Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chúng tướng sĩ nhìn về phía ta, ánh mắt kiên định, sĩ khí tăng cao.
Ta rút kiếm tiến lên phía trước ra lệnh “Hạ gia quân nghe lệnh, công thành.”
20.
Nội loạn ở Kinh Thành đã nhiều ngày, tử thương vô số hài cốt khắp nơi.
Sau khi ta dẫn binh công thành, từ phía sau bao vây quân phản loạn của Tề Hành. Sau ba ngày giao tranh ác liệt một đường từ cổng thành đánh tới Chánh Dương Nhai.
Ba ngày tới ta vừa đánh gi//ết kẻ thù vừa thăm dò tin tức của Tề Tấn.
Ta nhiều lần hỏi thăm tin tức từ những những bách tính còn sống trong thành, nhưng không có ai thấy Tề Tấn cả.
Thẩm Đễ nhìn thấy sự lơ đễnh của ta chỉ nói “Không có tin tức, chính là tin tốt.”
Ta chỉ cười mà thôi.
Quân phản loạn bị bao vây trước sau, lại không được cung cấp lương thảo và binh khí. Lúc này cuộc chiến đã kết thúc, chỉ còn lại một ít binh do Tề Hành chỉ huy vẫn ngoan cố chống trả.
Vào trận chiến cuối cùng trên Chánh Dương Nhai tên lạc loạn kiếm.
Trong đoàn người bỗng nhiên có một hình bóng bay đến gần phía ta.
Ta nhanh nhẹn rút kiếm nghênh chiến, nhưng lại nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc “Vương phi, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Ta ngẩng đầu lên nhìn hai mắt Tề Tấn đỏ tươi, trên mặt toàn là sự mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại chứa sự dịu dàng vô tận.
Không biết vì sao, trong lòng ta bỗng nhiên hơi chua xót. Giống như có hàng vạn hàng ngàn lời nhưng chỉ nói một câu “Tất cả đều bình an. Còn chàng?”
Tề Tấn gật đầu, sự kiềm chế ầm ầm sụp đổ trong nháy mắt. Chàng chăm chú ôm ta, nhẹ nhàng nói một câu “Ta rất nhớ nàng.”
21.
Quân phản loạn thất bại, tình hình trước mắt Tề Hành không thể cứu vãn nên đã tự tử trước Chánh Dương Nhai.
Nam Cương nghe tin Tề Hành bị đánh bại, đối mặt với cường lực trấn ám của Thạch Hảm cũng bị đánh lui liên tục, cuộc chiến ở Nam Cương đại thắng.
Trương Lâm Lan biết được tin Tề Hành ch///ết, lựa chọn uống thuốc tự s//át.
Ta tìm người an táng Trương Lâm Lan.
Kiếp trước, ta gả đến phủ thái tử, vì Tề Hành mà ghen tị với Trương Lâm Lan.
Kiếp này, mặc dù Trương Lâm Lan cũng nhiều lần tính kế ta, nhưng ta đối với nàng ta không có oán hận gì.
Nàng ta là một nữ nhân đáng thương, cũng chỉ vì yêu một người mà tự nguyện làm một quân cờ.
Sau trận chiến này, Kinh Thành trăm công nghìn việc.
Ta lo lắng thế lực tàn dư của Tề Hành sẽ làm mưa làm gió, nên ta và Thẩm Đễ đã bắt tay vào thanh lý những thế lực nội ứng lúc trước của Tề Hành.
Ta nhiều lần tra xét Kinh Thành, nhưng phát hiện mạng lưới tình báo của Tề Hành đã bị đứt đoạn hết.
Hóa ra sau khi ta rời kinh, Tề Tấn mất liên lạc với ta nên đã điên cuồng tra xét trong nội thành, sờ đến tất cả những điểm tình báo của Tề Hành.
Mấy ngày nội chiến trong kinh đó, ban ngày Tề Tấn tốc chiến ch///ém gi///ết kẻ thù, ban đêm tra khảo sứ giả. Liên tiếp mấy ngày chưa từng chợp mắt, nhưng vẫn không được kết quả gì.
Đồng thời lúc đó Tề Tấn còn sắp xếp toàn bộ gia quyến của Hạ gia quân đến phía sau chiến trường, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho bọn họ.
Tề Hành ch///ết, thân thể Tề Chiêu đế càng ngày càng kém, Tề Tấn thay ông ta giám quốc. Văn võ trong triều đều chờ chiếu thư sắc phong thái tử, nhưng Tề Chiêu đế lại chậm chạp không hạ.
Đầu thu, Tề Chiêu đế giấu Tề Tấn bí mật triệu ta vào cung.
Tề Chiêu đế nồi trên điện, trông ông ta đã già đi rất nhiều, liên tục ho khan. Nhưng ánh mắt khi nhìn ta vẫn sắc bén như cũ.
“Nữ nhi Hạ Hầu, là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Sau khi ngươi vào kinh tại sao lại khuấy động tình hình như thế này?”
Vẻ mặt ta bình tĩnh, thẳng thắng trả lời “Cái thần nữ cầu chẳng qua là đặc xá cho Hạ gia quân về kinh cùng đoàn tụ với gia đình mà thôi.”
“Quả nhiên công cao cán chủ! Ngươi dựa vào binh lực của Hạ gia muốn kiểm soát triều chính, năm đó trẫm hạ lệnh cho Hạ gia quân thủ biên, xem ra là không sai mà.” Giọng nói của Tề Chiêu đế nghiêm nghị, không giận tự uy.
Ta lạnh nhạt nhìn Tề Chiêu đế “Bệ hạ có từng nghĩ qua nếu Hạ gia có tâm tư khác lúc Tề Hành bức vua thoái vị, thần nữ mang binh cần vương sau đó cho hoàng thành một đòn. Nhưng lòng trung thành của Hạ gia quân chỉ bị quân vương kiên kị, không còn cách nào khác mới phải nghĩ ra cách này.”
“Ngươi….” Tư Chiêu Đế bị ta làm cho kích động ho khan hai cái, sau khi bình tĩnh lại nói “Thôi bỏ đi, cái ngươi cầu trẫm có thể đồng ý. Hạ gia quân có thể trở về nhưng trẫm có điều kiện.”
Ta nhìn Tề Chiêu đế chậm chạp không đáp.
Tề Chiêu đế nhìn thấu suy nghĩ của ta tiếp tục nói “Trẫm biết ngươi đang nghĩ cái gì. Tề Tấn kế vị, hắn tự nhiên sẽ triệu hồi Hạ gia quân. Nhưng sau khi Tề Tấn lên ngôi hắn sẽ vì nhà mẹ hắn là Mộ Thị Dương Châu mà làm loạn. Trong tất cả các đức tính chữ hiếu đặt lên đầu, tân đế kế vị, liên tiếp lật đổ quyết định sách lượt của hai vị tiên hoàng. Ngươi đã từng nghĩ qua việc Tề Tấn còn có thể giữ danh hiệu hiền quân này không? Hoặc là ngươi đồng ý với điều kiện của ta, hai việc này tất cả tùy vào ngươi.”
Tề Chiêu đế nói xong, ta cũng nghĩ. Tiên hoàng Tề Chiêu đế thế lực to lớn, nền móng của Tề Hành không ổn, nếu như muốn cai trị đất nước tốt, thì phải làm yên lòng các đại thần. Nếu vì ta mà làm triều thần bất mãn sợ là quyền lực không ổn.
Ta hỏi “Điều kiện của bệ hạ là gì?”
“Thứ nhất, Hạ gia bỏ giáp làm nông, từ đây về sau không còn Hạ gia quân nữa. Hạ gia của ngươi công cao cán chủ, nếu như còn tiếp tục nâng đỡ tân đế người người đều khen ngợi. Nhưng ngươi nên biết, thiên hạ này họ Tề, không phải họ Hạ.”
Trong luôn biết rõ sự nghi kị trong lòng Tề Chiêu đế “Thần nữ đồng ý.”
“Thứ hai, ngươi không thể tiến cung làm phi. Ngươi khuấy động mây bão, Tề Tấn lại có tình cảm với ngươi. Nếu như ngươi chiếm giữ hậu cung, ai biết được ngươi có phá hoại thiện hạ của Tề gia hay không?”
Thứ ta muốn từ trước đến giờ đều không phải Hoàng Thành và quyền lợi. Nhưng lúc đó trong lòng có chút tâm tư không rõ. Sau cuộc phản loạn, Tề Tấn vẫn chưa hỏi ta về dự định sau này, ta biết chàng không muốn miễn cưỡng ta, nhưng lại sợ ta sẽ rời khỏi chàng. Nhưng ta lại phải đưa ra lựa chọn ngay lúc này.
Ta không thể phụ lòng các tướng sĩ của Hạ gia quân cũng không muốn trở thành gánh nặng của Tề Tấn.
Ta nhìn Tề Chiêu đế “Thần nữ đồng ý.”
22.
Tề Chiêu đế hạ lệnh triệu hồi Hạ gia quân, ngoài ra còn điều động thêm quân đóng giữ Tây Bắc. Sau đó phúc thẩm lại vụ án oan văn học của Mộ gia Dương Châu, minh oan cho mẫu tộc của Tề Tấn.
Vào thu, Tề Chiêu đế băng hà, thái tử Tề Tấn kế vị, lấy hiệu là Tề Nhân.
Tề Tấn cai trị quốc gia rất tốt, sau khi đăng cơ không lâu nước Tề đã khôi phục lại sinh khí như xưa, bách tính an cư lạc nghiệp biên cảnh an ổn.
Ta đứng trên tường cung, nhìn Kinh Thành sôi nổi như xưa, Chánh Dương Nhai người đến người đi tấp nập.
Từ lúc sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự ấm áp của khói lửa nhân gian.
Không biết khi nào Tề Tấn đã đến bên cạnh ta, chàng hỏi “Dự định sau này của nàng là gì?”
Sau khi Tề Tấn đăng cơ, vẫn chưa sắc phong hoàng hậu bởi vì ta không đồng ý.
Ta nhìn chân trời nơi xa “Ta muốn đi vân du tứ phương, nhìn ngắm non sông rộng lớn này. Một đời này, ta luôn quanh quẩn ở Kinh Thành và Tây Bắc. Bị cuốn vào trong tranh đoạt hoàng vị, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận sợ phạm phải sai lầm. Hôm nay ta đã hoàng thành sứ mệnh. Sau này ta chỉ muốn sống tự do tự tại trong thế giới rộng lớn này mà thôi.”
Tề Tấn im lặng nhìn ta rất lâu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ gật đầu đáp “Cũng tốt” Chàng không bao giờ miễn cưỡng ta.
Ta cúi đầu hành lễ với Tề Tấn “Tạ bệ hạ.” Giọng điệu xa lạ rất nhiều, nếu đã muốn đi thì không cần để lại bất kì suy nghĩ gì cho chàng.
Tề Tấn gật đầu, xoay người bước đi.
Ngày mai, ta dựa theo ước hẹn với Tề Chiêu đế mang theo Hạ gia quân và gia quyến, giải giáp quy điền rời khỏi Kinh Thành.
Đi ra khỏi thành ta quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi chua xót.
Ta sống hai đời, ở Kinh Thành này có oán hận của ta, có suy tàn của ta. Đây là nơi đầy rẩy những âm mưu, là nơi ta không muốn đặt chân thêm lần nữa. Nhưng bây giờ ở nơi đây cũng có người làm ta phải bận tâm.
Thẩm Đễ nhìn bộ dáng lưu luyến của ta “Nếu ngươi luyến tiếc thì có thể trở về. Ta cảm thấy Tề Tấn rất tốt.”
Ta cười lắc đầu, chàng rất tốt. Nhưng so với chuyện nữ nhi tình trường thì chàng vẫn còn đại nghiệp chưa xong.
Ta xoay người cưỡi ngựa về phía trước.
Tề Tấn, chàng sẽ là một vị hoàng đế tốt. Lần ly biệt này núi cao nước xa, mong quân trân trọng.