Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Căn phòng gọn gàng tinh tế, có tủ quần áo và bàn học độc lập, trên giường còn trải bộ bốn món hoa nhí mới tinh.
Một chậu mọng nước nhỏ tròn trịa ở bệ cửa sổ, ung dung phơi nắng.
Có lẽ là không khí quá tốt.
Ngay cả túi dệt màu vàng đất trên sofa, cũng được làm nổi bật lên.
Tôi ngơ ngác đứng ở cửa.
"Vẫn là quá đơn điệu, thời gian gấp, phòng con gái nên hoa chút tâm tư, cháu ở lại dì từ từ trang trí."
Không, đã rất tốt rồi, tốt đến mức có chút không chân thực.
Tôi chưa từng ở qua căn phòng xinh đẹp như vậy, trong ký ức luôn là căn phòng chứa đồ tối tăm không thấy ánh sáng kia.
Có lẽ tôi nên từ chối, nhưng không hiểu sao không nỡ.
Bữa tối, dì Chu đem món canh sườn hầm ngô và củ cải cuối cùng đặt lên giữa bàn ăn.
Ba món mặn một canh, mỗi món ăn trông đều rất thanh đạm.
Không phải một nồi loạn hầm.
Bát và đĩa, là một bộ, sứ trắng viền đen.
Không có vết nứt và sứt mẻ.
Tôi từng đọc trên sách một đoạn, đại ý là dân dĩ thực vi thiên, một gia đình không khí sinh hoạt và thái độ sống như thế nào, từ trên bàn ăn có thể thấy rõ ràng.
Hôm nay đơn giản, lại là gia đình tôi khát vọng nhưng lại xa không thể chạm tới.
Dì Chu bảo tôi đừng câu nệ, thích ăn gì gắp nấy, coi như nhà mình.
Tôi im lặng gật đầu.
Lén lút khống chế tốc độ ăn cơm, cố gắng thả chậm nhất, nhưng đồ ăn dì gắp cho tôi trong bát vẫn ăn hết. Món nấm hương xào thịt gà gần nhất, cách đũa tôi không đến ba mươi phân, tôi lại không dám động.
Thức ăn ăn hết rồi, không thể gắp nữa, nếu không chính là ích kỷ không có giáo dưỡng.
Đây là đạo lý bố mẹ từ nhỏ dạy tôi.
Người không thích tôi rất nhiều, nhưng tôi không muốn dì Chu họ cũng không thích tôi.
Tôi từng cái từng cái xới cơm trắng còn sót lại trong bát, giả vờ rất bận rộn. Không dám dừng lại, để họ phát hiện sự túng quẫn và vô lễ của tôi. Trong lòng oán trách chính mình, vừa rồi nếu chậm hơn một chút là tốt rồi.
Cuối cùng, ngay cả hạt cơm trắng cuối cùng trong bát cũng ăn hết rồi.
Tôi chậm rãi đặt đũa lên mép bát.
Dì Chu: "Thanh Thanh, cháu ăn no rồi sao? Sao ăn ít như vậy, sao đủ."
Tôi gật đầu, "Ăn no rồi ạ, dì."
"Thật sự no rồi?" Bà vẻ mặt lo lắng.
"Thật ạ thật ạ."
Để tăng thêm độ tin cậy, tôi làm bộ ợ một cái.
Cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm rơi trên người, tôi ngẩng đầu và Chu Hải Yến đối mắt.
Anh đen con ngươi đăm đăm.
"Em chỉ cần ở đây một ngày, thì ngày ấy nơi này chính là nhà của em, em không cần câu nệ."
Tôi không suy nghĩ sâu xa ý tứ trong lời anh, vội vàng gật đầu bảo đảm mình thật sự ăn no rồi.
Sau đó viện cớ lên lầu làm bài tập.
Sau lưng, hai người đối mắt rất lâu, dì Chu thở dài trước.
Không ngoài dự đoán.
Ăn năm phần no kết quả là, nửa đêm bị đói tỉnh.
Đau dạ dày đến trào ngược.
Tôi dùng tay xoa loạn trên bụng, cơ thể nằm nghiêng co quắp thành một đoàn.
Theo kinh nghiệm trước đây, qua cơn này là tốt rồi.
Tôi bắt đầu phát tán đại não, đánh lạc hướng lực chú ý.
Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật.
Quốc khánh nghỉ bảy ngày, thứ hai tuần sau nữa mới đi học.
Nhưng tôi không muốn đi học, tôi sợ những người đó, càng không biết nên đối mặt với cô Lý như thế nào.
Chăn dưới thân mềm mại thoải mái.
Tôi vươn tay vuốt phẳng nếp nhăn trên bề mặt, ngửi nhẹ.
Trên đó không có mùi rượu hôi, cũng không có mùi ẩm mốc, là mùi ánh nắng.
Tôi không nhịn được nhếch khóe miệng.
Hôm nay dì Chu ôm tôi, bà nói gặp tôi lần đầu tiên đã rất thích tôi, cảm thấy tôi chỗ nào cũng đáng yêu.
Bà nói, buổi sáng bà không phải cố ý, chỉ là gan nhỏ, sợ ma.
Bà còn nói tôi và nhà họ Chu có duyên, trước kia bà luôn muốn sinh một đứa con gái, đặt tên là Chu Hà Thanh, một trai một gái, ngụ ý biển lặng sông trong, vạn tượng thái bình.
Chỉ là bà không có phúc phần đó.
Lúc bà nói những lời này, ngữ khí lộ ra bi thương bình tĩnh.
Tôi không dám truy hỏi, bởi vì đây là một loại tuyết thượng gia sương.
Thế gian này, vốn dĩ mỗi người đều có ẩn khuất và sáng trong của riêng mình.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Tôi không biết có phải ông trời thấy tôi đáng thương, cuối cùng chịu bố thí cho tôi vài phần đồng tình.
Nếu là, vậy tôi cầu xin ông, có thể đồng tình tôi nhiều hơn một chút không.
Chỉ cần một chút là được.
Để tôi ở đây thêm mấy ngày.
Coi như là làm một giấc mộng đẹp ngắn ngủi.
Tôi lại trở mình trên giường, giường gỗ kẽo kẹt.
Tòa nhà nhỏ này có chút năm rồi.
Dạ dày khó chịu tôi thật sự ngủ không được, dứt khoát mở đèn nhỏ đầu giường, lấy ra bài thi toán.
Động bút chưa được mấy phút, cửa phòng bị gõ nhẹ ba cái.
Tôi mở cửa.
Người đàn ông nghiêng người dựa khung cửa.
"Còn chưa ngủ?"
"Tôi, tôi lập tức ngủ."
Ánh mắt anh thẳng tắp.
Đường nét lập thể dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối.
Dưới ánh mắt này, tôi dường như có ảo giác bị nhìn thấu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");