Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quán Bar Mèo Đen.
Ngôn Luật Kỷ mặc áo thun màu đen thoải mái, cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra làn da màu nâu khoẻ khoắn, hắn liếc mắt quét nhìn xung quanh liền nhìn thấy mấy người bạn xấu xa của mình đang ngồi uống rượu ở vị trí cũ.
Hướng Xung vẫy vẫy tay với Ngôn Luật Kỷ, sau đó quay đầu nói với Tiêu Đông và Phàm Tử, "Hai cậu có thấy lão Ngôn hôm nay có chút khác lạ không?"
"Đúng là có chút là lạ." Phàm Tử nhìn Ngôn Luật Kỷ đang đến gần gật đầu phụ hoạ.
"Tớ ngửi thấy mùi vị của tình yêu a." Tiêu Đông uống một ngụm rượu nói.
Ngôn Luật Kỷ ngăn phục vụ lại gọi một ly nước ngọt có ga, sau đó kéo ghế dựa ngồi xuống, "Các cậu đang nói gì vậy?"
"Bọn tớ đang nói chuyện hôm nay cậu có gì đó khác lạ." Hướng Xung đáp.
"Tớ?" Ngôn Luật Kỷ ngây ra một chút, "Chắc là do mới từ Hải Nam về nên hơi đen một chút."
Nếu chuyến đi Hải Nam lần này có một bất ngờ là Lâm Dược, còn làn da rám nắng quả thực hắn đã sớm dự đoán được.
"No, no, no." Phàm Tử lắc đầu nói, "Tiêu Đông nói cậu đang yêu đương."
Ngôn Luật Kỷ nhìn chằm chằm Tiêu Đông không nói gì.
"Đừng có trừng tớ, là tớ nghe trợ lý Trương nói, người nào đó thuê du thuyền một đem 10 vạn ra biển làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy." Tiêu Đông bày vẻ mặt tớ cái gì cũng biết cả rồi, "Lúc xuống máy bay còn chủ động đưa người ta về nhà nữa cơ."
"Wow~~ Đêm khuya, biển rộng, du thuyền, trai đơn gái chiếc a......." Phàm Tử và Hướng Xung liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười ái muội, trong lòng biết rõ nhưng không nói ra.
"Thì sao hả??!" Ngôn Luật Kỷ trừng mắt nói.
"Trời **, cậu thừa nhận?" Tiêu Đông bị doạ không nhịn được phun ra một câu tục tĩu.
Phàm Tử và Hướng Xung hoan hô cùng nhau chạm ly.
"Vì mùa xuân thứ hai của lão Ngôn, cạn ly!"
"Vì cuộc sống tính dục mới của lão Ngôn, cạn ly!"
Ngôn Luật Kỷ nghe xong gân xanh trên trán thi nhau nhảy ra, nhịn không được mắng, "Hai cậu câm miệng ngay cho tớ!"
Hai tên bạn xấu xa không để ý đến hắn, cùng nhau cười haha rồi cạn ly.
Lúc này, người phục vụ mang ly nước ngọt có ga đến cho Ngôn Luật Kỷ, "Tiên sinh, nước ngọt của anh."
"Ơ kìa lão Ngôn, có ai đến quán bar mà uống nước ngọt không hả?" Phàm Tử nhịn không được cằn nhằn.
"Tớ đang uống thuốc bắc, tạm thời không thể uống rượu." Ngôn Luật Kỷ giải thích.
"Ý chỉ của Gói Thuốc hả?" Tiêu Đông cười chế nhạo nói, "Cậu thật sự không thể uống rượu? Hay là vẫn theo thói quen cũ cun cút nghe lời bạn gái?"
"Cậu có ý gì? Chị dâu mới của chúng ta nhanh như vậy đã nắm được chính quyền rồi hả?" Phàm Tử há hốc mồm hỏi.
"Lão Ngôn à, cậu như vậy là không được đâu, vất vả lắm tạo được hình tượng cao lãnh mấy năm nay, sao vừa yêu vào là lại biến về con người lúc trước vậy chứ?" Hướng Xung cũng hét lên.
"Các cậu bớt nói nhảm chút đi." Ngôn Luật Kỷ bực bội đá ghế.
Mấy người bọn họ lại hihi haha cười đùa một lúc, trước khi đến quán bar Ngôn Luật Kỷ có uống thuốc bắc, bây giờ muốn đến nhà vệ sinh một chút, vì vậy hắn đứng lên nói một tiếng sau đó đi đến nhà vệ sinh.
Ba người thấy Ngôn Luật Kỷ đi rồi, lại bắt đầu tám chuện về cô bạn gái mới của Ngôn Luật Kỷ.
"Này, này, Tiêu Đông, bạn gái lần này của lão Ngôn, là vị bác sĩ Đông y vẫn luôn theo đuổi cậu ta ở công ty mà cậu nói đó hả?" Hướng Xung hỏi.
"Đúng vậy." Tiêu Đông gật đầu.
"Lão Ngôn đối với chuyện tình cảm không giống với chúng ta, hoặc là không thèm quan tâm, hoặc là siêu cấp nghiêm túc." Phàm Tử lo lắng nói, "Nhưng mà nghe nói Lâm Dược này.......!Tên là Lâm Dược phải không nhỉ?"
"Ừ."
"Cô gái đó vừa mới tốt nghiệp đại học, chỉ vừa gặp lão Ngôn vài lần đã thích, sau đó hô hào đòi theo đuổi cậu ấy, kiểu người này không phải là nhất thời thích cái gì đó mới mẻ chứ?" Phàm Tử lo lắng nói.
"Tớ thấy cũng có khả năng này đấy, dù sao thì phần lớn kiểu người tớ gặp đều là loại người như vậy." Hướng Xung nhướng mày, "Mấy cô gái đó, nhìn thấy bọn mình thành thục, ổn trọng lại có tiền, vì thế họ mới tiếp cận để cảm nhận một chút mị lực của đàn ông trưởng thành thôi."
"Này, này, lúc trước khi tớ nói với các cậu là Lâm Dược đang theo đuổi lão Ngôn, các cậu không nói như vậy mà." Tiêu Đông buồn bực nói.
"Lúc đó bọn tớ không nghĩ là cô gái đó có thể theo đuổi đươc lão Ngôn." Hướng Xung đến bây giờ vẫn còn rất ngạc nhiên.
"Không sai, lão Ngôn căn bản không có khả năng thích kiểu con gái này." Nếu không phải vừa rồi chính miệng Ngôn Luật Kỷ thừa nhận, không thì Phàm Tử cũng không tin.
"Tớ cảm thấy Gói Thuốc rất tốt, so với Hoa Vũ thì em ấy hợp với lão Ngôn hơn." Tiêu Đông lắc lắc ly rượu nói.
"Nói đến Hoa Vũ thì, hình như cô nàng đấy sắp về nước." Phàm Tử bỗng nhiên nói.
"Phì........" Tiêu Đông phun ngụm rượu vừa uống ra, "Không phải chứ, lão Ngôn vừa mới bắt đầu tình yêu mới, cô ta liền trở về quấy rối ư."
"Tớ nói này Tiêu Đông, sao cậu đối với Hoa đại nghệ thuật gia có địch ý lớn như vậy?" Phàm Tử khó hiểu, "Người ta thường nói, yêu nhau không hợp thì chia tay trong hoà bình thôi."
"Lão Ngôn vì cô ta vất vả thế nào chẳng lẽ các cậu còn không biết?" Tiêu Đông lấy tay đập mạnh lên bàn, "Lúc học đại học, cô ta học vẽ tranh sơn dầu, loại màu sơn đó đắt bao nhiêu, nhà cô ta chỉ là công nhân viên chức bình thường có thể mua nổi màu sơn đó cho cô ta sao? Đều là do lão Ngôn đi làm thêm mua cho cô ta cả đấy!"
"Sau đó cô ta muốn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, tất cả chi phí đều là lão Ngôn cung cấp cho cô ta.
Lúc đó lão Ngôn cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, mỗi ngày đều điên cuồng làm việc, tăng ca sau đó lại đi làm thêm, mỗi giờ mỗi phút đều canh những cuộc gọi video của cô ta, đồng hồ sinh học hoàn toàn bị đảo loạn, lúc đấy mới hình thành tật xấu mất ngủ, cậu ấy điều trị đến bây giờ vẫn chưa khỏi hắn kia kìa!"
"Kết quả đại nghệ thuật gia Hoa Vũ làm gì? Đêm giao thừa từ nước Pháp bay trở về, mở miệng nói muốn chia tay!" Tiêu Đông nhớ đến cảnh tượng đêm đó, nhịn không được nổi giận đùng đùng.
"Ít nhất người ta còn tự mình bay trở về nói chia tay, cũng không tính là vô tình." Phàm Tử nhỏ giọng nói.
Hướng Xung chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Hoa Vũ đi Pháp du học hai năm, sau đó hai người bọn họ chia tay ba năm, nói như vậy, tính ra lão Ngôn đã năm năm không có thú vui tính dục rồi nhỉ, khó trách, khó trách cái gương mặt lạnh lẽo ngàn năm không đổi của cậu ta trước kia, đây là Dục cầu bất mãn đó, á hahahaha....."
"Phì....Không sai, không sai." Phàm Tử và Tiêu Đông đơ ra sau đó cùng phá lên cười lớn, chủ đề về Hoa Vũ trôi qua không ai đề cập đến.
"Có chuyện gì vui mà cười vậy?" Lúc Ngôn Luật Kỷ trở về, thấy ba tên bạn xấu xa của mình cười đến nổi không thẳng eo được, nhịn không được hỏi.
"Không có gì, á hahahaha....." Ba người bọn họ vừa nghe Ngôn Luật Kỷ hỏi như vậy, cười đến nổi không ngừng được.
"Đến, đến, vì lão Ngôn lại làm một ly!"
Hướng Xung vừa nâng ly, hai người còn lại cũng lập tức nâng ly.
Trên mặt Ngôn Luật Kỷ đầy vẻ khó hiểu, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Bởi vì có lời dặn dò của bác sĩ Lâm Dược, trong khoảng thời gian điều trị này Ngôn Luật Kỷ không được ngủ quá muộn, cho nên khi đến 10 giờ, Ngôn Luật Kỷ liền lái xe rời khỏi quán bar quay về nhà.
"Ngôn tiên sinh, chuyển phát nhanh của anh đây." Lúc xe đi đến buồng bảo vệ, bảo vệ đưa cho Ngôn Luật Kỷ một gói hàng.
"Cảm ơn." Lúc Ngôn Luật Kỷ nhận được gói hàng, nhìn dòng chữ quen thuộc "Bác sĩ Đông y", vẻ mặt của hắn có chút ý vị sâu xa.
Ngôn Luật Kỷ dừng xe, không xuống xe ngay, hắn bật đèn trong xe lên, bắt đầu mở gói hàng Lâm Dược gửi cho hắn.
Bóc bỏ tờ giấy gói bên ngoài, bên trong là một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo lại xinh đẹp, bên trên còn dùng một miếng vải lụa màu tím nhạt mềm mại thắt thành một chiếc nơ như con bướm xinh đẹp đang đậu trên đó.
Ngôn Luật Kỷ mở nắp hộp, bên trong là mấy viên kẹo dừa màu trắng đang ngoan ngoãn nằm yên trong đó, Ngôn Luật Kỷ cảm thấy kẹo này vô cùng quen mắt, lúc rời khỏi khách sạn, Lâm Dược tuỳ tiện lấy vài viên kẹo ở đó.
Trừ những viên kẹo này, còn có thêm một tấm card, Ngôn Luật Kỷ nhìn chữ trên tấm card, vẻ mặt càng ngày càng vi diệu.
"Tôi đã theo đuổi được nam thần, đây là kẹo mừng hứa đã tặng cho anh, cảm ơn anh đã đưa ra những lời khuyên hữu ích cho tôi."
"Cảm ơn anh đã cho tôi những lời khuyên....hữu ích? Haha......" Nhìn những lời này, Ngôn Luật Kỷ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, bản thân giúp người khác theo đuổi chính mình là cảm giác gì? Ngôn Luật Kỷ cảm thấy thật là chua sót a.....!
Ngôn Luật Kỷ xụ mặt, lấy di động ra mở Taobao, gửi đi một tin nhắn, "Đã nhận được kẹo mừng, chúc mừng cô."
"Nhận được rồi? Thích không? Kẹo dừa đó là do tôi đi du lịch ở Hải Nam mua đấy.
Tôi theo đuổi được nam thần ở nơi đó đó, kẹo đó có ý nghĩ vô cùng, hehe."
Haha...!Rõ ràng em ở trước mặt tôi tuỳ tiện hốt kẹo miễn phí của khách sạn, tự mình bày mưu tính kế cho em theo đuổi tôi thì cũng thôi đi, đợi đến lúc nhận phần thưởng lại là kẹo dừa miễn phí!
Ngôn Luật Kỷ trong lòng vô cùng bất công, hắn cảm thấy nên làm gì đó để thu một chút phần tưởng mới được.
Ngôn Luật Kỷ quay đầu xe, rời khỏi khu biệt thự lái xe đến khu chung cư Lâm Dược ở.
Lúc Lâm Dược mặc áo ngủ con thỏ màu hồng nhạt mở cửa, mặt đầy ngạc nhiên lại vui vẻ, "Sao anh lại đến đây?"
Ngôn Luật Kỷ đi vào phòng khách, nhìn cô mặc áo ngủ bảo thủ hình con thỏ vô cùng đáng yêu trêu, "Sao em không mặc áo ngủ bằng ren ấy."
"Anh....! Anh thấy hả?" Cô nhớ đến đêm đầu tiên ở Hải Nam, khi cô bày đầy đồ bơi và nội y trên giường lớn, nhịn không được cả mặt đều đỏ bừng.
"Không phải em định mặc cho tôi xem sao?" Ngôn Luật Kỷ nhìn mặt cô đỏ bừng, hắn đến gần cô ái muội nói, "Mặc cho tôi xem nào."
"Anh......" Lâm Dược vừa thẹn vừa hoảng, không thể tưởng tượng được Ngôn tổng luôn nghiêm túc lại lanh lùng cấm dục lại có thể như thế này.
Khụ, chẳng qua là, cô có chút thích thích anh như thế, phải làm sao bây giờ....!Lâm Dược thẹn thùng che mặt chạy về phòng thay áo ngủ.
Vài phút sau Lâm Dược mặc chiếc áo ngủ bằng ren gợi cảm đi ra, dáng người lòi lõm gợi cảm phô ra bên ngoài không sót thứ gì.
Cuối cùng thì Ngôn Luật Kỷ cũng có thể quang minh chính đại mà ngắm, một tấc lại một tấc tinh tế đánh giá, không cần giống như buổi tối hôm đó, kinh hoảng thất thố trốn vào phòng.
"Anh.....Anh đừng nhìn em như vậy." Tuy rằng việc thân mật nhất giữa hai người cũng đã xảy ra, nhưng mà ở giữa anh đèn sáng bừng thế này, bị ai kia nhìn chằm chằm không chớp mắt, Lâm Dược có chút không được tự nhiên.
"Ừ." Ngôn Luật Kỷ chậm rãi đứng lên áp sát Lâm Dược, cuối cùng hắn cũng biết phải nhận lấy phần thưởng giúp cô theo đuổi hắn như thế nào rồi.
Một đêm triền miên, lúc Lâm Dược tỉnh lại cả người vô cùng đau mỏi, nếu không phải Ngôn Luật Kỷ suy nghĩ đến hôm nay là thứ hai phải đi làm, thì tối hôm qua hắn sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy.
Lâm Dược thay quần áo sau đó rời khỏi phòng ngủ, cô đứng ở phòng khách nhìn Ngôn Luật Kỷ bận bịu chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp.
Hình ảnh này thật sự quá đẹp, Lâm Dược nhịn không được ngây ngô bật cười.
"Cười ngốc cái gì hả, vệ sinh cá nhân xong thì đến đây ăn sáng." Ngôn Luật Kỷ dịu dàng nhìn cô gái đứng ở cửa cười ngốc nghếch nói.
Lâm Dược cười hihi hai tiếng, sau đó đi qua ghé lên kệ bếp nhìn Ngôn Luật Kỷ chiên trứng.
"Ngôn tiên sinh." Bỗng nhiên Lâm Dược gọi hắn.
Ngôn Luật Kỷ kinh ngạc ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi, "Sao bỗng nhiên gọi tôi là Ngôn tiên sinh?"
"Bởi vì.....!Sau này anh sẽ là tiên sinh......!Của em." Lâm Dược chớp chớp đôi mắt to sáng ngời nhìn Ngôn Luật Kỷ.
"Đây là.....!Cầu hôn sao?" Ngôn Luật Kỷ sửng sốt.
"Anh đồng ý sao?" Lâm Dược kích động.
".....Không." Ngôn Luật Kỷ dùng tay đang cầm muôi gõ lên cái trán của Lâm Dược, "Em đem sữa bò qua bên kia đi."
"Vâng." Lâm Dược uỷ khuất dẩu miệng, bưng hai ly sữa bò đi đến bàn ăn.
Ngôn Luật Kỷ nhìn trộm Lâm Dược, khoé miệng nhịn không được cong lên, trong mắt hắn đều là sự dịu dàng khó phát hiện.
Đem trứng bày lên đĩa, Ngôn Luật Kỷ bưng hai phần trứng đi theo Lâm Dược.
Hai người yên tĩnh ăn sáng, Ngôn Luật Kỷ uống xong sữa bò, hắn theo thói quen lấy khăn giấy ra lau, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy miệng Lâm Dược đầy bọt sữa, hắn thuận tay lấy thêm hai tờ khăn giấy đưa cho Lâm Dược nói, "Sữa trên miệng kìa, em lau đi."
Lâm Dược đảo tròng mắt cười cười nói, "Anh lau giúp em đi."
Ngôn Luật Kỷ nhìn cô, vẻ mặt vô cảm vò hai tờ khăn giấy bỏ vào thùng rác, trong ánh mắt khó hiểu của Lâm Dược đẩy ghế dựa đứng lên, "Tôi ăn xong rồi."
Lâm Dược không ngờ Ngôn Luật Kỷ lại đối xử với mình lạnh lùng như vậy, cô vừa xấu hổ lại đau lòng cúi đầu, một lời cũng không muốn nói.
Ngôn Luật Kỷ đi đến bên cạnh, thấy người nào đó vừa rồi vẫn còn nguyên khí tràn đầy, giờ này giống hệt quả bóng cao su bị chọc thủng, lập tức có chút buồn cười.
Lúc Lâm Dược đang buồn bã, bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy cằm của cô, lúc cô đang ngơ ngác bỗng nhiên thấy hắn cuối ngưười hôn lên môi cô.
"Sạch rồi đấy." Ngôn Luật Kỷ nghiêm túc nói, "Tôi ở dưới lầu chờ em."
Đến khi Ngôn Luật Kỷ cầm chìa khoá xe mở cửa đi xuống lầu.
"Aaaaa!!!!" Âm thanh vui vẻ của Lâm Dược vang vọng chói tai.
C.K Lưu Hi.