Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Tầm Chu đã từng nói qua, nam nữ tuổi tác không sai biệt lắm mà gọi nhau “anh trai em gái”, nhất định không đơn giản.
Tạ Điệt lo lắng nguyên tắc này, ánh mắt đặc biệt sắc bén nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô gái nhỏ trước mặt này – váy dài thẳng tắp, mắt to tròn, khuôn mặt đáng yêu, chiếc váy là kiểu dáng bình thường ngoan ngoãn, chân đi một đôi giày vải không thương hiệu, là một cô bé gia cảnh bình thường, thoạt nhìn thì nhỏ hơn cô một chút, nhưng không biết là nhỏ hơn bao nhiêu tuổi.
Vẻ ngoài này cực kỳ có tính mê hoặc, trong đầu Tạ Điệt nhanh chóng nhảy ra kịch bản cung đấu 60 mấy tập mà cô đã xem trước đó.
Nhưng phân đoạn khuôn sáo cũ như mong muốn cũng không phát sinh.
Cô gái mái bằng đang xách một chiếc túi trên tay, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Tạ Điệt, người cao hơn cô rất nhiều, đôi mắt to nghi hoặc chớp chớp, hình như sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên bừng tỉnh mà “Ah” một tiếng, vẻ mặt lại khôi phục sự ngạc nhiên, thậm chí giọng nói còn to hơn rất nhiều: “Ah em biết rồi, chị là chị dâu Sunny phải không? Em đã ăn dưa chuyện của anh chị trên mạng, chị và anh trai Giang đã kết hôn rồi hả?”
Tạ Điệt được gọi hai chữ “chị dâu” thì cả người thoải mái, lại nhìn đến 2 má phúng phính chưa hết vẻ trẻ con của cô gái nhỏ, có vẻ là một đứa trẻ còn chưa tốt nghiệp thôi. Trong lòng cô thầm mắng bản thân mình, chỉ vì tranh giành tình cảm mà một đứa trẻ cũng không buông tha, vì vậy liền thả lỏng tất cả tư thế, tránh ra một bên mời cô bé vào: “Vẫn chưa kết hôn, nhưng chắc cũng sắp rồi. Vào nhà ngồi đi”.
Tạ Điệt biếng nhác bước vào nhà, quay đầu lại hỏi cô bé: “Nhóc con em là ai? Sống bên cạnh à?”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn để giày ở bên ngoài, xỏ đôi dép lê bước vào, nhưng vẫn nhịn không được mà biện giải cho bản thân: “Em không phải nhóc con, em đang học năm ba! Nhà em ở đối diện 202. À, chị gọi em Nhiên Nhiên là được”.
Năm ba?
Tạ Điệt nhanh chóng tính toán một chút trong đầu, nói cách khác thì nhỏ hơn cô 6 tuổi, nhỏ hơn Giang Trạch Dư 9 tuổi, năm Giang Trạch Dư 18 tuổi tốt nghiệp trung học thì cô bé mới học lớp 2 tiểu học, chính là một đứa trẻ nhỏ cấu không thành uy hiếp. Vì thế cô hoàn toàn yên tâm, lê đôi dép lê đi vào phòng khách, vén tấm vải trắng phủ trên ghế sofa gỗ lên, lại tìm giẻ lau sạch.
Là nữ chủ nhân rất không có kỹ năng trong việc tiếp đãi khách.
“Ngồi đi, có vẻ nhà này mấy năm rồi không có ai ở, chị không kiếm được đồ ăn đãi em rồi. Em và gia đình Giang Trạch Dư rất thân sao?”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống, đem túi nhỏ đang cầm trong tay giấu ở phía sau: “Trước kia rất thân, chú Giang mở một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt ở trước cửa tiểu khu, nhà em là cửa hàng kim khí, kế bên quầy bán quà vặt. Khi ấy hai nhà chúng em lại là hàng xóm, cho nên lui tới rất nhiều, anh Giang không có mẹ, thỉnh thoảng mẹ em nấu mấy món ngon sẽ rủ anh ấy qua ăn cơm tối. Mấy năm trước cửa hàng kim khí của nhà em mở được mấy chi nhánh, cũng là nhờ anh Giang giúp đỡ”.
Tạ Điệt ngồi kế bên cô bé, nghiêng đầu, khuỷ tay chống ở tay vịn của ghế sofa.
Cô chú ý tới chiếc túi mà cô gái nhỏ giấu ở phía sau từ khi vào cửa, nhướng mày, chỉ chỉ cái túi kia: “Cái này là của Giang Trạch Dư à?”
Cô bé nghĩ rằng mình đã giấu rất kỹ, gương mặt sau khi bị Tạ Điệt phát hiện lập tức đỏ bừng, nội tâm giãy giụa một lúc, cuối cùng duỗi tay cầm chiếc túi ở sau mông, dịch ra từng chút, từng chút một, rồi đưa cho Tạ Điệt: “…….Là, sau khi chú Giang qua đời, chìa khoá hòm thư của nhà họ đã đưa cho ba em. Đây là những lá thư mà người khác gửi đến mấy năm gần đây, đa số đều là bạn học cũ của anh ấy……Em chỉ muốn mang chúng đến cho anh Giang”.
Cô bé trộm nhìn sắc mặt Tạ Điệt, cực kì có nghĩa khí mà biện giải cho Giang Trạch Dư: “Ah…..mấy bức thư này lúc còn đi học anh Giang thường xuyên nhận được, nhưng mà anh ấy không có đọc”.
Thật ra cô biết là do anh Giang không nhìn thấy chúng, nhưng trong tình huống này nên nói không đọc thì mới tốt.
Tạ Điệt nhận lấy chiếc túi, vừa mở túi ra thì thấy, còn có cái gì không rõ – một bức thư màu hồng phấn, con dấu dán trên đó không phải hình trái tim, mà là hoa hồng.
Tạ Điệt “chậc” một tiếng, rồi liếc nhìn thiếu niên đẹp trai với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn trong khung ảnh mà cô đặt ở trên bàn trà.
Được rồi, được hoan nghênh như vậy cũng không phải là không có lý do.
Nhưng mà thật ra cô rất tò mò về quãng đời học sinh của anh, đặc biệt là…..Tạ Điệt mở to mắt, xoay người lấy từ trong túi xách ra một thỏi son môi đưa cho cô bé: “Cái này vừa mở ra ngày hôm qua, vẫn chưa dùng, tặng em”.
Vì là hàng hiệu đắt tiền nên cô gái nhỏ liên tục từ chối, nhưng ánh mắt kia, rõ ràng đã dính chặt vào thỏi son.
Con gái ở độ tuổi này rất khó lòng chống cự lại son môi.
Tạ Điệt càng nhìn càng thấy tiểu nha đầu này rất đáng yêu, vì thế sờ sờ đầu cô bé, cười rất “hiền từ”: “Nhận lấy đi, bé con, hỏi em một vấn đề, lúc anh Giang của em còn đi học, có mối quan hệ tốt với một cô gái nào không?”
Cô gái nhỏ quả nhiên rất biết điều, nghe vậy không nói hai lời bỏ cây son vào trong túi, đôi mắt to híp lại, nở một nụ cười ngọt ngào: “Trong tiểu khu của chúng em có mấy chị gái yêu thầm anh ấy, nhưng mà từ trước tới nay em chưa thấy anh Giang qua lại với nữ sinh nào cả, trong ấn tượng của em thì anh ấy học hành rất chăm chỉ, tính cách tương đối thu mình, không thích quan tâm đến mọi người. Chính là kiểu con nhà người ta đó. Lúc cuối tuần thì anh ấy vừa giúp chú trông tiệm vừa học bài, hoặc là đi chơi bóng ở sân thể dục của trường trung học kế bên”.
Tạ Điệt nghe vậy thì vô cùng hài lòng, dùng ánh mắt cổ vũ cô bé tiếp tục nói.
Cô bé bỗng nhiên hơi xúc động một chút: “Anh Giang đẹp trai, thành tích lại giỏi, lúc đi học rất được hoan nghênh. Em nhớ rõ, lần đầu tiên anh Giang thi đại học là em mới học lớp 2, anh ấy là Thủ Khoa khoa học tự nhiên của Bắc Kinh, đáng tiếc lại xảy ra chuyện kia……”
“Hai ngày trước lúc đang ăn cơm mẹ em còn nói, anh Giang thật sự quá khổ. Mẹ anh ấy vì khó sinh mà mất, chú Giang rất vất vả mới nuôi anh lớn lên, cũng thành tài, vậy mà chỉ vì một thai phụ ngu ngốc hãm hại, anh ấy lại bị bắt ngồi tù 2 năm. Nếu không phải chủ nhiệm lớp cao trung của anh ấy là người tốt, không chừng anh ấy không thể tìm thấy một ngôi trường nào để đi học lại”.
Cô gái nhỏ chau mày, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại: “Hơn nữa chú cũng sẽ không vì chuyện này mà qua đời, cũng may là hiện tại anh Giang có tiền đồ tốt, nếu không thì thật sự là giận sôi người”.
“Bởi vì chuyện này mà qua đời? Sao lại thế?” Tạ Điệt nghe được chuyện này sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Chị nghe Giang Trạch Dư nói, ba của anh ấy qua đời do bị bệnh mà”.
Cô gái nhỏ gật gật đầu: “Đúng là do bệnh. Nhưng mà trước kia sức khoẻ của chú Giang rất tốt, bị bệnh nghiêm trọng như vậy còn không phải do chuyện anh Giang bị ngồi tù sao. Lúc đó anh Giang bị phán 2 năm tù có thời hạn, chú Giang không có cách nào chấp nhận kết quả này, liền đóng cửa tiệm quà vặt, cả ngày chỉ nghĩ đến việc kháng án, mới nửa năm trôi qua mà tóc đã bạc trắng một nửa. Nhà bọn họ và nhà của em đều là dân thường, không quen biết bất kì thẩm phán hay công tố viên nào, chú Giang không có cách nào khác, chỉ có thể mỗi ngày cầm một tấm biển đứng trước cửa toà án, nhưng mà tất cả đều vô ích. Có một lần chú ấy tới nhà của em uống rượu, sau khi uống say có nói với ba của em, từ lúc anh Giang ngồi tù, không có lúc nào chú ấy có giấc ngủ ngon, cảm thấy không thể giải thích cái gì là công đạo với vợ mình ở trên trời. Một ngày 24 giờ chú ấy chỉ nghĩ đến chuyện kháng án, rồi lại không tìm thấy phương pháp đáng tin cậy, cứ liên tục như thế, có thể không sinh bệnh sao? Ngay cả bác sĩ cũng nói bệnh của chú ấy là do lo lắng”.
“Chuyện này ngay cả anh Giang cũng không biết, lúc chú qua đời anh ấy còn ở trong tù, hai cha con thậm chí còn không được gặp nhau lần cuối. Trước lúc chết chú Giang không cho nhà em nói với anh ấy, cho nên anh Giang cũng chỉ biết ba anh ấy mất do uống rượu quanh năm nên sinh ra bệnh tật. Nếu anh ấy biết chú Giang qua đời là do lúc nào cũng suy nghĩ chuyện anh ấy ngồi tù, trong lòng chắc là sẽ rất khó chịu?”
Trái tim Tạ Điệt rơi xuống từng chút, từng chút một, sắc mặt dần tái đi, đầu óc ong ong, tim đau thắt lại.
Cảm giác tội lỗi và lo sợ vô hạn dâng lên trong lòng cô, cảm giác tội lỗi này như một nhát dao cùn, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hành hạ ý chí cô từng chút một.
Hoá ra chỉ vì chuyện năm đó, chỉ vì đi ngang nhà máy bỏ hoang và tình cờ cứu cô, Giang Trạch Dư không chỉ bị ngồi tù 2 năm mà còn chịu tổn thương tận cùng. Anh vì vậy mà mất đi người thân duy nhất của mình, mất đi gia đình vốn đã không trọn vẹn.
Và anh cũng không biết chuyện này.
Vận mệnh chưa bao giờ là công bằng, trên đời này có những người tài sắc vẹn toàn, mặc kệ là chuyện gì mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, nhưng cũng có người ngay cả cuộc sống bình thường cũng không thể với tới.
Những lời nói lúc sau của cô gái nhỏ, một câu Tạ Điệt cũng không thể nghe vào, cô như là bị ném thật mạnh vào mê cung, muốn tìm lối ra trong tư tưởng tuyệt vọng, nhưng càng đi lại càng không thể thoát được.
Mãi cho đến khi cô bé đứng dậy chào tạm biệt, cô mới bừng tỉnh đi tiễn khách.
—
Vài phút sau, cuối cùng Giang Trạch Dư cũng lên tới sau khi kiếm được chỗ đậu xe tốt. Cửa nhà khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy Tạ Điệt ngồi ngây người trên sofa, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào một góc của bàn trà, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô nghe được tiếng động đóng cửa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt có một chút mê man cùng không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh hàng mi dài như chiếc quạt kia nhẹ nhàng khôi phục lại dáng vẻ, do đó che dấu hoàn hảo vẻ thất thần vừa rồi.
Tạ Điệt chồm tới, quơ chiếc túi trên sofa ném qua cho anh, nghịch mấy đầu ngón tay rồi miễn cưỡng hài hước nói: “Đứa nhỏ Nhiên Nhiên nhà bên cạnh mang tới đó, thư của một số “bạn học cũ” của anh, một xấp dày như vậy, đủ để anh xem mấy ngày”.
Giang Trạch Dư nghe ra ngữ khí của cô, không cần huỷ chiếc túi đi cũng biết bên trong là cái gì.
Anh đặt chiếc túi lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô gái, ôm chặt cô, cười nói: “Mắt anh đau, không xem”.
Lần này Tạ Điệt phá lệ mà không đùa cợt anh, cô lắng nghe hơi thở mang theo nụ cười nhạt của người đàn ông, trái tim như bị một tảng đá lớn đè chặt.
Lớp sơn mài trên góc bàn cafe bằng gỗ đang bong tróc, khăn trải bàn chấm đất là kiểu ô vuông cũ từ mười mấy năm trước, trong nhà không có phòng ăn riêng. Trong đầu Tạ Điệt bỗng nhiên bắt đầu sinh ra cảnh tượng hai cha con ngồi trên sofa, khom người gắp thức ăn từ trên bàn trà.
Mười tám năm sớm chiều ở chung và nương tựa vào nhau, tình cảm 2 cha con ắt sâu đậm, phải không?
Vậy anh đã vượt qua khoảng thời gian kia như thế nào? Thật vất vả mới ra khỏi nhà tù ăn người không nhả xương kia, cuối cùng lại phát hiện ra người thân duy nhất mà mình có thể dựa vào đã qua đời. Anh vừa phải tổ chức tang lễ cho cha, vừa phải một mình liên lạc với trường để đi học lại, vừa phát sầu vì phải lo kế sinh nhai.
Tạ Điệt nhớ tới chín năm trước, lúc cô gặp Giang Trạch Dư ở cửa toà nhà hành chính, thiếu niên đội mũ lưỡi trai, hèn mọn dò hỏi thư ký hành chính về chuyện học bổng, khi đó, anh như một cái bóng cô đơn, mỏng manh.
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh là quái nhân, lại xem nhẹ người con trai chỉ ăn canh trứng rong biển, áo thun trắng mặc đến sờn bạc, trầm mặc ít lời, đã từng trải qua những chuyện gì.
Ở bên nhau 3 năm nhưng anh chưa từng một lần than khổ với cô, thậm chí không hề biểu hiện ra bất kì sự đau thương nào, một lần duy nhất, chính là sau khi đánh nhau với người khác ở quán bar, cô đưa anh đến bệnh viện, lúc đó anh ôm eo cô từ phía sau, khẩn cầu cô.
Anh nói: “Điệt Điệt, anh không phải người xấu, em đừng sợ anh, được không?”
Anh đã nếm trải mùi vị cay đắng nhất trên đời này, bị người khác dùng thanh kiếm sắc bén nhất làm tổn thương, nhưng anh vẫn nguyện ý dâng lên cho cô sự ngọt ngào và mềm mại trong lòng, từng chút, từng chút một như trân bảo.
Đôi tay Tạ Điệt nhẹ nhàng vuốt ve lưng người đàn ông, nhàn nhạt dò hỏi giống như nói mớ: “Giang Trạch Dư, anh hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
Hối hận đã cứu em, hối hận khi bị cuốn vào chuyện lung tung rối loạn này, hối hận khi có cuộc sống như vậy.
Tạ Điệt mở to đôi mắt khô khốc, lắc đầu, phát hiện mình không dám hoặc chưa sẵn sàng nghe câu trả lời, giọng điệu nhanh chóng trở lại vẻ lười biếng không chú ý, nhưng đôi mắt lại đỏ lên: “Hối hận vì trở thành người của em sớm như vậy, không tiếp tục chọn lựa một phen, lúc đi học có nhiều cô gái thích anh mà?”
Người đàn ông hoàn toàn không biết gì nghe vậy còn tưởng cô gái nhỏ của mình đang ghen, vì thế ý cười bên môi cũng dần dần mở rộng: “Ah, đương nhiên hối hận…..Điệt Điệt, anh chỉ hối hận tại sao không biết em sớm một chút”.
Tác giả có lời muốn nói: Không ngoài dự liệu, hẳn là tiến vào giai đoạn hoàn tất, hai ngày nay mỗi lần tôi viết đều rất tức giận, mỗi một chương đều muốn trực tiếp kết thúc Chu Tử Tuấn (tức giận!)
Đã vì hắn mà bố trí 100 loại kiểu chết trong lòng.
Hôm nay Chu Tử Tuấn khoẻ không?
Editor: đọc chương này thấy buồn quá, thấy tội Giang Trạch Dư. Đâu đó ngoài đời thật vẫn còn những trường hợp người nghèo, dân thường không địa vị tiền bạc, vướng vào pháp luật không công bằng cũng sẽ có thảm cảnh như vậy. Đâu còn gì đau hơn khi người thân nhất của mình qua đời mà cả lần gặp mặt cuối cũng không thực hiện được.