Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Học sinh trung học đang trong thời kỳ nổi loạn, nghe gió tưởng mưa, cộng thêm vẻ ngoài đủ để hù dọa người khác của Chu Hải Yến, lai lịch bí ẩn không rõ, nói gì tin nấy.
Bị tôi dọa cho sợ hãi, ánh mắt lấp lóe.
Tôi càng c.h.é.m gió càng hăng say.
Chu Hải Yến đã quay lại, anh một tay đút túi, đứng sau lưng tôi.
Tôi đảo mắt, nắm chặt lấy tay anh, hoảng sợ kêu lớn: "Anh trai, đừng xúc động, đừng xúc động, có gì từ từ nói, đừng nổ súng."
Trong nháy mắt, đám người trước mặt tản ra sạch sẽ.
Anh: "......"
Tiếng tăm vang dội, cộng thêm không biết Chu Hải Yến đã nói gì với phụ huynh của bọn họ, sau này gặp tôi bọn họ đều đi đường vòng.
Tôi vui vẻ đến mức ăn thêm một bát cơm.
Nhưng vui mừng hơi sớm.
Buổi tối, Chu Hải Yến chỉ vào bài kiểm tra toán 17 điểm của tôi, giọng điệu u ám:
"Không ngờ luôn, còn là một đứa thích thể hiện cơ đấy."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Lúc thi toán tháng trước, bọn họ cứ đạp ghế của tôi, bắt tôi đưa đáp án. Tôi tức giận, dứt khoát chỉ làm trong năm phút, thời gian còn lại đều ngồi ngẩn người.
Cây cao đón gió.
Thành tích tốt, ít nói, lại không nơi nương tựa, chỉ khiến cho tình cảnh hiện tại của tôi càng thê thảm hơn, vì vậy tôi luôn cố gắng duy trì mức bình thường, giảm bớt cảm giác tồn tại.
Chu Hải Yến không vẽ bản thảo nữa, bê một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh tôi, cầm bài kiểm tra lên định dạy tôi toán.
Tôi vốn tưởng anh nói đùa, nhưng càng nghe càng kinh ngạc, anh giảng những đề bài phức tạp rất dễ hiểu, suy một ra ba rất thành thạo.
Tôi sửng sốt, bây giờ lưu manh cũng yêu cầu cao vậy sao?
Có lẽ là ánh mắt của tôi quá rõ ràng, anh búng trán tôi một cái.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Với trình độ học vấn của tôi, dạy em còn thừa sức."
Tôi mơ màng nói: "Nhưng trông anh không giống người học giỏi."
Anh đầy ẩn ý: "Tôi thấy em trông rất giống người học giỏi."
Tôi: "......"
Vì vậy, mỗi tối anh đều dành thời gian để kèm tôi học toán.
Tôi học cũng được, nhưng không may trong tất cả các môn, môn này lại yếu nhất.
Nên tôi cũng không từ chối.
Cho đến lần thi tháng thứ hai, tôi từ hạng 500 leo lên hạng 3 toàn khối.
Anh nhìn bảng điểm, cười mắng: "Học giỏi thật đấy, trêu anh trai em đấy à?"
Tôi chớp mắt, hai tay chắp lại: "Không có, không có, đều là do anh trai dạy giỏi!"
17
Có những người không thể thoát khỏi xiềng xích của chính mình, nhưng lại có thể trở thành người giải phóng cho người khác.
Dì Chu là như vậy, Chu Hải Yến cũng vậy.
Họ nói với tôi, tôi năm mười bốn tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, thứ tôi cần không phải là mạnh mẽ mà là an toàn và được bảo vệ.
Vì vậy, tôi không cần phải dậy sớm thức khuya xách túi ni lông đi khắp nơi nhặt rác, tôi có thể giống như những người khác, sáng ngủ đến sáu giờ rưỡi rồi ăn một bữa sáng no nê, thay vì lo lắng ăn bữa này không có bữa sau.
Vì vậy, tôi không cần phải chịu đựng những trận đòn bất ngờ giữa đêm khuya, tôi có thể giống như những người khác, mang theo lời chúc ngủ ngon say giấc, thay vì cả đêm lo sợ dùng bàn chặn cửa phòng chứa đồ.
Vì vậy, tôi không cần phải dùng tóc che mặt, lén lén lút lút đi học, tôi có thể giống như những người khác, buộc tóc đuôi ngựa cao, vừa đi vừa ngân nga ca khúc, tung tăng nhảy nhót, thay vì sợ hãi rụt rè không biết lúc nào sẽ bị lôi vào nhà vệ sinh.
Vì vậy, tôi không cần phải mong tiết học cuối cùng kéo dài như cả thế kỷ, tôi có thể giống như những người khác, sớm thu dọn sách vở, chỉ chờ thầy cô ra lệnh, lập tức lao ra khỏi lớp như chim non mong chờ về tổ, bởi vì tôi biết, lần này cuối cùng cũng có một ngọn đèn thắp sáng vì tôi.
Tôi chưa từng mong cầu mình có thể hơn người khác, tôi chỉ mong có thể làm một người bình thường.
Nhưng họ nói với tôi, con có thể trở thành một người rất ưu tú, con có thể tranh đấu, có thể giành giật, có thể nỗ lực.
Họ nói, Đường Hà Thanh con đừng sợ, chỉ cần con quay đầu lại, phía sau chính là nhà.
Những thứ tôi thiếu thốn, họ đều sẽ bù đắp từng chút một.
Tôi chưa từng được tổ chức sinh nhật, cũng chưa từng nghe một câu chúc mừng sinh nhật, càng không biết ngày sinh nhật cụ thể của mình là ngày nào, ngày tháng trên chứng minh thư cũng là điền bừa. Mẹ cũng chưa từng nói cho tôi biết ngày tháng thực sự, bà nói bà cũng không nhớ rõ. Tôi chỉ biết mình sinh năm 1999.
Hôm đó, dì Chu gói cho tôi mười bốn bao lì xì, Chu Hải Yến dẫn tôi đi mười bốn khu vui chơi, họ tự tay làm cho tôi một chiếc bánh kem thật lớn, bên trên cắm mười bốn cây nến.
Chu Hải Yến chấm một vệt kem đầu tiên lên trán tôi, nói muốn tặng cho tôi tất cả may mắn của anh trong năm tới.
Giây phút nhắm mắt ước nguyện, tôi nghe thấy bên tai lần thứ mười bốn câu chúc mừng sinh nhật.
Họ nói, mười bốn năm trước coi như đã qua, từ năm thứ mười lăm trở đi là một khởi đầu mới, chỉ cần tôi muốn, bất cứ ngày nào sau này đều có thể là ngày sinh nhật của tôi.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Biển lặng sông trong.
Người xưa nói, hai người có duyên, tên có thể ghép lại với nhau.
Đường Hà Thanh mười bốn tuổi sợ duyên phận không đủ sâu đậm, vì vậy đã chọn ngày sinh nhật trùng với ngày của Chu Hải Yến:
——Ngày 26 tháng 6.
Sau này năm nào chúng tôi cũng đón sinh nhật cùng nhau.
Dì Chu cười tít mắt, nói không ngờ đến tuổi trung niên còn có đủ nếp đủ tẻ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");