Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hạ Cửu Lưu Chi Châu Lưu Bích Chuyển
  3. Chương 1: Thủ túc tình thâm
Trước /7 Sau

Hạ Cửu Lưu Chi Châu Lưu Bích Chuyển

Chương 1: Thủ túc tình thâm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(Anh em như thể tay chân =)))

“Ai da…” Ngón tay run lên, bút lông trải rộng trên mặt giấy Tuyên Thành lưu lại thành những đường uốn lượn bắt mắt.

“A…”

“Lớn quá, sâu thêm chút nữa… Dùng sức! Mạnh hơn nữa! Y a a…”

Dâm thanh đãng ngữ không hề che giấu vang vọng khắp gian phòng, cũng khiến cho vị cẩm y công tử đang ngồi ngay ngắn trước bàn thân thể khẽ run lên, đôi mày kiếm nhíu lại càng chặt.

“Y a, a a! Hảo ca ca, cho ta nữa….. cho tiểu đệ nữa! Hảo oan gia, hảo ca ca….. Yêu ngươi chết mất—”

Hai bóng người trên chiêc giường đối diện tứ chi dây dưa, bày ra một động tác độ khó cao đến khó có thể tưởng tượng, đang làm một việc cực lạc thế gian, màn giường điên cuồng lay động, chiếc giường răng rắc răng rắc rung động.

Một lão giả ngồi trên chiếc ghế trúc bên giường, vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm một quyển bản thảo, dùng ngữ khí bình thản không hề lên xuống lẩm bẩm: “Hai người giảng hoà đến chỗ điên dại, Mộng Trúc chỉ cảm thấy cả người tê dại mềm nhũn, giống như đang nằm trên mây mà cao thấp lên xuống, trong lúc đó tuyệt vời đến khó có thể nói nên lời, chỉ cảm thấy bộ phận kia của đối phương cứng rắn như sắt, xông thẳng vào trong thông đạo khô cằn của mình, dùng sức đâm chọc, giải trừ ngứa ngày như thiêu như đốt trong cơ thể, tiếng rên không khỏi càng phát ra lớn hơn, trong chốc lát không tiêu tan được, hậu huyệt đã tràn đầy d*m thủy, chỉ nghe thấy tiếng dương v*t đâm chọc vào cơ thể phập phập, vang vọng trong sơn động.”

Đọc đến đây, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của hai người ở sâu trong màn giường phát ra càng lớn, càng kêu càng hăng hái, chẳng qua là giọng nói khàn khàn già nua, nghe vào trong tai chẳng có cảm giác mê người, ngược lại còn khiến cho ruột gan cẩm y công tử cuồn cuộn buồn nôn mãnh liệt.

“Hảo Mộng Trúc! Huyệt nhi siết chặt như vậy, yêu nhi (thắt lưng)vặn vẹo như vậy, có phải muốn ép khô ca ca ngươi hay không a—!”

“Hảo ca ca, nhanh lên…….. Nhanh lên cho ta……..”

“Bên ngoài mưa như trút nước, trong động xuân ý nồng đậm…….” Cùng với tiếng ngân nga, bảy tám lão đầu tử đang đứng trông ở phía khác của chiếc giường mặt không cảm xúc giơ lên những ống trúc có hạt đậu bên trong, lắc qua lắc lại lộp đà lộp độp, bắt chước tiếng mưa rơi.

“Mà thanh “đại nhạc đao” (cái ấy) kia cũng đã từng nếm qua cái nơi tuyệt diệu cùng nam nhân giao cấu ấy, hậu huyệt chặt hơn cả phụ nữ, lần này Mộng Trúc còn động tình, hậu huyệt mấp máy co rút, bao bọc càng sít sao lấy dương căn nóng như sắt, quấn quít một hồi, khiến hắn phải rên thành tiếng, gầm một tiếng trầm, hùng tinh liền phun ra, ọc ọc rót vào trong cơ thể bên dưới.”

“A a a!”

Hai người trên giường đồng thời bật lên tiếng kêu vang dội, lụa hồng tung bay, phơi bày ra hình dáng hai người, chỉ thấy hai gương mặt già nua nhăn nheo như vỏ quýt sắc mặt đờ đẫn, hai người đang quay cuồng làm mẫu trên giường thế mà lại là hai lão nhân đã qua sáu mươi tuổi, cuộc dây dưa thân thể này, hoàn toàn là bạo lực thị giác!

Cùng lúc đó, “răng rắc” một tiếng giòn tan, cây bút lông thỏ trong tay vị cẩm y công tử gãy thành hai đoạn, hắn rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa lật bàn, triệt để phát điên!

“Lão tử không làm nữa!”

Rống xong câu này, cẩm y công tử vén vạt áo, không chút do dự quay đầu phóng về phía cửa. Hắn cử chỉ tiêu sái động tác nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt đã tới trước cánh cửa gỗ khắc hoa, ngay khi ngón tay mới vừa chạm tới ván cửa, bỗng nhiên sau lưng một cơn ớn lạnh ùa ra! Có sát khí!

Suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, thân thể đã phản ứng nhanh hơn một bước, cơ thể nghiêng sang một bên, ngón tay dùng lực, vèo một tiếng liền ném ván cửa lên! May mà hắn phản ứng nhanh, nghe thấy trên ván cửa liên tiếp vang lên mấy tiếng “phập phập phập” dữ dội, khiến trên lưng chàng trai trẻ không khỏi toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Thực, thực hung hãn!

“Mật Phong chết tiệt, mụ thật sự muốn giết ta sao?”

Chàng trai nhịn không được gào lên, nghe thấy bên ngoài có một giọng nữ đáp lại: “Nếu ngươi muốn lâm trận bỏ chạy, ta tuyệt đối sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi! Không chỉ thế, mà còn lột sạch quần áo trên người ngươi, treo trước cửa nhà ngươi, cho già trẻ đầy đường thưởng thức!”

“Mụ…..” Giỏi cho độc nhất tâm đàn bà! Lúc nào cũng dùng cái trò đó uy hiếp hắn hết lần này đến lần khác, đáng ghét!

“À, ta sai rồi, người chết linh thiêng, ta đương nhiên không thể làm chuyện khinh nhờn người đã khuất……” Giọng nữ bên ngoài thay đổi, lời nói ra lại càng thêm đáng ghét, “Cho nên ta sẽ cố gắng hết sức giữ lại cho ngươi một hơi tàn, để ngươi còn sống mà trần như nhộng bị người ta chiêm ngưỡng. Tin rằng đám bạn thân của ngươi sẽ phi thường vui vẻ ha?”

“Mật Phong! Mụ nếu dám cả gan làm vậy, bản thế tử tuyệt đối sẽ tru chín tộc nhà mụ!” Nghĩ đến nữ nhân này hễ đứng trước lợi ích tiền tài liền hoàn toàn trở thành một mụ điên, chỉ cần nói được là tuyệt đối làm được, cẩm y công tử tưởng tượng bản thân lúc chỉ còn một hơi tàn, quần áo trên người bị lột sạch treo trước cửa vương phủ cho người ta chỉ trỏ quan sát nghị luận, vậy còn không bằng dứt khoát chết luôn cho rồi!

“Ây, ngươi có thể tìm được chín tộc của ta rồi hẵng nói, ta còn là sư tỷ trực hệ của ngươi nữa đó, nếu tru chín tộc của ta, có phải cũng muốn giết ngươi luôn không? Ha ha……. Ha ha ha……”

“Ta, ta muốn chuyển sang hệ khác!” Tuyệt đối không muốn ở cùng một chỗ với ma nữ này, bằng không hắn nhất định sẽ bị ép làm việc, đến lúc đó có muốn sống cũng không được!

“Đi đi, chỉ cần ngươi có thể tìm được hệ thu lưu ngươi, tỷ tỷ ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi, thậm chí còn có thể giúp ngươi nói tốt!”

“Mụ…..” Nói tốt cái gì, chắc chắn là đe doạ dụ dỗ đi? Cái con mụ tham tiền gần chết này, tuyệt đối không đời nào có đạo lý để cho cái cây tiền lồ lộ ra mặt chạy mất, thịt ăn đến miệng còn nhả ra? Mật Phong không phải là một con gà sắt, mà là một con gà đường lăn một vòng có thể dính thêm một thân đầy đồ(*).

(*) Gà sắt: thiết công kê, gà đường: đường công kê, đều ý chỉ những người keo kiệt, nhưng gà đường cao hơn 1 bậc, bởi vì loại người này không những không chịu bị thiệt mà phải ăn lời trước đã.

“Được rồi, tiểu sư đệ, ngoan ngoãn đi, mở cửa ra, cho tỷ tỷ ta vào—–” Một bàn tay ngọc thon thon từ khe cửa thò vào, trên móng tay thật dài là một lớp sơn đỏ mỹ lệ đến chấn động lòng người.

Nói giỡn hả? Để ma nữ này vào xâu xé hắn sao?

Cẩm y công tử rầm rầm một cái, cũng bất chấp câu nệ cái gì bên trong với bên ngoài, trực tiếp đạp một cước lên ván cửa, người thì mượn phản lực, bay thẳng đến cửa sổ bên kia!

“Binh” một tiếng vang lớn, ván cửa chia năm xẻ bảy hóa thành mảnh vụn, bốc lên một trận bụi mù, đáng tiếc nữ tử sau cửa không bị trúng kế, tay vung lên, liền nghe thấy tiếng gió vút vút một trận, cẩm y công tử đang ở giữa không trung, trong hỗn loạn vặn hông, né được hết phần lớn, nhưng vẫn bất hạnh trúng chiêu, bịch một tiếng ngã xuống mặt đất! Một cây phong châm lông trâu mảnh dẻ cắm trên gót chân trái, lại có thể xuyên qua giày, đâm vào da thịt.

Cẩm y công tử chỉ cảm thấy một trận ngứa ngáy từ chân trái kéo tới, trong chốc lát, cả người đã cứng còng, ngay cả ngón tay cũng không cách nào nhúc nhích được.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử lộng lẫy kia ung dung bước về phía mình.

Hai mắt cẩm y công tử phun lửa, hận không thể dùng ánh mắt thiêu chết cái tên đầu sỏ gây tội kia!

“Mẹ kiếp, đáng chết! Mật Phong mụ thế mà dám dùng hoàng phong châm chích ta!?”

“Đáng, ai bảo ngươi chạy trốn?” Nữ tử tên là “Mật Phong” đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, bày ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, tràn đầy mị lực khiến người ta phải nhũn xương, “Tiểu Trư, tay sao có thể đánh lại chân(*) chứ? Đừng hòng phản kháng chạy trốn, ngươi cũng nên biết, cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, ta đều có thể bắt ngươi trở về.”

(*) Tương tự với câu trứng chọi đá, châu chấu đá xe.

“Không cần mụ phải nói! A, không đúng! Khốn kiếp, mụ cũng biết bản thế tử là ai? Thế mà dám cả gan đối xử với ta như thế? Mụ thật sự là ăn tim hổ mật báo rồi! Mật Phong mụ cái nữ nhân mắt không có pháp kỷ (pháp luật + kỷ cương) này, phạm thượng tác loạn, âm hiểm ác độc, hạ lưu vô sỉ, nham hiểm phụ nhân……”

“Còn nói nữa là lột sạch ngươi, ném vào trong chuồng heo rải đầy xuân dược bây giờ.”

“……[email protected]#$%^&!” Mật Phong vừa lòng nhìn đối phương nháy mắt nín thinh vẻ mặt đầy khuất nhục, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má đối phương, cười đến vô tâm vô phế. “Chu Hi, xem ta đối với ngươi tốt biết bao, chẳng những mời hết các trưởng lão của “Tàng thư các” đến đọc sách cho ngươi nghe, còn đặc biệt yêu cầu hai vị trưởng lão cao tuổi biểu diễn quá trình cho ngươi xem, thậm chí còn có các trưởng lão của “Diệu âm các” đến giúp đỡ xây dựng không khí, nhiều người phục vụ ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào nữa? A? Đừng quên ngươi là đệ tử nổi tiếng nhất trong Phong Nguyệt hệ, bất cứ lúc nào cũng phải có giác ngộ tốt nhất, ngươi không chăm chỉ làm việc thế này, thật sự là khiến ta phi thường thương tâm……… Hic hic……..”

Nói một hồi, Mật Phong còn lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa, lau lau nước mắt không tồn tại trên khóe mắt.

“Thấy gớm!” Cẩm y công tử Chu Hi nghe mà thấy sởn gai ốc toàn thân, nếu không phải cơ thể bị tê liệt, thì hắn đã sớm nhảy lên ra tay đánh cái nữ nhân chết tiệt này nhừ tử rồi, “Mật Phong con mụ bà nói chuyện chẳng có chút đạo lý nào! Ta không chăm chỉ làm việc lúc nào!? Ta nếu không chăm chỉ làm việc, mụ có thể đếm tiền đến nỗi tay chuột rút luôn sao? Làm người phải có lương tâm chứ!”

Chỉ cần nghĩ lại, bản thân đã từng nhiệt huyết dâng trào đi làm việc cho nữ nhân này, Chu Hi thật muốn đem cái tôi hồi trước đầu óc phát sốt, hoàn toàn là một thằng ngu ra xử lý!

“Lúc đầu ta vốn muốn vào Đan Thanh hệ hoặc là Văn Thân hệ, đều tại bà! Ác phụ bà uy hiếp hai sư huynh hệ kia, kết quả là ta bị xách tới Phong Nguyệt hệ! Đáng hận!”

“Hứ, Đan Thanh hệ không phải chỉ vẽ, ngươi vào Phong Nguyệt hệ còn không phải vẽ sao? Có khác gì nhau hả? Huống hồ, ta thấy ngươi còn làm đến thực thích thú, lúc này mới oán giận bất mãn, có phải giả tạo quá không?”

“Lúc trước rõ ràng là vẽ đông cung nam nữ, bình thường như thế, ta có thể bất mãn cái gì? Thế nhưng hiện tại…… Hiện tại bà cư nhiên bắt ta vẽ cái việc xấu xa đó giữa nam nhân với nam nhân! Mắc ói!”

Nhớ lại từ sau khi chuyện của tên dâm xà kia bại lộ, Mật Phong nữ nhân này quả thực hệt như bị chích máu gà hưng phấn không ngớt, cảm thấy đây chính là một con đường tiền tài mởi toanh, vì thế ngày đêm giày vò nhân viên trong đội bản thảo của Phong Nguyệt hệ chạy nước rút, thậm chí còn không biết dùng thủ đoạn gì, khiến Cửu Vĩ sư thúc quyền cao chức trọng nhất trong Hạ Cửu Lưu môn hạ lệnh, tất cả mọi người trong Phong Nguyệt hệ phải phối hợp với Mật Phong một cách vô điều kiện, các hệ khác cũng phải mở rộng cánh cửa tiện lợi, chỉ vì để sáng tác cuốn sách tình yêu nam nam đầu tiên này.

Kết quả, Hạ Cửu Lưu môn phải đi hiệp trợ cái tên dâm xà luôn một lòng muốn chạy trốn khỏi Lâm Kiếm trang đến phát điên đó, hơn nữa còn tận tâm ngăn cản phu quân của tên kia đến tìm người, tung ra một đống lớn điều kiện khó dễ, chỉ vì để cho dâm xà hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Dâm xà tám phần là bị nghện đến điên luôn rồi, hơn nữa cái con rắn kia từ trước đến nay chỉ cần là dâm thư có thể viết, bất kể là nam nữ hay là nam nam, đều sẽ vui vẻ chịu đựng, vì thế dùng tốc độ cực cao hoàn thành đại tác phẩm mà tuyệt đối sẽ bị khổ chủ chém chết tươi!! Sau đó, là việc của Chu Hi.

Đây, chính là khởi đầu đoạn lịch sử gian khổ của Chu Hi.

“Giữa nam nhân và nam nhân, không phải càng có thêm khoái cảm cấm kỵ sao? Chỉ cần tưởng tượng đến cái cảm giác dâm mĩ của một loại siết chặt khác biệt lúc mây mưa, còn có quá trình cưỡng ép, khuất nhục, bất cam và phản kháng, khiến cho nhân tình không tự kìm hãm được mà hưng phấn hẳn a–! Cưỡng bức áp đảo mới là vương đạo a vương đạo!” Mật Phong nói đến nhiệt huyết sục sôi, hai tay đan vào nhau, trong mắt tràn đầy tinh quang tóe lóe.

Chu Hi ở một bên thầm khinh thường nữ nhân dối trá này một vạn lần, “Mụ căn bản sẽ không thật tâm muốn tuyên dương dâm thư, căn bản chỉ là vì kiếm tiền thôi!” Chỉ cần có một chút cơ hội kiếm tiền, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Mật Phong không thèm để ý đến lời nói thẳng thừng không câu nệ gì của hắn, ngược lại đắc ý nói: “Đúng vậy, ta chính là vì kiếm tiền đó! Chỉ cần có tiền, hiệu sách Xuân Tiêu có thể được mở rộng, cũng có thể làm ăn tốt hơn. Cho nên nhiệm vụ của ngươi chính là trợ giúp ta kiếm tiền, nhớ kỹ đây là mệnh lệnh của sư thúc, muốn chống đối thì cũng nên nghĩ đến vị trí của mình một chút!”

Đáng giận! Đáng giận! Cái nữ nhân “cầm lông gà làm thẻ lệnh”(*) đáng giận!

(*) Ý nói những người dựa vào cấp trên mà kiêu ngạo.

Vừa nghe thấy ác danh uy phong hiển hách của sư thúc, Chu Hi lập tức ngậm miệng lại, nhưng trong lòng vẫn không chịu khuất phục nữ nhân chết tiệt này.

Không được! Hắn nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn! Tuyệt đối phải rời khỏi cái ổ ăn thịt người vạn ác này!

“Cho nên, đừng nên có ý định phản kháng, ngoan ngoãn làm cho xong việc ngươi nên làm đi, như vậy mới ngoan chứ!” Mật Phong chìa tay vỗ vỗ hai má hắn, cười đến sáng lạn, “Huống chi ngươi mỗi ngày đều làm ồn như vậy một trận, rút cuộc cũng đâu có đạt được mục đích, ngươi không mệt, ta xem cũng mệt lắm rồi.”

“Đáng giận!” Nữ nhân chết tiệt, còn đạp lên nỗi đau của hắn!

“Được rồi được rồi, mọi người tiếp tục khởi công làm việc, Tiểu Trư ngươi căng da ra một chút cho ta, uổng ta còn chuẩn bị riêng một đoạn dâm sự nam nam ngắn cho ngươi luyện vẽ, lần này nếu lại không làm tốt, ngươi cứ chờ bị lột sạch treo cửa nhà mình thị chúng đi—-”

Hừ! Đợi sau khi ta chạy trốn thành công, bản thế tử nhất định phải chạy tới nơi mà móng vuốt mụ cào không tới, Mật Phong chết tiệt, mụ cứ đợi đó cho lão tử! Mật Phong nhéo hai má hắn một hồi, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, không ngờ bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

“Chuyện gì?” Mật Phong ra khỏi cửa, chợt nghe thấy một giọng nói ôn nhã: “Mật Phong cô nương.” Giọng nói này……..

Đầu óc Chu Hi mới vừa rồi quay cuồng ngập ngụa chỉ toàn những cách có thể thuận lợi thoát ra ngoài phạm vi thế lực của Hạ Cửu Lưu môn, để tự do tự tại, lúc này như bị vạn con ngựa oành oành phi qua, não đều bị trộn thành một nùi!

“A, thì ra là Nhã công tử, một thời gian rồi không gặp.” Tiếng nói khách sáo dối trá của Mật Phong từ bên ngoài vọng vào.

Người gọi là “Nhã công tử” nhẹ nhàng cười một tiếng, đáp: “Vạn bất đắc dĩ, tại hạ thật sự không muốn đến quấy rầy cô nương, chỉ là….. Chuyện lần này quả thực hơi khó xử, bất đắc dĩ, chỉ có thể tới nhà ghé thăm, cô nương đại nhân đại lượng, xin hãy thứ lỗi cho.”

Không tốt! “Tên kia” tới!

Thật sự là nhà dột còn mưa suốt đêm(*), chuyện xui xẻo đều tụ về đây cả!

(*) Tương tự với câu đã nghèo còn mắc cái eo.

Chu Hi mặc dù ngập não đều là ham muốn biến khỏi cái nơi địa ngục trần gian này, nhưng so với địa ngục nam nam của Mật Phong, thì “tên kia” lại càng đáng sợ hơn!

Quyết tâm muốn chạy trốn lúc đầu lập tức càng thêm kiên định, hơn nữa còn nhất định phải nhanh lên!

Hắn ban nãy vừa trốn một lần, chắc hẳn Mật Phong sẽ không ngờ được hắn bây giờ lại trốn tiếp đâu, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất! Thân thể vốn bị Hoàng Phong châm làm tê liệt rốt cục dần dần có cảm giác, mặc dù vừa động một cái vẫn ngứa ngáy khó nhịn, nhưng so với tình trạng không thể động đậy lúc nãy tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi. Chu Hi cố nén cảm giác tê liệt, ngón tay run rẩy thò vào trong vạt áo, sột sột soạt soạt lấy ra một viên đan dược.

Oa, nếu có thể, hắn thật sự rất không muốn ăn viên dược này đâu.

Mặc dù đây là đan dược mà tên thầy lang có quan hệ dây mơ rễ má khá tốt với hắn luyện chế giúp, chính là để hóa giải độc của Hoàng Phong châm, nhưng đan dược mà tay thầy thuốc này luyện chế còn phải xem nhân phẩm…….

Nếu nhân phẩm không tốt ăn vào mà có bị động kinh, thì đã không còn nằm trong phạm vi mà thầy thuốc phụ trách nữa.

Nghĩ đến thảm trạng của bệnh nhân do tay thầy thuốc kia chữa trị, Chu Hi đánh cái rùng mình, ánh mắt nhìn xuống viên đan dược giữa ngón tay bắt đầu do dự.

“A, chuyện khó xử……. Nhã công tử lần nào tới đây chẳng có chuyện khó xử? Nhã công tử khó xử, ta bên này cũng khó mà xử nhanh a, người mà Nhã công tử muốn tìm thế nhưng lại là trụ cột của cả hiệu sách chúng ta, nếu không có hắn, là hoàn toàn chặt đứt cái xà lớn của hiệu sách rồi, chúng ta nhiều người như vậy đều trông cậy vào Tiểu Trư mà kiếm ăn, đành xin Nhã công tử giơ cao đánh khẽ, tạm tha cho đám dân thường chúng ta đi—-”

Nhã công tử khe khẽ cười, đối với châm chọc khiêu khích của Mật Phong không hề để ý chút nào, “Mật Phong cô nương, tại hạ hiểu rõ nỗi khó xử của các người, thế này đi, Vương lão gia cũng coi như đã bán cho tại hạ vài phần mặt mũi, vấn đề mà cô nương phiền não trước đó……”

Nghe thấy ba chữ “Vương lão gia”, thái độ tìm mọi cách làm khó dễ trước đó của Mật Phong lập tức quay ngoắt, cảm kích rơi lệ nói: “Nhã công tử, sao ta có thê không biết xấu hổ cơ chứ? Ha ha, quan hệ của Tiểu Trư và ngươi không giống với những người khác, ngươi muốn gặp hắn thì cứ đến đây! Còn khách khí như vậy làm gì? Ha ha!”

Cái nữ nhân chết tiệt lòng dạ đen tối chỉ biết đến lợi ích!

Tên Nhã công tử khó ưa tột cùng!

Chu Hi trong lòng không khỏi chửi ầm lên!

Hắn đương nhiên biết cái người gọi là “Vương lão gia” kia là ai, không phải là ông chủ của hiệu sách có nhiều mối làm ăn nhất Cẩm Châu này đấy sao? Thế nhưng không biết sao người này dầu muối đều không vào, Mật Phong hao hết võ mồm dùng hết thủ đoạn vậy mà chưa từng thỏa hiệp được để họ hỗ trợ buôn bán dâm thư, lúc đó Mật Phong hận đến ngứa răng, liên tục bảy tám ngày không ngủ được ngon giấc.

“Tên kia” thật đúng là biết lợi dụng sơ hở, này khác gì hốt thuốc đúng bệnh, Mật Phong có thể không cho y sắc mặt hoà nhã mới là lạ!

Chu Hi không do dự nữa, do dự nữa thì hoàng hoa thái cũng nguội mất (ý nói muộn). Lập tức nuốt viên đan dược đang cầm trong tay, đan dược này gặp nước bọt liền tan, chẳng qua chỉ trong chớp nhoáng hô hấp, Chu Hi đã cảm thấy một vị ngọt lan từ miệng đến yết hầu, sức nóng bá đạo từ trong bụng bùng nổ ra ngoài, luồng kình lực này xông thẳng đến tứ chi bách hài, biến cảm giác tê liệt do Hoàng Phong châm đem tới thành trở thành hư không!

“A……” Con mẹ nó chết tiệt thế nào lại đau như vậy a a a, đau đến bán sống bán chết……. Ái, cơn đau tứ chi bách hài truyền đến khiến nước mắt hắn thiếu chút nữa tuôn rơi.

Chết tiệt, nhân phẩm hắn rõ ràng tốt lắm, tại sao vẫn trúng thưởng a a a?

“…….Vậy là lời này đã định, tại hạ sẽ mang Chu Hi đi nửa tháng, sau đó lại đưa hắn về đây.”

A!? Cái gì? Nửa tháng?

“Giỡn mặt hả!?” Chu Hi vừa nghe thấy những lời này, làm sao còn quản đau nhức khó nhịn trên người, lăn một cái từ dưới đất đứng lên, xông về phía cửa sổ!

Bị nhốt ở cái nơi quỷ quái kia nửa tháng, nói đùa sao? Ông trời ngài còn chê đùa giỡn ta chưa đủ hả?

Vừa nghĩ đến thảm trạng sau khi “trở về”, Chu Hi liền đánh cái rùng mình, công lực vận chuyển tới cực hạn, khinh công hoàn toàn phát huy đến siêu thường, khoảng cách từ cửa đến cửa sổ, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã tới nơi!

Sư phụ truyền thụ khinh công cho hắn lúc trước mà nhìn thấy tình cảnh này, tuyệt đối sẽ bị cảm động đến lệ già tung bay.

May mà cơn đau nhức viên dược kia mang tới đến nhanh, đi cũng nhanh, bằng không chỉ sợ hắn vừa vượt qua cái cửa sổ đã lộn lại xuống đất!

Chu Hi lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm vui mừng, may mắn là đám lão bất tử khiến kẻ khác ghê tởm đến muốn nôn kia mỗi người ngoại trừ ngâm nga dâm thư và biểu diễn làm mẫu ra thì chẳng để ý tới việc gì nữa, nếu không làm sao hắn có thể dễ dàng từ trong căn phòng đầy người thuận lợi chạy trốn như vậy.

Đáng tiếc còn chưa đợi hắn vui mừng xong, đã thấy một bóng đen chớp lên, trước mắt đã hiện ra tám tên hắc y nhân.

“Tiểu vương gia!” Hắc y nhân nhất tề soàn soạt quỳ gối trước mặt hắn.

“Cút ra!” Chu Hi mũi chân chấm một cái, lập tức bay qua đầu đám thị vệ này, đáng tiếc hắn vừa mới vọt người lên, một ánh sáng lạnh đã lóe lên trước mặt, nháy mắt xuất hiện lưới kiếm giăng kín đường đi của hắn.

“Lớn mật! Làm càn! Đám nô tài các ngươi, lại có thể cả gan cản đường bản thế tử!? Quả là chán sống!” Chu Hi đúng thật là giận đến sùi bọt mép, đám nô tài chết bầm! Trong mắt chẳng hề có chủ thượng, đi theo tên Nhã công tử kia, hết lần này đến lần khác tìm hắn gây phiền toái! Đáng ghét, hắn không muốn sao trảm (xét nhà chém đầu) cả nhà bọn họ, tru diệt cửu tộc cũng không thể! Nhưng mà, lúc này không phải thời điểm nói cái này, nếu muốn phá vây xông ra, bằng võ công của hắn cũng không phải đối thủ của đám thị vệ này.

“Tiểu vương gia bớt giận, đây là mệnh lệnh của Nhã công tử, tiểu nhân không thể cãi lời.” Vừa nói, trường kiếm trong tay vừa thoải mái vung lên, tám người mặt không chút thay đổi hoàn toàn bủa vây Chu Hi trong lưới kiếm.

“Rắm! Tên kia là cái rắm! Các ngươi rốt cuộc là nghe hắn hay nghe ta? Rốt cuộc ai là thế tử, là hắn hay là ta!?”

Chu Hi hận không thể xé xác toàn bộ đám nô tài dám cả gan phạm thượng này, nhưng hận nhất cũng không phải chúng, mà là cái tên Nhã công tử cho chúng chỗ dựa kia!

“Xin tiểu vương gia đừng làm khó chúng tiểu nhân!” Chu Hi bực bội, bọn thị vệ lại càng buồn bực, tại sao chủ tử cứ không để cho người ta bớt lo như vậy, ba ngày hết hai đều phải nghiền ép ra chút việc, để bọn họ là hạ nhân phải khó xử.

“Rốt cuộc là ai làm khó ai a!?” Chu Hi vừa nghe thấy lời này, lập tức phát điên!

Còn tiếp tục thế này nữa, thì tên Nhã công tử chết tiệt kia thật sự sẽ đuổi đến đây, hắn không có thời gian dây dưa với bọn thị vệ này!

Nhưng trước mặt lưới kiếm dày đặc, muốn phá vây mà ra, cũng chẳng phải là loại việc mà một tiểu vương gia ăn sung mặc sướng như hắn có thể làm được, càng miễn bàn đến việc nội trong thời gian ngắn nhất xông ra, quả thực chính là người si nói mộng…….

Có điều, hắn có biện pháp của hắn!

Chu Hi dứt khoát vung ngang phiến quạt trong tay áo, đặt trên cổ mình, uy hiếp nói: “Đến a! Nếu các ngươi còn bức ta, ta liền tự sát!”

“Tiểu vương gia……..” Bọn thị vệ sắc mặt xanh mét, hoàn toàn không nghĩ tới đường đường là Trấn Bình vương gia thế tử, thế mà lại đi dùng thủ đoạn vô lại “một khóc hai nháo ba thắt cổ” này.

“Thế nào? Đến a đến a, các ngươi bức ta nữa, có mang được về thì cũng chỉ có thể là một cái xác thôi!” Chu Hi hoàn toàn thành một bộ dạng tiểu nhân đắc chí hả hê dào dạt.

“Vậy thì……. Đắc tội!” Tay thị vệ cầm đầu sắc mặt nghiêm túc, còn chưa đợi Chu Hi phản ứng lại, trường kiếm trong tay đã run mạnh, đâm thẳng về phía cổ tay hắn!

“Láo xược!” Chu Hi vừa sợ vừa giận, “Các ngươi không để ý đến tính mạng bản thế tử sao?”

Tay thị vệ im lìm không lên tiếng, chỉ có tam xích thanh phong (một thành ngữ chỉ kiếm) như độc xà đâm về phía cổ tay Chu Hi!

“Các ngươi…… Ê!” Chu Hi không đoán được bọn người kia thế mà ngay cả tính mạng của hắn cũng không quan tâm, tay chân thực sự luống cuống, vội vội vàng vàng tránh né kiếm thế, lại bị bọn thị vệ nắm được cơ hội!

“Bắt!” Không biết từ lúc nào, đám thị vệ kia đã rút roi dài cuộn chặt bên hông ra, buộc chặt cánh tay và mắt cá chân hắn, hét một tiếng, dùng sức tứ phía, kéo bay cả người Chu Hi lên, treo giữa không trung!

“Á!” Lần này dùng sức lớn, khiến đầu óc Chu Hi đều đau đến trống rỗng, cơ thể bị treo trên không, tứ chi như là bị xé rách, ngay cả giãy dụa cũng thực khó khăn, “Đám tiện nô các ngươi, bọn ngu xuẩn dám phạm thượng, bản thế tử tuyệt đối sẽ diệt cả nhà các ngươi, tru cửu tộc các ngươi, còn phải đào mộ đánh xác……”

Tay thị vệ cầm đầu nghe thấy lời nói ác độc, trực tiếp phất tay, “Bịt lại.”

“Vâng!” Bọn thị vệ nhất tề hô tán thành, một miếng vải rách trực tiếp được nhét vào miệng thế tử.

“Ư ư ư…….” Đám ngu xuẩn các ngươi, cư nhiên dám đối xử với bản thế tử như vậy! Giết sạch các ngươi, tru cửu tộc các ngươi!

“Trói lại!” Cái này còn chưa tính xong, tay thị vệ cầm đầu tiếp tục hạ lệnh, tám người vô cùng ăn ý lấy bao lụa trong người ra, mở ra thành một tấm lụa thật dài.

“Ư ư ư…….”

Tám tay thị vệ tay chân nhanh nhẹn trói chặt hai tay hai chân hắn xong, sau đó dùng tấm lụa quấn lấy hắn thành một con nhộng khổng lồ, lúc này mới khiêng lên vai, đi về hướng tiền viện.

“A a a! Đám ngu dốt chết tiệt các ngươi, dám lăn qua lăn lại bản thế tử thành thế này! Giết các ngươi! Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ giết các ngươi! Ái….. Không được! Không được đi về phía trước nữa! Không được a, ta không muốn để tên kia nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này a a a —”

Đáng tiếc là, tiếng kêu rào đau thương trong lòng Chu Hi tới miệng, cũng chỉ còn tiếng “Ư ư ư” đơn điệu, đám thị vệ khiêng hắn bước nhanh về phía trước nghe không hiểu, mà cho dù có nghe hiểu, đám thị vệ chỉ trung thành với Nhã công tử này có nghe theo hay không, lại là một chuyện khác.

“Ông trời ơi……. Tại sao không để ta ngất luôn đi!?”

Chu Hi vô ngữ hỏi trời xanh. “Ngất đi, ngất đi! Ngất đi là tốt rồi! Đáng ghét! Tên Nhã công tử chết tiệt!” Chu Hi nhắm tịt hai mắt, cố gắng thôi miên bản thân ngất xỉu, để khỏi cần phải đối mặt với tình cảnh xấu hổ như thế. Đáng tiếc không như mong muốn, ông trời cũng đang đùa giỡn hắn, lúc muốn bất tỉnh nhất lại không bất tỉnh được, chỉ có thể hết sức tỉnh táo nghe thấy Mật Phong ra vẻ kinh ngạc nhưng thật ra tuyệt đối là vui sướng khi người gặp họa kêu lên sợ hãi, cùng với giọng nói ôn nhã nhu hòa của người không muốn nhìn thấy nhất.

“……. Nếu là mệnh lệnh của trưởng bối quý môn, vậy thì tại hạ cũng không dám lấn ranh….. Một khi đã như vậy, có thể để tại hạ ở lại đây khoảng mười ngày được không?”

Hả? Cái gì? Không phải chứ? Tên này muốn trọ lại hiệu sách Xuân Tiêu sao?

Chu Hi quên giả chết, kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ thấy nụ cười giảo hoạt của Mật Phong mà nhìn một cái là biết ngay toan tính đã đạt được.

Mật Phong hơi cúi chào, vui vẻ nói: “Thông cảm cho nỗi khó xử của chúng ta như vậy…… Để đa tạ công tử, thế này đi, công tử cứ ở cùng một chỗ với Tiểu Trư, có thể săn sóc lẫn nhau cũng tốt.”

“Như thế rất tốt, đa tạ cô nương.” Nhã công tử đưa lưng về phía Chu Hi gật gật đầu, vài sợi ngọc lưu ly trên phát quan (mũ miện)buông rũ chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.

Không, không phải chứ? Còn muốn ở cùng một chỗ với hắn?

Mụ Mật Phong chết bằm, cần phải thiên đao vạn quả! A a a, hắn nhất định phải diệt mụ yêu nữ này!

Chu Hi bi phẫn lần thứ hai hóa đá!

“Hi hi, Nhã công tử không cần khách khí, chẳng qua là nếu còn ưu đãi gì, đừng quên hiệu sách Xuân Tiêu, về phần Tiểu Trư, chúng ta nhất định sẽ nuôi đến béo béo mập mập, tẩy đến trắng trắng nõn nõn, chờ Nhã công tử hảo hảo hưởng dụng.”

“Hưởng dụng cái rắm! Mụ nói vậy mà nghe được sao? Lão tử không phải đồ ăn, cũng không phải cô nương trong kỹ quán, sao có thể dùng từ “hưởng dụng” này hả? Mật Phong mụ nói chuyện quả thật mặt dày vô sỉ, hệt như lão Linh trong trại kỹ hạng ba vậy!” Chu Hi trong lòng nói không suy nghĩ chửi ầm lên, có điều lúc thấy Nhã công tử xoay người lại, hai mắt lại nhanh chóng nhắm tịt cố gắng giả chết.

“A, cô nương cứ đùa. Vậy thì, tại hạ cáo từ.”

“Đi thong thả không tiễn a! –”

Một hương trà thanh nhã lạnh nhạt bay đến chóp mũi, Chu Hi lại liều mạng nhắm mắt, sống chết cũng không chịu mở.

“Tiểu Chu.” Giọng nói dịu dàng kèm ý cười gọi hắn như vậy, khiến trên trán Chu Hi nổi lên một sợi gân xanh.

“Đừng gọi ta là Tiểu Chu! Đã nói với ngươi là không được dùng cái tên để gọi chó con đó gọi ta mà, lão tử không phải là thú cưng của ngươi, cũng không phải là tiểu quỷ ba bốn tuổi!” Chu Hi trong bụng đem Nhã công tử mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

“Lần này ta lâu lắm mới tìm được ngươi, thì ra ngươi nghịch ngợm chạy đến Cẩm Châu, được rồi, hiện tại huynh trưởng đã ở đây, nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi.” Xúc cảm da thịt nhẵn bóng từ trên mặt lan rộng ra, Chu Hi có thể cảm nhận được cảm giác vi diệu mà những ngón tay thon dài của người nọ mang đến, đụng chạm cẩn thận dè dặt như vậy, làm như hắn là bảo vật gì dễ vỡ lắm.

Có điều, hai chữ “huynh trưởng” lại thiêu rụi sợi dây lý trí của hắn!

“Huynh cái đầu ngươi chứ huynh! Ta không có loại huynh trưởng này!” Ở đâu có loại huynh trưởng tìm được đệ đệ, còn trói gô đệ đệ lại? Mở bừng mắt ra, Chu Hi trừng trộ mắt đối diện với người kia, đối phương hoàn toàn không nhìn ánh mắt phẫn nộ của hắn, ngược lại còn duỗi tay, ôm ngang tấm thân đã bị trói thành con nhộng khổng lồ của hắn, cười với hắn đến nở gan nở ruột, “Lâu không gặp như vậy, tính tình Tiểu Chu ngươi vẫn vội vàng thế, ta biết ngươi khẩn cấp muốn ôn chuyện với ta, đại ca ta đây sẽ mang ngươi đi, hai huynh đệ chúng ta hảo hảo tâm sự nhé.”

“Mẹ kiếp đã bảo không được gọi ta là Tiểu Chu! A, không đúng! Ê ê ê! Con mắt nào của ngươi thấy ta muốn cùng ngươi ôn chuyện!? Đáng ghét, lão tử vốn là không muốn gặp ngươi! Ngươi cút khỏi nơi đây cho lão tử…… Không được mượn cơ hội sờ loạn ta! Đã nói ngươi không được sờ loạn mà, tay ngươi đang đặt ở chỗ nào vậy a a? Ngươi đồ xấu xa, ít nhất cũng tháo đống vải rách trên người ta xuống trước đã a a –!”

Đáng tiếc là, không ai nghe được tiếng kêu trong lòng tiểu vương gia, mà cho dù có nghe được, chỉ sợ cũng không ai để ý tới đâu.

Mật Phong và cả đám dâm nam đãng nữ khác nghe tin chạy tới hiệu sách Xuân Tiêu, nhìn theo bóng dáng thanh niên văn nhã ôm bào đệ (em trai ruột) nhà mình rời đi, từng chiếc khăn lụa nhỏ vung vẫy, khiến cho đoạn tình cảm huynh đệ mỹ lệ này càng cảm động không thôi.

Quảng cáo
Trước /7 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thâu Trọn Gió Xuân

Copyright © 2022 - MTruyện.net