúng ta sẽ nói chuyện đó sau.” Anh nắm lấy bắp tay cô trong cái siết tay vững chắc và dẫn cô qua phòng đi đến cửa. “Còn giờ, chúng ta sẽ quay lại bữa tiệc. Chúng ta sẽ mỉm cười với đám chụp ảnh. Chúng ta sẽ khiêu vũ, ăn bánh cưới và sẽ không để người nào khác thậm chí là đoán được có chuyện gì xảy ra. Em hiểu chứ?”
“Tôi hiểu,” cô nói, và buộc phải đồng ý với anh. Hôm nay cô cũng không cần đóng kịch hơn nữa. “Đóng cho tròn vai.”
“Chính xác.”
“Được.” Chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng với đủ lượng rượu, tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra. “Nhưng sau đó thì sao?” Cô nói, nhìn lên đôi mắt nâu sẫm trông thật lạnh lùng và trống rỗng thật giống như ánh mắt của một kẻ rõ ràng bị ruồng bỏ.
“Khi tàn tiệc, chúng ta đến Mêhicô. Để lấy cho em tờ đơn li dị chết tiệt, rồi mình mới có thể đám cưới lại lần nữa.”